[Vô Hạn Lưu] Ghi Chép Vực Sâu

Chương 15



Để chuẩn bị cho cuộc diễu hành của Algar và cô dâu của hắn, mọi người đều trở nên bận rộn hơn, từ trước đến nay họ chưa từng nhìn thấy bầu không khí trong thôn trở nên náo nhiệt đến thế.

Việc này khác với những loại hoạt động bình thường, nó rất mới mẻ và hiếm thấy.

Ngày tháng vẫn cứ thế bình đạm trôi qua, dù nơi này có tràn ngập niềm vui đi chăng nữa nhưng ở mãi cũng sẽ khiến người ta cảm thấy rất nhàm chán và vô vị.

Mọi người bắt đầu quét sạch đường xá, sửa sang lại phòng ốc, cắt tỉa hoa lá, chặt bỏ các cây cao và trồng chúng trên cánh đồng hoa tường vi. Dây leo bắt đầu quấn quanh lên những thân cây này ngày một dày đặc, chỉ mới qua hai ba ngày, chúng liền biến thành những cột hoa tràn đầy tươi tốt.

Cột hoa được dựng bên trong cánh đồng, ban ngày trông rất đẹp mắt, nhưng khi đêm xuống, theo lời của cá khô, chúng trông giống như những cái xác chết bị treo cổ đang đong đưa trong gió.
Cô gái không thể công phá được Dư Châu đã dẫn theo đồng bọn của mình chạy đến. Dư Châu không giỏi ở chung với con gái, hay nói cách khác, cậu không giỏi hòa hợp với những người quá nhiệt tình.

Cậu chỉ có thể giả vờ ngoan ngoãn, bảo trì nụ cười, giả vờ chăm chú lắng nghe. Đối với việc này cậu giỏi hơn ai hết.

Chủ đề mà các cô gái nói đến hầu như đều tập trung vào cô dâu kia, họ kết hoa tường vi thành vòng hoa rồi đội chúng lên đầu Dư Châu, bôi dầu thơm lên tóc, cổ và cổ tay của cậu: "Cô dâu!"

Các cô gái phá lên cười. Họ dường như đã tạm thời từ bỏ việc thuyết phục Dư Châu ở lại mà thay vào đó lại xem Dư Châu như một con búp bê mà thay phiên nhau mặc trang phục và hóa trang cho cậu. Dư Châu biết bản thân cậu trong mắt bọn họ chẳng qua cũng chỉ là một món đồ chơi mà thôi, nhưng vì muốn tìm hiểu thêm tin tức nên cậu cũng chẳng thèm để tâm đến.
Phàn Tỉnh ngồi bên cạnh cậu, bộ dáng như một bé gái đang ngồi nghịch hoa cỏ.

Cá khô bị mớ cánh hoa nhấn chìm, thở hổn hển mà thò đầu ra khỏi đống hoa, lẩm bẩm: "Tôi, tôi ngoài đời rất đẹp trai, tuấn tú, chỉ là hiện tại các người tạm thời không thể nhìn thấy mà thôi." Mặc dù thực tế chỉ có Dư Châu mới có thể nghe được những lời đó, nhưng nó vẫn không bỏ cuộc mà liên tục nhấn mạnh hai từ "tạm thời".

Dư Châu chợt mỉm cười, các cô gái lập tức bắt được biểu cảm đó của cậu: "Anh có răng nanh, khi cười lên trông thật đáng yêu."

Dư Châu che miệng lại. Phàn Tỉnh quay đầu nhìn cậu, vẻ mặt tràn đầy hiếu kỳ.

Cá khô cật lực muốn hấp dẫn sự chú ý của Dư Châu cùng Phàn Tỉnh: "Tôi cũng có nha, tôi cũng có răng nanh..."

Phàn Tỉnh một chưởng đem nó ấn lại vào trong đống hoa.
Các cô gái trên mặt tràn ngập tò mò đối với Dư Châu, dồn dập hỏi cậu trước khi rơi vào hãm khoảng không đã làm công việc gì.

