Âm thanh thoáng chốc ngừng lại. Dư Châu nhảy xuống giường, thoát một cái ôm lấy Phàn Tỉnh lao ra cửa. Không ngờ Phàn Tỉnh lại đưa móng vuốt lên mà cào cậu, vặn vẹo trong l*иg ngực của cậu, Dư Châu căn bản không thể bế hắn được.
Phàn Tỉnh cuối cùng từ trong l*иg ngực Dư Châu đứng xuống đất, trước tiên nói một câu "Không cần cậu bế" rồi quay đầu lại tiến vào trong gian phòng. Dư Châu căng da đầu đành phải quay đầu đi lại vào trong nhà. Cá khô bay đến trên vai cậu, nó cắn lấy tóc cậu run lẩy bẩy nói: "Đừng có vào, đừng có vào!"
Nương theo ánh sáng nhạt bên ngoài cửa sổ, trong phòng ngủ miễn cưỡng có thể thấy rõ hình dáng của vật thể kia. Phàn Tỉnh thắp sáng ngọn đèn nhỏ, nằm trên mặt đất, hai mắt sáng lấp lánh. Ánh đèn rọi sáng gầm giường chật hẹp, âm thanh lúc nãy lại vang lên. Sàn sạt sàn sạt, kèn kẹt kèn kẹt.
Dư Châu cùng hắn đồng thời nhìn lại, nhất thời da tóc dựng đứng.
Thứ dưới giường không phải là người, mà là dây leo.
Vô số dây leo bé nhỏ từ mặt đất phía dưới giường mọc ra, chồi non nhỏ nhắn mềm mại, tựa như ngón tay của trẻ con. Đầu của chồi non ép vào ván giường, bị ván giường chặn lại nên mới phát ra tiếng gõ liên tục. Nơi dây leo mọc ra khỏi mặt đất có chút ánh sáng trắng nhàn nhạt, càng có nhiều chồi non chui từ mặt đất lên, chồi non bắt đầu hướng về hai bên mà thăm dò sau đó chui ra khỏi gầm giường.
Phàn Tỉnh đưa tay chạm vào chồi non, quả nhiên chúng liền quấn lấy ngón tay hắn. Trên thân cây có những chiếc gai nhỏ, đâm lên ngón tay hắn đến bật máu.
Dư Châu vội vàng đem nó chặt đứt, một đoạn nhỏ trên ngón tay Phàn Tỉnh vẫn còn đang vặn vẹo như một con sâu xanh đang uốn éo.
Dư Châu nghiến răng nghiến lợi, nắm lấy chồi non ném ra ngoài cửa. Cá khô ở ngoài cửa bồi hồi, chồi non trên mặt đất bỗng nhiên cựa quậy, bò về phía cá khô. Khi Dư Châu ôm lấy Phàn Tỉnh, nghe thấy cá khô bên ngoài một đường kêu oai oái, bèn nhanh chóng hướng phía cửa sổ lao ra ngoài.
Cậu cũng không dám dừng lại, Phàn Tỉnh nằm trong l*иg ngực của cậu giãy dụa hô to "Không cần cậu bế", cậu làm như không nghe thấy, chạy một hơi ra khỏi căn nhà quái lạ kia. Chồi non đuổi theo cá khô lúc này đã khô héo biến thành một cái cành khô. Cá khô lơ lửng giữa không trung ngẩng đầu ngơ ngác nhìn nóc nhà. "Má ơi, Dư Châu..." Nó thật sự cũng bị doạ cho sợ rồi, "Những thứ này là cái gì thế?"
Dư Châu ngẩng đầu, lại bị cành lá đang mạnh mẽ lay động trong bóng đêm dọa sợ hết hồn.
Bất quá chỉ qua một giấc ngủ ngắn ngủi vậy mà xung quanh ngôi nhà đã mọc đầy đám dây leo hoa tường vi!
