Vu Thực nhanh tay xối một thùng nước lớn vào Nguyễn Tinh Nhã. Lửa tắt, cậu hơi thở thoi thóp, ướt như chuột rớt vào nồi canh, run bần bật.
“...Khục khục, híc.” Cậu muốn về nhà!
Vu Thực kiểm tra mạch đập, vỗ vào mặt cậu vài cái: “Tỉnh tỉnh, chết ở đây không chôn cất được đâu.”
“...” Muốn đánh hắn.
Vu Ngạn Thu vỗ ngực, anh cũng bị chuyện xảy ra làm cho thót cả tim, buông xô nước vừa mới xách ra, tiến lại gần kiểm tra.
Nguyễn Tinh Nhã kinh hách quá độ, hai tay bị bỏng nhưng không nghiêm trọng, chỉ là nhìn hơi ghê người. Da cậu vừa trắng vừa mềm, hằng năm ngồi làm việc trong nhà, nên có một vết xước cũng nhìn rất nghiêm trọng.
Điển hình cho câu, dân văn phòng, sức chiến đấu bằng 0, da mềm thịt mỏng.
Vu Ngạn Thu dùng một ít vải, làm băng bó đơn giản cho cậu, thấy cậu khục khịt trông đáng thương, liền vỗ đầu an ủi: “Không sao, không sao, chỉ cần vượt phụ bản thì sẽ khỏi thôi. Lần sau đừng chạm bậy.” Anh thừa nhận mình có chút nhan khống, thích động vật nhỏ.
Nhưng anh không Gay, thẳng tắp.
“Hắt xì!”
Nguyễn Tinh Nhã ướt từ đầu đến chân, sơ mi dính sát làn da, áo thun trắng mặc bên trong nhăn nheo có vết cháy, quần ngoài ướt quần trong cũng ướt, trên mặt viết hai chữ khó chịu thấy rõ.
“Gâu gâu!”
Cậu Vàng phe phẩy đuôi cắn lấy ống quần của cậu, dùng sức lôi kéo về một hướng.
Cậu còn định ra tiếng dạy dỗ nó, thì đã bị Vu Ngạn Thu cắt ngang: “Hình như nó muốn chúng ta đi theo nó.” Chó là động vật nhanh nhạy, nhận biết được nguy cơ.
Bây giờ cọng rơm cứu mạng duy nhất chỉ còn lại con cún này thôi.
Nguyễn Tinh Nhã và anh em họ Vu lập tức chạy theo sau.
Cậu Vàng không chạy ngay lên đại sảnh mà là đứng ở tầng 1 rồi sủa. Lửa cháy khắp hành lang lầu 1, không chỗ đặt chân, sức nóng làm cho mọi người đổ mồ hôi đầm đìa, mùi khói cũng gay mũi tràn vào ống phối.
Vu Thực ánh mắt rất tốt, chỉ tay về một hướng: “Bên kia, 404.”
404, căn phòng đầy bí ẩn, cũng là nơi thờ di ảnh của Tư Tư. Ở thế giới ngoài kia, Tư Tư đã chết, cho nên thời gian đúng với hiện thực cũng tức là căn phòng này. Bé Bảo hẳn là đang ở bên trong.
Hiện tại chính là làm cách nào để bọn họ xông vào giữa biển lửa như thế này.
Kĩ năng của Nguyễn Tinh Nhã đã dùng xong rồi, Vu Ngạn Thu không thế biến ra đồ vật có thể tích lớn, Vu Thực thì cậu đoán kĩ năng có liên quan đến “Độ“.
“Ngạn Thu, chuẩn bị xong chưa?” Vu Thực mang nước từ bên dưới nhà vệ sinh lên, tưới ướt mặt sàn lầu 1.
Cậu khó hiểu, tưới chi cho cực, cũng có dập lửa được đâu?
Hắn làm xong hết thảy, xách người phụ nữ lên, như bao cát mà vác lên vai.
Vu Ngạn Thu gật đầu, xắn tay áo bế cậu lên, cậu Vàng cũng nhanh nhẹn nhảy lên bụng cậu ngồi ổn.
Anh lúc này mới nói: “Thất lễ chút nhé, nhưng như vậy thì tiện hơn.” Thời gian duy trì nhiệt độ của Vu Thực có hạn, bọn họ chỉ có mười mấy giây nếu muốn xông qua.
Nguyễn Tinh Nhã ngu ngơ khờ khạo: “??”
Vu Thực phát động kĩ năng làm cho xung quanh ba bước kết băng, nhanh chóng chạy ở phía trước mở đường.
“5 giây!” Hắn chỉ duy trì trạng thái kết băng của nước chỉ vài giây.
Cộp cộp cộp!
Bịch bịch!
Hiểu rồi, hắn đổ nước khắp nơi không phải để dập lửa mà làm giảm nhiệt của chúng nó, biến nước thành băng. Cũng thông minh-
“Á!”
Nguyễn Tinh Nhã bị tốc độ của Vu Ngạn Thu làm cho say xe muốn nôn mửa, vội vàng choàng tay qua cổ ôm chặt lấy anh, tay còn lại giữ chặt cún con, sợ mình bị rớt xe.
Ầm!
Mặt tường hai bên vặn vẹo biến dạng nổ tung, trần nhà bị nung nóng đến ầm ầm đổ ngã, từng tảng bê tông, khối to khối nhỏ nhao nhao rơi xuống.
Vu Ngạn Thu dùng cơ thể của mình che cho Nguyễn Tinh Nhã ở trong ngực, không để cậu bị thương. Nếu không có kĩ năng của cậu, bọn anh chưa chắc có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Rầm!
404 gần trong gang tấc.
Vu Thực dùng chân bạo lực phá cửa xông vào, Vu Ngạn Thu cũng ngay lập tức vọt vào bên trong.
“Ha...ha...” Đúng là cực hạn vận động mà, còn hơn cả chạy nước rút.
Nguyễn Tinh Nhã được đặt xuống đất, cậu nhanh chóng xem xem Vu Ngạn Thu có bị thương ở đâu không. Cậu không ngu, trong lúc hoạn nạn mà còn lo lắng cho cậu, Vu Ngạn Thu không hẳn là người xấu, cậu có chút cảm kích.
“Cảm ơn...”
Nhưng cậu không thích anh ta, cậu thẳng nha, đừng hiểu lầm.
Vu Ngạn Thu phần lưng bị va đập mạnh, nhưng anh cảm thấy không sao, sức chịu đựng của bản thân rất tốt, cười thân thiện: “Không có chi, phải cảm ơn cậu Vàng của cậu Nhã mới đúng, nếu không chúng ta cũng không tìm thấy lối ra. Ủa, cậu Vàng đâu?”
Cậu biết kĩ năng của mình chỉ dùng được có 15 phút, nhưng cũng không định nói rõ ra: “Ờm, dùng xong rồi thì thu về thôi.” Kĩ năng độc quyền chính là át chủ bài, ngu gì mà công khai với thiên hạ.
Bên ngoài cánh cửa như hai thế giới, xác quái vật ngổn ngang khắp nơi, tiếng la hét, mùi két của thịt, mùi khói và có cả tiếng khóc than oán của người phụ nữ trẻ.
[Nhiệm vụ cấp hoàn mỹ: Trốn thoát khỏi Tư Tư (Hoàn thành)]