Tạ Ký chỉ chỉ một cổ thi thể nằm ngửa: “Nhìn thấy cái kia không?”
Giang Tễ Sơ đúng sự thật nói: “Tôi có hơi mù mặt.”
Tạ Ký ‘à’ một tiếng: “Đó là vị hôn phu của cậu, tôi nhớ trong tư liệu hắn là một tên tệ hại, nơi nơi khinh nam bá nữ, còn chơi thủ đoạn một hai phải cưới cậu về nhà, tôi báo thù cho cậu!”
Giang Tễ Sơ cắn răng: “Anh nhớ rõ ràng như vậy, không bằng tự mình đi theo hắn nối tình duyên người ma.”
* Tình duyên người ma (人鬼情未了) là tên Trung của bộ phim Ghost (1990).
Bức tường được tạo thành từ giường xác không giữ được đám thi thể, hai người không tiếp tục cãi cọ, Tạ Ký tìm một cọng dây thừng từ ô đựng đồ, đùa nghịch vài cái rồi giao một đầu dây cho Giang Tễ Sơ, lại chỉ chỉ Ngụy Hôn trong đám thi thể: “Vốn dĩ nên là cậu đi, nếu cậu mù mặt vậy tôi buộc hắn lại trước, cậu treo nó trên trần nhà, sau đó tới thay ca với tôi.”
Sau khi xác định rằng Giang Tễ Sơ sẽ hợp tác, Tạ Ký mang theo dây thừng di chuyển đến giường xác cách xa bọn họ nhất.
Thi thể như thủy triều trào ra.
Tạ Ký túm một đầu khác của dây thừng qua lại trái phải giữa đám thi thể, vô số ngón tay trắng bệch cùng cái miệng há to lướt qua trước mặt anh, nhưng bất ngờ là không đụng tới một mảnh góc áo của anh.
Diêu Thuận xem đến kinh hồn táng đảm, mà Tạ Ký lại thành thạo, sau khi đá văng cổ thi thể không biết thứ bao nhiêu, anh buộc chặt dây thừng bên hông Ngụy Hôn, lại vòng quanh hai chân và cổ chân vài vòng.
Anh gọi vọng: “Giang Tễ Sơ!”
Giang Tễ Sơ bên này cũng không nhàn rỗi, cậu lấy ra không ít đồ vật hữu dụng từ ô đựng đồ, lợi dụng cung và vật nặng, khoét mấy cái lỗ lớn trên trần nhà, thành công tìm được thanh xà ngang bên trong, sau đó thành công đưa mũi tên có quấn một đầu dây thừng vòng qua thanh xà ngang.
Sau khi nhận được tín hiệu từ Tạ Ký, túm chặt dây thừng treo Ngụy Hôn lên.
Cậu giao dây thừng cho Diêu Thuận: “Buộc vào tay cầm của ô đựng đồ, quấn nhiều tay cầm vào.”
Nói xong thả người nhảy vào giữa đám thi thể giao nhận với Tạ Ký.
Hai người không có đối mặt, thậm chí không có giao tiếp ánh mắt, sau khi một người tiến vào đám thi thể một người khác liền nhanh chóng rời đi.
Giống như Tạ Ký vừa nãy dù chỉ muốn buộc dây thừa vào trên một cái xác cụ thể, cũng phải dẫn nhiều thi thể nhất có thể để tạo cơ hội phá hỏng trần nhà cho cậu, Giang Tễ Sơ cũng dẫn tất cả thi thể hướng về phía Tạ Ký trở về, không cho chúng nó tới gần Tạ Ký nửa tấc.
Tạ Ký chạy về bên cạnh Diêu Thuận: “Cột chắc rồi chứ?”
Diêu Thuận khẩn trương nói: “Cột chắc rồi, rất chắc.”
Ô đựng đồ trong nhà xác có rất nhiều loại đuốc, Tạ Ký đặc biệt chọn cây dày và lớn nhất.
Nháy mắt khi cây đuốc bén lửa, ánh lửa sáng ngời dễ dàng lấn át ánh sáng nhân tạo, làm thay đổi màu sắc cả nhà xác.
Thi thể vốn đang bị Giang Tễ Sơ dùng giường xác vây tạm thời lần lần nữa ngươi đẩy ta xô kích động trỗi dậy.
Tạ Ký đặt cây đuốc trên thân cung, hơi nheo một bên mắt.
Dây căng.
Mũi tên ra.
Ngọn lửa như sao băng phá không trong nhà xác hỗn loạn, vèo một tiếng cắm ở giữa hai chân bị trói của Ngụy Hôn.