Dây leo bên ngoài này khác với bên trong phòng, chúng nó rất tráng kiện rắn chắc, nháy mắt đã đem gian nhà hoàn toàn vây quanh. Trên nóc nhà cũng phủ kín cành lá hoa tường vi, thân cây đang không ngừng chầm chậm duỗi dài ra, phát ra tiếng "sàn sạt" nhỏ vụn như tiếng vỗ cánh của côn trùng.
Từ sinh trưởng đến nở hoa, chỉ trong thời gian mấy tiếng ngắn ngủi, Dư Châu nhìn thấy trên dây leo đã mọc ra vô số nụ hoa lớn như hạt đào, trong bóng đêm chúng càng phát triển tươi tốt hơn.
Phàn Tỉnh cũng quên mất ý định muốn nhảy xuống đất, bỗng nhiên tóm chặt mũ trên áo khoác của Dư Châu, thiếu chút nữa đã làm Dư Châu nghẹt thở.
"Làm gì thế!" Dư Châu cũng không dám lớn tiếng, thứ trước mắt trông còn mạnh hơn cả nhân loại như cậu.
Dây leo tựa hồ nhận ra sự hiện diện của Dư Châu, vô số cành lá trên mái nhà thay đổi phương hướng, không còn mọc lên trên nữa mà chầm chậm tấn công về phía Dư Châu.
Phàn Tỉnh và cá khô đồng thanh nói, một bên trái một bên phải, âm thanh chấn động đến mức lỗ tai Dư Châu ù đi: "Chạy đi!!!"
Trên đường từ sườn núi đến Phi Tinh nhai thấp thoáng có ánh đèn, Dư Châu một đường theo ánh đèn mà đi lên, không có bất sự tình kỳ quái nào phát sinh nữa. Cậu đứng ở trên đường nhìn lại, điều kỳ lạ chính là ba người bọn họ sau khi rời khỏi khu nhà kia, dây leo liền không động đậy nữa, chúng nó đã biến thành bộ dạng là những khóm hoa tường vi an tĩnh, không khủng bố như lúc ban nãy nữa.
Chỉ là rơi vào trong mắt Dư Châu chúng vẫn là bọn quái vật.
Cá khô hỏi Phàn Tỉnh: "Có phải cậu tè dầm nên khiến cho đám yêu quái đó bị ướt mà tỉnh dậy không?"
Phàn Tỉnh giơ tay đánh nó một phát, cá khô phịch một cái té ngã, càng nói lớn hơn: "Ái chà! Thẹn quá hóa giận, nhất định là cậu rồi!"
Dư Châu bế không được cái con người đang lộn xộn này nữa: "Đừng nổi nóng nữa! Tự cậu xuống đi đi!"
Phàn Tỉnh bỗng nhiên tỉnh táo, liền nhéo lỗ tai cậu: "Ai cho cậu bế tôi?"
Dư Châu đem hắn thả xuống dưới đất rồi nhanh chóng sải bước về phía trước. Cá khô không biết phải đuổi theo ai, bèn cùng Phàn Tỉnh một đường ầm ĩ cho đến khi lên đến Phi Tinh nhai. Dư Châu đứng ở cuối con đường, ngơ ngác bất động. Phàn Tỉnh va vào đùi cậu, theo bản năng ôm lấy, từ phía sau thò đầu lên.
Cá khô hai mắt trợn tròn, lần thứ hai bị kinh sợ: "Chời đất cơi..."
Trên Phi Tinh nhai đang sáng như ban ngày, vô số ánh đèn, lửa trại được thắp sáng, tiếng người cười nói sôi trào.
Trong không khí tràn ngập mùi thơm nồng nàn của rượu khiến người ta cảm thấy mơ mơ màng màng.
