Vô Hạn Tế Đàn

Chương 14: Thuyết phục



Sau khi thấy Ngưu Khố Ngân một thân một mình đến Ngưu gia, Tạ Ký đặc biệt đợi một lúc, lúc này mới ngồi lên máy kéo đã chuẩn bị sẵn bên đường, chở theo công cụ một đường đến mộ Ngưu Khố Ngân.

Giang Tễ Sơ có thương tích trên người, hơn nữa không rõ thực lực hiện tại của Ngưu Khố Ngân, anh phải tốc chiến tốc thắng.

Tạ Ký vẫn luôn cảm thấy buồn cười, Ngưu Khố Ngân ít nhiều gì cũng coi như boss trạm kiểm soát, còn phải tự mình bò ra khỏi quan tài, rồi phải tự đi từng bước từ mồ về nhà giết người, xem tốc độ hành động vừa rồi của Ngưu Khố Ngân, hình như cũng không nhanh mấy…

Tóm lại là một boss rất thảm.

Chẳng qua đỡ anh phải tốn sức đào quan tài lên.

Đúng như Tạ Ký nghĩ, mộ phần vốn được chôn cất tốt bị bào thành hố lớn, quan tài đoan đoan chính chính đặt trong hố, phỏng chừng trí lực của Ngưu Khố Ngân cũng tiến hóa không ít, còn biết khép nắp quan tài lại.

Tạ Ký lại lần nữa đánh giá kết cấu quan tài, độ dày bốn phía bình thường, không đủ giấu một người nam trưởng thành.

Nếu Ngưu Nhị thật sự ở bên trong, khẳng định là Ngưu Khố Ngân chế tạo tường kép ở bên dưới.

Anh dùng sức mở quan tài, ném tất cả đệm quần áo bày bên trong ra, cong ngón tay gõ gõ tấm ván gỗ bên dưới.

Tiếng vang thanh thúy.

Anh cầm lưỡi hái, lực đạo tinh chuẩn đâm dọc theo mép khuôn.

“Răng rắc ——”

Dưới ván khuôn dày bằng hai ngón tay, Tạ Ký thấy được Ngưu Nhị mất tích nhiều ngày.

Hóa ra Ngưu Nhị cách bọn họ gần như vậy, nhưng bị bọn họ nhiều lần xem nhẹ.

Đến nay Ngưu Khố Ngân đã hút bốn người, hơn nữa dùng máu bốn người này nuôi nấng Ngưu Nhị, thế cho nên Ngưu Nhị rõ ràng đã chết nhiều ngày, giờ đây thoạt nhìn càng giống như người sống hơn.

Khuôn mặt ngay ngắn, môi rắn chắc, cơ bắp trên người không ít hơn Ngưu Khố Ngân hơn nhiêu, chẳng qua không có hô hấp và nhịp đập.

Căn cứ theo trạng thái của Ngưu Nhị, Tạ Ký nhanh chóng tính ra lượng máu yêu cầu trong kế hoạch hồi sinh Ngưu Nhị của Ngưu Khố Ngân —— khoảng ba bốn người.

Nói cách khác, thực tế dù chẳng làm cái gì, chỉ cần bọn họ chết thêm ba bốn người, phó bản liền sẽ bình yên kết thúc.

Gần 3/11 suất tồn tại.

Tạ Ký vỗ vỗ mặt Ngưu Nhị: “Dậy đi, cậu còn ‘sống’ nhỉ?”

Thấy Ngưu Nhị không phản ứng, anh lại lôi Ngưu Nhị ra khỏi quan tài ném lên mặt đất.

Tạ Ký tăng sức: “Ngưu Nhị, dậy đi, cha cậu lại làm chuyện xấu tại cậu kìa.”



Trong tiếng kêu gọi liên tục của Tạ Ký, Ngưu Nhị từ từ tỉnh lại.

Ngưu Nhị dụi dụi mắt, thấy nguyệt hắc phong cao, bản thân ở đồng ruộng hoang vu, bên cạnh là mộ hố bỏ hoang, trước mặt là người xa lạ đó giờ chưa từng gặp, khàn giọng gào một tiếng liền vội vàng dịch về sau, thiếu chút nữa mông lại về quan tài.

Tạ Ký tay mắt lanh lẹ kéo người: “Có thể nói không?”

“Đây là đâu? Anh là ai?! Tại sao tôi lại ở chỗ này… Tôi hẳn… Tôi…” Ngưu Nhị nói rồi dần trở nên bối rối, cau mày bắt đầu nỗ lực hồi ức.

Tạ Ký thản nhiên: “Cậu đáng lẽ đã chết. Là Ngưu Khố Ngân dùng tính mạng người khác duy trì trạng thái của cậu.”