"Mọi người vẫn luôn là người hỏi, vậy có chút không công bằng rồi." Dư Châu nhếch miệng nở nụ cười, "Tôi có thể hỏi một câu không?"

Cậu chỉ vào dòng sông lấp lánh ở phía xa và ngôi nhà đá nằm cạnh bờ sông. "Trước đây có ai từng sống trong ngôi nhà đó không?"

Các cô gái hai mặt nhìn nhau: "Không có ai cả, thỉnh thoảng chúng tôi còn vào đó trú mưa."

Dư Châu chú ý tới có một cô gái tóc ngắn vẫn đang ngồi im lặng, cô ấy đang dùng ánh mắt quan sát biểu tình trên mặt Dư Châu.

"Chúng tôi trong khoảng thời gian này đã đi qua 'L*иg chim' rất nhiều lần. Nhà nào cũng sẽ có người cư trú. Mọi người nói chỉ cần nhà thám hiểm chấp nhận ở lại đây, chủ l*иg sẽ tạo ra những ngôi nhà mới cho bọn họ." Dư Châu nói: "Chỉ có ngôi nhà làm bằng đá kia là đặc biệt."

So với những ngôi nhà khác ở đây thì nó thật sự quá đơn giản.

"Tại sao không phá bỏ nó đi" Dư Châu nói, "Phá bỏ đi sau đó xây lại một gian nhà khác đẹp hơn."

Cô gái tóc ngắn khẽ mỉm cười: "Bởi vì nó là một vật kỷ niệm."

Cô có chút kiêu ngạo: "Tôi là đàn chị của bọn họ. Lúc tôi mới đến, nơi đây chỉ mới có vài ngôi nhà, cánh đồng hoa cũng không lớn như bây giờ. 'L*иg chim' cũng chỉ mới thành hình, chủ l*иg lúc đó vẫn còn chưa lên kế hoạch xây dựng kỹ lưỡng nữa là."

Dư Châu: "Ngôi nhà đó là để kỷ niệm chuyện gì vậy?"

Cô gái: "Quốc vương đã từng ở nơi đó. Algar, là Algar cùng..."

Cô đột ngột dừng lại. Dư Châu không bỏ qua cơ hội này: "Algar cùng ai?"

"Người kia đã biến mất." Cô gái nói, "Tôi không thể nói tên của người đó ra."

Một cô gái khác nói tiếp: "Ở trong l*иg chim dù có chết đi cũng sẽ được hồi sinh, vậy tại sao người đó lại không ở lại đây? Nếu không ở bên chúng tôi, vậy nhất định là ở..."

Bọn họ đột nhiên ngậm miệng không nói tiếp nữa, vội vàng chuyển chủ đề, bắt đầu ba chân bốn cẳng đi cài hoa cho Dư Châu, vui vẻ như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Phàn Tỉnh nắm lấy tay của một cô gái bên cạnh, ngây thơ nói: "Chị ơi, trên tay của chị có hoa kìa."

Cô nàng lập tức rụt tay về. Dư Châu đưa mắt nhìn thoáng qua thì thấy trên cánh tay cô gái có một vài dấu vết hình cánh hoa.

Cậu chợt nhớ ra mình từng nhìn thấy những kí hiệu tương tự trên cánh tay của cô gái dẫn đường.

Các cô gái trước mặt đều cẩn thận giấu cánh tay của mình đi. Cô gái tóc ngắn nhìn Dư Châu, đột nhiên hỏi: "Anh có biết ngọn núi bên kia là nơi như thế nào không?"

......................................

"Luyện ngục, họ gọi nơi đó là luyện ngục." Khương Tiếu nhìn người đàn ông trước mặt và nói: "Anh đã đến đó bao giờ chưa?"

Lại là ở một bữa tiệc vui vẻ khác, Khương Tiếu từ chối uống rượu, nhưng điều đó cũng không ngăn cản bọn họ có một buổi hẹn hò vui vẻ. Người đàn ông rất thích cô và rất sẵn lòng trả lời mọi câu hỏi của cô.