Bên cạnh vách núi để trống một khoảng đất, trong lò nung đang đốt sắt lỏng, bóc khói nghi ngút, khuôn mặt ai nấy đều lấm tấm mồ hôi, hưng phấn tới cực điểm. Một người phụ nữ khỏe mạnh bước tới bên cạnh lò nung múc sắt lỏng ra, bỗng nhiên cô phất tay dùng gậy gỗ trong tay mạnh mẽ đánh lên!
Sắt lỏng bắn tung toé ra ngoài Phi Tinh nhai, khoảnh khắc đó như ai đó dùng gậy đánh vỡ những vì tinh tú đang tỏa sáng trên bầu trời khiến chúng rơi xuống đất, Phi Tinh nhai vốn đã rất sáng sủa nay càng thêm nổi bật hơn. Tiếng reo hò đinh tai nhức óc vang lên, những đốm sáng lũ lượt rơi xuống vách núi, ngay sau đó người phụ nữ kia lại đánh lên lần thứ hai, lại một đợt sao sáng bay lên bắn tung toé khắp nơi.
Ngay sau động tác của người phụ nữ, những người đàn ông còn lại từng người từng người một cũng tiến lên, các đốm sáng bay lên tạo ra một vầng hào quang chói lọi.
Dư Châu không dám nhìn thẳng, nhưng vì tò mò nên vẫn không nhịn được mà nhìn thêm. Trong ánh lửa, những người phụ trách đánh sáng đều chỉ mặc quần áo rất đơn giản, lộ ra bắp thịt cùng da dẻ, dưới ánh sáng của lửa trại chúng toát lên một vẻ đầy khỏe khoắn và mỹ lệ tựa như những tác phẩm điêu khắc. Bắp thịt chuyển động theo các động tác vung tay, xoay eo, lắc lư hông, lửa trong lò nung đang cháy phừng phực như phủ lên da thịt của bọn họ một đường viền màu đỏ vàng trông đầy vẻ quyến rũ.
Hương thơm của hoa tường vi trong không khí nồng nàn chưa từng có, mật hoa ngọt ngào cùng với hương thơm của tinh dầu hòa quyện thành một loại mùi vị khiến Dư Châu khó có thể hình dung, nó làm cho người ta cảm thấy rất nhẹ nhàng, chân tưởng như không chạm đất.
Bên cạnh vách núi đang ầm ĩ náo nhiệt, ở một nơi khác, mọi người đang cùng uống rượu mua vui, tụ hợp lại đàn ca múa hát.
Mật hoa và rượu ngon không chỉ có dùng để ăn uống, mà còn có thể làm thành hương liệu để bôi lên người.
Rượu thấm ướt đẫm vạt áo trước ngực, chảy xuống mãi cho đến khi quần áo bọn họ triệt để thấm ướt. Mật hoa sền sệt, dày đặc như một bàn tay vô hình bao trùm lên các đầu ngón tay cùng lòng bàn tay, hương vị ngọt ngào được hơi ấm trong thân thể con người làm dịu đi.
Đèn đuốc rọi sáng vào cơ thể, mật rượu đọng lại trên các chỗ lõm của cơ thế như những đầm nước nhỏ được ánh lửa phản quang ra một màu mật ong bóng bẩy. Đường nét của các khối cơ mơ hồ ẩn hiện, tiếng cười đùa, tiếng hô hấp, tiếng thở dốc, cùng tiếng nhạc tiếng ca hòa vang trong đêm tối.
Trong bóng tối ngoài tầm với của đèn đuốc, trong mảng tối nhỏ đen kịt được che phủ bởi các bụi hoa tường vi, có thứ gì đó bên trong đang run rẩy chuyển động. Tiếng xào xạt của cành lá, xen lẫn trong những tiếng cười đùa vui sướиɠ.
Phản ứng đầu tiên của Dư Châu là lập tức ngồi xổm xuống che mắt Phàn Tỉnh lại.
Phàn Tỉnh: "..."
Cá khô: "Còn tôi thì sao? Tôi là cá chưa thành niên đó nha."