Ngưu Nhị sững sờ tại chỗ, sau khi phản ứng lại, bả vai không khỏi rũ xuống, cả người ủ rũ lại mất mát: “Cha tôi… Là cha tôi…”

Bên kia Giang Tễ Sơ còn đang kháng quái, Tạ Ký không cho Ngưu Nhị thời gian suy sút: “Ngưu Khố Ngân nhận nuôi trẻ con lưu lạc luyện chế Thọ Nhân, chờ luyện chế thành công lại hút máu bọn họ duy trì cho mình trường sinh, cậu và Ngưu Đại không phải nhóm đầu tiên, nếu không ngăn cản gã, gã liền sẽ rời khỏi thôn Ngưu Gia, tìm con mồi mới.”

Cả người Ngưu Nhị chấn động: “Làm sao anh biết?!”

Tạ Ký: “Tôi còn biết cậu muốn ngăn cản gã, cho nên chảy cạn máu mình nhằm kết thúc tội lỗi của Ngưu Khố Ngân.”

Ngưu Nhị cúi đầu, hán tử cao lớn thô kệch sắp rụt thành gà con: “Hại người không đúng, nhưng tôi không có biện pháp…”

Tạ Ký buộc Ngưu Nhị đối mặt với hiện thực: “Giờ chỉ có cậu có biện pháp, Ngưu Khố Ngân đã là Thọ Nhân, người khác căn bản không đối phó được, chỉ có cậu có thể ngăn cản.”

Ngưu Nhị: “Ông ấy lại giết người?!”

Tạ Ký giơ tay chỉ vào thôn Ngưu Gia, vẻ mặt đầy đau đớn.

“Đúng vậy, gã giết người để hồi sinh cậu.”

“Trước mắt đã có bốn người thiệt mạng, còn lại có học sinh, có phụ nữ, còn có đại ca béo tốt bụng dễ gần…”

“Vì bảo vệ bọn họ, một sinh viên gầy yếu vừa mới thành niên, thân mang trọng thương, tay trói gà không chặt đang dùng mạng sống tranh giành!”

Ngưu Nhị bị lời Tạ Ký nói đến đỏ mắt: “Tôi nên làm thế nào?”

Ánh mắt Tạ Ký trầm tĩnh: “Cậu cũng là Thọ Nhân, cậu có thể ngăn cản gã.”

Từ nhỏ Ngưu Nhị đã không được thông minh cho lắm, được khen nhiều nhất chính là thành thật, nhưng giờ phút này hắn đột nhiên nhanh trí, nháy mắt liền đọc hiểu ý từ ánh mắt Tạ Ký.

Thân thể hắn theo phản xạ mà đạp một cái, vừa vặn đá lưỡi hái Tạ Ký tùy tiện đặt trên đất vào quan tài.

Tiếng va chạm của đồ sắt và ván gỗ hòa cùng tiếng gió phần phật bên tai, cả kinh khiến hắn lại giật mình cái nữa.

Ngưu Nhị ngồi bên cạnh hố chôn lung lay sắp đổ: “Nhưng ông ấy là cha tôi…”

Tạ Ký: “Cho nên cậu liền trơ mắt nhìn cha mình phạm sai lầm? Dù cho gã nhận nuôi cậu vốn chính là vì lấy mạng cậu?”

Thanh âm của Ngưu Nhị nhỏ dần: “Dù sao thì ông ấy cũng nuôi tôi nhiều năm như vậy, tôi cũng đã từng ngăn cản…”

Tạ Ký xoay người đi về phía máy kéo, xách xẻng lên quay về.

Ngưu Nhị thấy trong tay anh cầm hung khí bò người đứng dậy từ trên mặt đất: “Bởi vì tôi không muốn xuống tay với cha mình, anh muốn giết tôi sao?!”

Tạ Ký không để ý tới, vòng thẳng qua Ngưu Nhị đi đào mồ Ngưu Đại.

Mồ Ngưu Đại nông, lại mới bị anh và Giang Tễ Sơ đào một lần, bởi vậy không tốn bao lâu đã đào tới quan tài.

Tạ Ký: “Cậu biết đây là mộ ai không?”

Khi Ngưu Nhị được thu dưỡng, Ngưu Đại đã chết nhiều năm, hai người không có tình cảm gì: “Là anh hai tôi, anh muốn làm gì?”

Tạ Ký lắc đầu: “Đây không phải Ngưu Đại.”

Anh xốc nắp quan tài lên, lại lui về sau vài bước nhường chỗ cho Ngưu Nhị.