"Anh đương nhiên đã từng đến đó." Người đàn ông cười đắc ý, chỉ vào ngực mình, "Em nhìn thấy không? Đây là vết sẹo do quái vật bên trong luyện ngục để lại."

Khương Tiếu đưa tay chạm vào vết sẹo, cảm thấy xúc cảm cũng không tệ lắm. Ánh mắt cô cuối cùng cũng rơi vào cánh tay của người đàn ông: "Đây là gì vậy?"

Trên cánh tay rắn chắc màu đồng có bốn dấu vết tựa như cánh hoa.

"Điều này có nghĩa là anh đã vào luyện ngục bốn lần." Người đàn ông mỉm cười, "Nói cách khác, anh đã chọc giận Algar bốn lần. Đây là dấu ấn của luyện ngục và nó sẽ xuất hiện trên tất cả những ai từ luyện ngục trở về đây, số cánh hoa chính là số lần đi vào."

Khương Tiếu cả kinh: "Bốn lần, vẫn chưa được coi là nhiều sao?"

"Có người còn từng vào đó mười hai lần bởi vì khi Algar yêu cầu cô ấy kể chuyện cười, cô ấy lúc đó lại không thể đưa ra câu chuyện nào khiến Algar hài lòng." Người đàn ông nói, "Anh cũng quen biết cô ấy, cô ấy luôn quấy rầy người đàn ông dẫn theo bé gái ở trong nhóm nhà thám hiểm."

Người đàn ông nhấp một ngụm rượu: "Đừng trách cô ấy. Cô ấy chỉ vì quá sợ hãi mà thôi. Nếu có thể thuyết phục được nhà thám hiểm nhảy xuống Phi Tinh nhai, có thể khiến Algar vui vẻ, như vậy lần tiếp theo nếu cô ấy có lỡ chọc giận Algar đi chăng nữa thì cũng có thể vì công lao này mà xin được ân xá."

Khương Tiếu trầm mặc. Lòng bàn tay của cô đổ đầy mồ hôi, sóng lưng cũng lạnh toát.

"Mọi người đều nhảy xuống vách núi như vậy sao? Tại sao nhất thiết phải là vách núi đó?"

"Từ cung điện trên đỉnh núi có thể nhìn thấy Phi Tinh nhai. Algar rất thích chiêm ngưỡng dáng vẻ can tâm chịu chết của những nhà thám hiểm. Khi nhìn thấy điều đó, ngài ấy sẽ rất hạnh phúc." Người đàn ông nói, "Nhưng trong ba năm qua, không có nhà thám hiểm nào ở lại đây. Gặp được nhóm của bọn em chúng tôi thực sự rất vui." Anh ta nâng ly rượu lên và mỉm cười với Khương Tiếu.

Sau khi thỏa mãn sự vui đùa của các cô gái, Dư châu cuối cùng cũng được giải thoát. Đầu cậu phủ đầy hoa, trên người thơm phức, cách xa mấy dặm cũng có thể ngửi được mùi thơm nồng nặc.

Phàn Tỉnh trước tiên đưa tay ôm cậu, ôm một hồi lâu, hắn nhịn không được lại giãy giụa ngã xuống đất.

Cá khô cũng bị choáng váng, liên tục há miệng nôn mửa trên vai Dư Châu.

Trên đường trở về bọn họ gặp được người đội mũ. Còn chưa đến gần Dư Châu, anh ta đã cau mày bưng tay che kín mũi, Dư Châu xấu hổ gãi đầu, chợt nhìn thấy trong tay anh ta đang cầm một phiến đá.

Trong lúc đi săn anh ta đã đi sâu vào trong rừng và phát hiện ra ở phần rìa của "l*иg chim" có một vực thẳm sâu không đáy, không ai có thể đi qua. Những phiến đá kỳ lạ này nằm rải rác xung quanh vực thẳm.