Dư Châu tiến không được lùi cũng không xong, bỗng nhiên cậu nhìn thấy chiếc mũ của người đàn ông lẫn trong đám đông đang uống rượu vui vẻ, chiếc mũ chẳng bao giờ chịu cởi ra của anh ta dường như không phù hợp với bữa tiệc cuồng hoan như thế này chút nào.
Người đội mũ đang rất tập trung ăn thịt và hoa quả.
Phía sau anh ta có một bụi cây tường vi lớn đang run lên liên tục.
Liễu Anh Niên ngồi bên cạnh anh ta, sắc mặt còn đỏ hơn so với chỗ quả dại trên bàn. Đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm bàn đồ ăn trước mặt người đội mũ, căn bản không dám nhìn đi chỗ khác.
Dư Châu muốn bế Phàn Tỉnh lên, không ngờ Phàn Tỉnh không chịu để cho cậu bế, cậu đành phải tự mình đi về phía người đội mũ và Liễu Anh Niên, mắt tận lực nhìn thẳng cố gắng vượt qua đám người say rượu đang ngã trên mặt đất mà liếʍ láp lẫn nhau.
"Dư Châu!!!" Liễu Anh Niên thấy cậu đi đến, nhảy lên tóm lấy cậu như thể nhìn thấy ân nhân cứu mạng.
Dư Châu yên lặng ngồi xuống, bọn họ chia nhau chỗ đồ ăn trước mặt.
"Khương Tiếu đâu?"
Liễu Anh Niên chỉ chỉ cách đó không xa.
Khương Tiếu đang cùng mấy người khác trò chuyện cười nói, trong tay cô còn đang cầm một bình rượu hoa tường vi. Cô thoải mái hơn so với đám người Liễu Anh Niên rất nhiều, còn dùng tay không sờ tới sờ lui mấy thiếu niên trước mặt, Dư Châu bao giờ thấy cô cười vui sướиɠ đến như vậy.
Không nhìn còn đỡ, nhưng cậu chợt phát hiện Phàn Tỉnh và cá khô cũng đang ở ngồi bên cạnh Khương Tiếu.
Hai người bọn họ không nhìn Khương Tiếu, trái lại chuyên chú nhìn chằm chằm ba cái người đang lăn lộn trên đất. Phàn Tỉnh học theo điệu bộ của một đứa nhóc, trên mặt mang theo vẻ ngây thơ và hiếu kỳ, phút chốc đứng lên phút chốc lại ngồi xổm xuống. Cá khô trên đỉnh đầu hắn lăn lộn xoay tròn, hành động loi nhoi y như Phàn Tỉnh, cả hai đối với sự tình đang phát sinh trước mắt chưa từng lộ ra bất kỳ biến hóa nhỏ nào trên gương mặt.
Dư Châu xông tới, cưỡng ép đem người ôm lấy trở lại bên đồng bọn.
Phàn Tỉnh bỗng nhiên nở nụ cười: "Chơi vui lắm."
Cá khô tức giận, bị Dư Châu cố tình nắm lấy, giãy giụa không thoát ra được: "Xem thì có làm sao! Tôi cũng đâu có gia nhập cùng bọn họ!"
"Cẩn thận kẻo mắt cá của cậu biến thành lỗ kim đó." Dư Châu uy hϊếp: "Phi lễ chớ nhìn, không hiểu sao?"
Động tĩnh phía sau bụi cây đã ngừng lại, có vài người vui cười đùa giỡn bước từ bên trong ra, lại bắt đầu ngã xuống đất uống rượu. Lực chú ý của cá khô lại bị dời đi: "Oa..."
Phàn Tỉnh nhìn nó: "Cảm thấy như thế nào?"
Cá khô: "Thật muốn làm người."
Đôi mắt Dư Châu không biết nên dừng tại nơi nào, cậu mắt to trừng mắt nhỏ với Liễu Anh Niên. Người đội mũ xem ra vẫn là người tự tại nhất, anh ta như một vị khán giả đang ngồi xem kịch, thỉnh thoảng còn cười một cái.