Ngưu Nhị không rõ nguyên nhân lại thăm dò nhìn.

Đêm nay không trăng, ngoài ruộng lại càng không có đèn, khi Ngưu Nhị cuối cùng cũng nhìn rõ nằm bên trong chính là bạn gái mình, tức khắc không quan tâm kêu gào vớt người.



” Vy Vy!”

“Vy Vy! Vy Vy!”

Ngưu Vy nằm trong quan tài mấy ngày, lúc này thi thể đã hư thối bốc mùi, nhưng Ngưu Nhị vẫn gắt gao ôm người trong lòng, tuyệt vọng kêu gọi.

Tạ Ký nhìn thời gian, lên tiếng cắt ngang tiếng kêu gào của Ngưu Nhị.

“Ngưu tiên sinh, vì sao Ngưu Vy chết, vì sao thi thể xuất hiện trong mộ anh trai cậu, tôi tin trong lòng cậu hiểu rõ.”

“Ngưu Khố Ngân đã không còn là người, không ai có thể sống thành như vậy. Thân thể không phải, tâm càng không phải.”

“Gã nuôi cậu nhiều năm, cậu không muốn ngăn cản gã, tôi có thể lý giải. Nhưng tôi phải về cứu bạn mình, cũng báo thù cho đồng bạn đã chết.”

Mượn tay Ngưu Nhị giải quyết Ngưu Khố Ngân là lựa chọn tốt nhất, nhưng nếu Ngưu Nhị không muốn, Tạ Ký cũng có lựa chọn khác.

Nhưng anh tin, Ngưu Nhị sẽ đáp ứng.

Anh nói xong liền làm bộ rời đi, khi anh ngồi vào vị trí lái máy kéo, ngón tay chạm vào chìa khóa, giọng Ngưu Nhị vang lên phía sau.

Ngưu Nhị: “Chậm đã!”

Tạ Ký trong bóng đêm cong môi.

“Ông ấy đã, không là người, đúng không.” Ngưu Nhị run lên từng chữ, Tạ Ký nhìn không thấy biểu cảm của Ngưu Nhị, nhưng có thể tưởng tượng ra nụ cười cứng đờ lại gắng gượng của đối phương như thế nào, “Vậy tôi… cũng đã không là người nhỉ.”

Tạ Ký: “Cậu không có cách quyết định mình là cái gì, nhưng có thể quyết định mình làm cái gì.”

Ngưu Nhị: “Tôi đồng ý ngăn cản ông ấy… Nhưng mà, tôi đã đọc bản thảo của ông ấy, quan trọng nhất với Thọ Nhân là máu, máu của tôi đã chảy khô, hiện tại tôi căn bản không phải đối thủ của ông ấy.”

Tạ Ký đã sớm liệu trước tình huống của Ngưu Nhị, vì thế đơn giản đồng ý, mang Ngưu Nhị đi hội hợp với Giang Tễ Sơ trước rồi nói.

Anh lấy ra một bó pháo hoa từ sau máy kéo đốt, tia sáng xanh lam trong chốc lát chiếu sáng một vùng trời.

Đây là tín hiệu họ đã định.

Nếu tìm được cũng thuyết phục được Ngưu Nhị thì bắn pháo xanh lam;

Nếu không tìm được thì dùng pháo xanh lục;

Nếu có trường hợp khác thì dùng pháo đỏ.

Sau khi bắn pháo hoa, Tạ Ký mang theo Ngưu Nhị đi vào trong thôn.

Lúc phân công bọn họ đã suy xét đến việc thuyết phục Ngưu Nhị, cho nên dù Giang Tễ Sơ còn bị thương cũng đi kiềm chế Ngưu Khố Ngân, nếu hiện tại ở chỗ này là Giang Tễ Sơ, phỏng chừng sẽ kề đao vào cổ Ngưu Nhị bắt người ta đi liều mạng với cha mình.

Cũng không biết Giang Tễ Sơ thế nào.

Tạ Ký vốn tưởng sẽ thấy Giang Tễ Sơ và Ngưu Khố Ngân giằng co trước cửa nhà Ngưu gia hỗn độn đầy đất, không ngờ vừa qua cửa thôn dẫn với cánh đồng đã bị người chặn lại.

Giang Tễ Sơ một tay xách đao, tay còn lại cầm hai ô che mưa, bước chân vững vàng đi về phía họ.

Tạ Ký: “Làm sao cậu lại ở chỗ này?”

Giang Tễ Sơ ném một cái ô cho Tạ Ký, nhàn nhạt nói: “Trời mưa.”

Mưa rơi khi Tạ Ký về được nửa đường, chẳng qua tạm thời còn nhỏ như là mưa bụi, anh liền không để ý.