Bản đồ của l*иg chim cũng được vẽ trên phiến đá, kết cấu trông giống hệt với những gì họ đã khám phá trong thời gian qua. Một hình bầu dục khổng lồ được xẻ đôi, một nửa là thiên đường, nửa còn lại là luyện ngục.

"Anh đã đem bản đồ về?" Dư Châu hỏi.

"Đây không phải là bản đồ." Người đội mũ đưa phiến đá cho Dư Châu, "Ngoại trừ bản đồ, trên phiến đá còn có một số chữ viết. Những chữ đó tôi không đọc được, nhưng tôi nghĩ Liễu Anh Niên có thể hiểu được. Nhưng khối đá này nhìn qua cũng rất đặc biệt thế nên tôi muốn mang nó về cho mọi người xem."

Phàn Tỉnh được Dư Châu ôm trong vòng tay. Hắn bây giờ càng ngày càng lười bước đi, mỗi khi muốn di chuyển đều sẽ đưa tay về phía Dư Châu và nói: Bế tôi đi.

Hắn nằm trong l*иg ngực Dư Châu quay đầu lại nhìn, trên phiến đá có một dòng chữ mà hắn rất quen thuộc: Chữ này tương tự những vết khắc trong ngôi nhà đá kia.

"Là tên của Algar." Phàn Tỉnh chỉ vào một dòng khác, "... chữ này, chưa bị gạch bỏ."

Hai dòng chữ đều không có chút hư hại gì đã được ghi lại hoàn toàn rõ ràng trên phiến đá, vẫn nằm trong một ngôi nhà hình hộp, đóng khung tên của Algar với tên của một người khác lại.

Chạng vạng, Liễu Anh Niên sau một ngày vào rừng nghiên cứu những phiến đá cùng với người đội mũ cũng đã quay trở về.

Trên phiến đá đã ghi lại toàn bộ quá trinh kiến tạo ra "L*иg chim".

Mấy chục năm trước, có một nhóm nhà thám hiểm tiến vào "L*иg chim", ở đây bọn họ gặp phải một tai họa chưa từng có, mười ba người trong đội ngũ cuối cùng chỉ còn lại năm người.

Một nhà thám hiểm tên là Algar đã sát hại chủ l*иg vào thời điểm người anh em của anh ta chạm trán với thủ đoạn tàn ác của chủ l*иg.

Algar đã thay thế chủ l*иg đó trở thành chủ nhân mới của "L*иg chim" này.

Trong số bốn người còn lại, ba người đã chọn rời đi, còn người anh em của Algar thì quyết định ở lại "l*иg chim" này để làm bạn với hắn.

"Arthur, từ này được phát âm là Arthur. Đó là tên người anh em của Algar." Liễu Anh Niên chỉ vào một dòng chữ khác bên dưới tên của Algar.

Algar cùng Arthur bắt đầu thiết kế một cái "L*иg chim" thuộc về bọn họ.

Họ đã tạo nên một vương quốc xinh đẹp, một thiên đường luôn ấm áp với những đóa hoa tường vi nở rộ. Họ nghĩ rằng trên đất liền phải có rừng, sông, núi và mọi thứ đã dần dần thành hình.

Algar xây một ngôi nhà bằng đá bên cạnh bờ sông, trước khi mọi việc được hoàn thành, hắn và Arthur đã sống trong ngôi nhà đá đó. Môi trường sống nhỏ bé này đã chứng kiến

cách hai người biến vùng đất rộng lớn này thành một vương quốc xinh đẹp.

"... Có người nói Arthur đã biến mất." Dư Châu nói.

"Đây có phải là lý do Algar trở thành thế này không?" Liễu Anh Niên lẩm bẩm, "Algar chịu trách nhiệm thiết kế, còn Arthur chịu trách nhiệm cải tiến và ghi chép. Họ phối hợp với nhau rất ăn ý."

Phiến đá không có đánh dấu mốc thời gian, phiến đá cuối cùng mà Liễu Anh Niên có thể tìm được là một tấm bản đồ do Arthur vẽ.