Dư Châu chưa từng thấy anh ta cười, thực sự rất tò mò: "Đại ca, chúng tôi còn chưa biết anh tên gì."
Người đội mũ hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Đừng có uống."
Anh ta nghiêng tay chạm vào bình rượu trên tay Dư Châu.
"Khương Tiếu nói rượu này không thể uống." Dư Châu hoả tốc buông bầu rượu ra, người đội mũ liền giải thích: "Cậu đừng thấy trong tay cô ấy có rượu mà nhầm, kỳ thực cô ấy một hớp cũng chưa từng uống."
"Uống cũng không có chuyện gì, Khương Tiếu đã ở trong 'L*иg chim' ba năm, cô ấy đã thành niên rồi." Liễu Anh Niên nói, "Trừ phi rượu này có vấn đề."
Người đội mũ: "Vậy cậu uống đi."
Liễu Anh Niên cúi đầu điên cuồng ăn trái cây.
Chuyện kỳ quái chính là cảnh sắc xung quanh sống động như vậy thế mà trông ai nấy đều rất vui vẻ, hoàn toàn không cảm thấy chuyện này có gì sai trái hay không phù hợp. Dư Châu nhìn lâu một chút cư nhiên cũng thành quen. Cậu chuyên chú nhìn chằm chằm vào người đàn ông có thân hình cường tráng đằng xa mà thập phần ghen tị, nhìn lại vóc dáng gầy yếu của mình thìchỉ biết thở dài.
Phàn Tỉnh ngồi trong l*иg ngực Dư Châu cũng lười nhúc nhích, coi Dư Châu như cái ghế sô pha mà dựa vào. Hắn nhìn xung quanh, đột nhiên hỏi: "Không phải nói đêm nay có thể nhìn thấy người cao quý nhất sao? Là ai vậy?"
Dư Châu suy đoán người mà thiếu nữ dẫn đường nói tới rất có khả năng chính là chủ l*иg của "L*иg chim" này.
Phàn Tỉnh vừa dứt lời, bên cạnh vách núi bỗng nhiên truyền đến tiếng hoan hô. Bất kể là người đang vui chơi hay là kẻ đang say khướt đều bắt đầu di chuyển về phía con đường nhỏ. Dư Châu ngồi ở vị trí cao hơn so với bọn họ, chỉ cần đứng lên liền có thể nhìn thấy trên con đường nhỏ có một đám người đang từ xa đi tới.
Dẫn đầu là một thanh niên cưỡi ngựa trắng, anh tuấn phi phàm. Hắn ở trần, chỉ mặc một chiếc quần dài màu trắng, l*иg ngực màu mật ong rũ xuống vô số trang sức màu vàng, trên mái tóc đen cũng đính đầy đá quý. Hắn gật đầu mỉm cười với mọi người, ánh mắt lại nhanh chóng xẹt qua vị trí nhóm người bọn họ, ý cười trong mắt càng sâu đậm.
Đó là một gương mặt trẻ tuổi nhưng lại đầy mưu tính đa đoan.
"Quốc vương! Quốc vương!" Mọi người reo hò, hô to, mùi rượu trên vách núi càng lúc càng nồng, không khí bỗng chốc càng náo nhiệt và cuồng dã.
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Cá khô buổi tối không ngủ được, trằn trọc lăn qua lộn lại. (nghĩa là đang không ngừng chui tới chui lui, lăn qua lăn lại trên tóc Dư Châu)
Phàn Tỉnh ngủ không được, muốn vươn tay tóm lấy nó thì lại không bắt được.
Cá khô than thở, cá khô buồn bã.
Dư Châu: Nó làm sao vậy?
Phàn Tỉnh: Mùa xuân đến rồi, lại đến mùa gì đó của động vật.