Xem trạng thái của Giang Tễ Sơ, không có vẻ gì là bị Ngưu Khố Ngân làm bị thương.

Nhưng thứ nhất ánh sáng quá mờ anh không thể xác định, thứ hai người này rất biết chống.

Nhưng anh không thể hỏi.

Tạ Ký mở ô che mưa, anh tùy ý giơ tay điều chỉnh góc độ của ô, nhân lúc ô chắn tầm mắt Ngưu Nhị đưa mắt nhìn Giang Tễ Sơ.



Đối diện trong giây lát, trên mặt Giang Tễ Sơ không có bất luận phản ứng gì, anh đang hoài nghi có phải đối phương có phải xem không hiểu hay không, liền cảm giác chân mình bị đâm nhẹ một cái.

Giang Tễ Sơ đã hiểu.

Ngưu Nhị có thể sử dụng.

Nhưng không thể tin hoàn toàn.

Sau khi truyền xong tin tức này, Tạ Ký hỏi: “Ngưu Khố Ngân đâu?”

“Ở cửa thôn.” Giang Tễ Sơ nghĩ nghĩ, bổ sung nói, “Cột giữa ba cây cột điện.”

Ngưu Nhị: “?” Đây là sinh viên gầy yếu vừa mới thành niên, thân mang trọng thương, tay trói gà không chặt đó sao?

Giang Tễ Sơ đi vào ghế sau máy kéo, ngồi song song với Ngưu Nhị: “Ngưu Nhị thế nào?”

Ngưu Nhị: “A?”

“Cậu ta quả nhiên chính trực thiện lương.” Tạ Ký khen người khen trước mặt, tiện đà khơi dậy vấn đề, “Nhưng giống như chúng ta nghĩ, máu trong cơ thể Ngưu Nhị không đủ. Ước chừng cậu ta còn thiếu lượng máu của ba đến bốn người, chúng ta còn dư lại bảy người, mỗi người một chút miễn cưỡng đủ.”

Giang Tễ Sơ: “Người còn lại chưa chắc chịu.”

Tạ Ký bình tĩnh phân tích với Giang Tễ Sơ.

“Tình huống hiện tại có thay đổi, chúng ta tìm được Ngưu Nhị, hơn nữa tính ra suất tồn tại chỉ có gần ba trong mười một.”

“Chúng ta khẳng định có thể tự bảo vệ mình, chỉ còn lại một vị trí, cả Vương Đán và Vương Tịnh đều tranh, càng không nói những người khác.”

“Dưới sự uy hiếp của cái chết, tôi tin bọn họ sẽ đưa ra lựa chọn chính xác.”

Giang Tễ Sơ: “Nhưng người trưởng thành nếu mất hơn ba mươi phần trăm máu sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”

“Chúng ta thiếu một lượng chính xác.” Tạ Ký, “Lượng máu Ngưu Khố Ngân hút được không chỉ đút cho Ngưu Nhị, còn có một phần dùng để duy trì và tăng cường chính mình, trước mắt không biết phần đó là bao nhiêu, nhưng tôi nghĩ chất lỏng xanh lam trong quan tài trong hầm cũng có trợ giúp trong việc khôi phục Ngưu Nhị, chỉ là không tốt bằng máu người, nếu còn thiếu, liền dùng đến chất lỏng màu lam.”

Buổi tối trước khi xuất phát bọn họ đã lên rất nhiều phương án, tình huống hiện tại đã được đoán trước từ trước, Tạ Ký chỉ là bổ sung và cường điệu trọng điểm căn cứ theo hiện trạng.

Giang Tễ Sơ rốt cuộc bằng lòng liếc Ngưu Nhị một cái: “Cậu thật sự quyết định ngăn cản Ngưu Khố Ngân? Gã là cha nuôi cậu.”

Trên đường Ngưu Nhị đã sớm xây dựng tâm lý xong, kiên định nói: “Đúng! Ông ấy nuôi tôi nhiều năm, muốn mạng tôi, tôi nhận, nhưng ông ấy không nên giết Vy Vy, cũng không nên động thủ với nhiều người vô tội như vậy, tôi cần phải ngăn cản ông ấy, chờ xuống đất tôi nguyện ý làm trâu làm ngựa bồi tội với ông ấy!”

Giang Tễ Sơ trầm mặc một lát, bỗng nhiên xoay người bóp chặt cổ Ngưu Nhị, một phen ấn người xô trúng tấm lá sắt đáy, trường đao vẽ ra hàn quang lạnh thấu xương giữa trời đêm.

Tạ Ký: “Giang Tễ Sơ!”