"L*иg chim" này được chia làm hai phần, Arthur đã thiết kế ra một nhà tù có thể chứa những "kẻ chỉ trích". Người tốt, kẻ xấu, mỗi người một bên, đây là ý của Arthur.

Dư Châu rất dứt khoát: "Tôi sang bên kia tìm Arthur."

Phàn Tỉnh nhắc nhở: "Đến đó cũng vô ích thôi, người bên đó sẽ không giúp đỡ cậu đâu, bọn họ sẽ lại kêu cậu quay về đây và thúc giục cậu nhảy xuống Phi Tinh nhai."

Dư Châu có chút ủ rũ: "Tôi hy vọng chúng ta có thể sớm gặp được cô dâu, có lẽ cô ấy sẽ biết nhiều điều hơn về Algar và Arthur."

Đêm đó, có một chuyện kỳ lạ đã xảy ra trên cánh đồng hoa tường vi: Những cái cột hoa qua một đêm đã mọc đầy những đóa hoa tường vi màu xám nhạt.

Ngoại trừ đám người Dư Châu ra, không ai biết rằng những đóa tường vi màu xám nhạt này đã từng gϊếŧ chết một chú chó con. Mọi người chỉ tràn đầy cảnh giác và kinh ngạc, chầm chậm tiến lại gần chạm vào chúng một cách cẩn thận.

Phàn Tỉnh sốt sắng nhìn lũ mèo con và chó con đang đến gần để ăn hoa, nhưng những linh hồn đã trở thành cư dân trong "l*иg chim" này lại không chết vì ăn hoa.

Những bông hoa màu xám nhạt này hóa ra chỉ dành cho những nhà thám hiểm. Phàn Tỉnh ngơ ngác ngồi xổm bên cạnh cánh đồng hoa. Hắn có chút hoài niệm chú chó con ấm áp kia.

Bên kia cánh đồng hoa, mọi người bỗng trở nên nhốn nháo cả lên.

Màu hoa xám nhạt mà ai cũng chưa từng nhìn thấy trước đây đã khơi dậy sự hiếu kỳ của quốc vương. Hắn ta còn dẫn theo cô dâu của mình đi cùng và bắt đầu cuộc diễu hành sớm hơn thời gian dự kiến.

Algar cùng cô dâu đang ngồi trên một cỗ xe lớn do một con ngựa trắng kéo đi, bốn phía treo lụa trắng. Dư Châu vô cùng tò mò, cậu liều mạng dùng hết sức lực tiến về phía trước. Những cư dân ở đây thì thận trọng hơn so với bọn họ, sợ rằng nếu tiến đến quá gần sẽ chọc cho Algar nổi giận.

Khi Dư Châu ôm lấy Phàn Tỉnh chen ra khỏi đám đông, cỗ xe ngựa đã đi ngang qua họ.

Gió mùa hè thổi bay một góc của tấm vải trắng, "cô dâu" đang lẳng lặng ngồi bên cạnh Algar.

Anh ta và Algar mặc cùng một kiểu áo choàng trắng như tuyết, làn da màu mật ong, trên cổ và ngực đeo đầy những thứ trang sức bằng vàng, mái tóc đen dài được đính nhiều loại đá quý khác nhau. Anh ta đeo mạng che mặt, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, đôi mắt thì cụp xuống.

"Ồ?" Cá khô nằm nhoài bên tai Dư Châu, "Cô dâu là nam sao?"

Thanh âm của nó cực kì nhỏ, nhưng "Cô dâu" lại dường như nghe thấy, đột nhiên quay đầu lại.

Dư Châu âm thầm cả kinh: "Cô dâu" trên cổ và tay đều đang mang những cái gông xiềng nặng nề, rắn chắc, dưới lớp mạng che mặt màu trắng là một cái l*иg sắt bao trùm lấy nửa khuôn mặt.(kiểu như vật dùng để chụp mõm mấy em chó lại ak mụi người)

- -------------------