Đám thi thể lập tức buông tha Giang Tễ Sơ, cũng không hề để ý tới Tạ Ký và Diêu Thuận, túm tụm lại một chỗ nhón chân duỗi tay tung lung về phía Ngụy Hôn đang treo lơ lửng trên không.
Còn Ngụy Hôn hai tay hai chân bị trói, bộ phận duy nhất trên người có thể giãy giụa chỉ có cái đầu, nó không ngừng đong đưa muốn đụng vào cây đuốc, nơi có nhiệt độ cao nhất, nhưng giãy giụa thế nào cũng không thoát.
Tạ Ký thở phào một hơi, tùy tiện tìm một chiếc giường xác ngồi lên, bưng bình giữ ấm uống miếng nước, thích ý thưởng thức cảnh tượng kỳ diệu ‘bách thi triều hỏa’.
Diêu Thuận không thể tin được sững sờ đứng tại chỗ, còn có chút phản ứng không kịp: “Vậy… Vậy là xong rồi?”
Tạ Ký: “Chẳng lẽ phải đại chiến ba trăm hiệp với chúng nó?”
Diêu Thuận: “Không, không phải… Cái, cái đó, đuốc cháy hết thì phải làm sao?”
“Nhân lúc nó chưa cháy hết lấy cung bắn thêm cái mới.” Tạ Ký, “Mặc dù tôi ca hát không được, nhưng cung, súng và các hạng mục xạ kích khác vẫn còn ổn.”
Nguy cơ được giải trừ, Diêu Thuận kích động đến sắp rơi nước mắt: “Anh Tạ, anh đây chỗ nào là còn ổn chứ, anh là Tiễn Thần tái thế!”
Tạ Ký xua tay: “Được rồi được rồi, cậu rảnh thì mở hết cửa nhà vệ sinh ra, tôi vừa nãy có thấy, hệ thống thông gió bên trong còn hoạt động, đừng để chưa bị thi thể vào chết đã bị CO₂ độc chết.”
Diêu Thuận vui vui vẻ vẻ lĩnh mệnh rời đi.
Giang Tễ Sơ nhặt kèn xô na rách nát, chậm rì rì ngồi muốn giường bên cạnh Tạ Ký.
“Chơi nhạc đám tang là một phương thức mang lại sự bình yên cho người chết.”
“Đúng không, đại âm nhạc gia.”
Năm mươi tư cổ thi thể trong nhà xác đồng thời sống lại, nhìn như là tử cục, nhưng đồ vật trong các ô đựng đồ lại rất phong phú, chỉ cần có thể lợi dụng tốt chúng là có thể tạo được một đường sống.
Chỉ cần có được thông tin nhà tang lễ thành lập để cho người chết được bình an, lại nhìn thấy kèn xô na ai cũng sẽ dễ dàng nghĩ đến xô na.
Ý tưởng của Tạ Ký không sai, vấn đề nằm ở trình độ kỹ thuật.
Người ta muốn yên bình, bạn phải chơi sao cho lập tức đưa người ta đến cõi vĩnh thế không được siêu sinh, nhưng không được mang bạn đi luôn.
Tạ Ký ngồi nhích sang bên cạnh Giang Tễ Sơ, lấy kèn xô na rách nát về trong tay: “Lần sau sẽ chú ý, lần sau sẽ chú ý.”
Anh thưởng thức từ đầu thổi thoái hóa của kèn sáo, thuận miệng hỏi: “Có mệt không?”
Giang Tễ Sơ: “Không mệt.”
Tạ Ký: “Chơi vui không?”
Giang Tễ Sơ: “Cũng được.”
Tạ Ký không dừng lại, tự nhiên mà tiếp tục hỏi: “Trở lại vấn đề vừa rồi, trong thế giới hiện thực, có phải cậu biết tôi từ lâu rồi không?”
Tạ Ký biết chính mình khiếm khuyết tế bào âm nhạc, nhưng cũng không cảm thấy khó nghe là bao, khả năng là nhận thức về bản thân ở phương diện này khác với nhận thức chung.
Anh thừa nhận rằng anh không nghĩ tới việc ‘uy lực’ của mình lại lớn như vậy, mà đám xác chết kia vẫn giữ lại thẩm mỹ phổ thông.
Nhưng trừ phi Giang Tễ Sơ đã sớm biết trình độ của anh, bằng không không nên có ý ngăn cản anh trước khi anh bắt đầu thổi.
Khoảng cách giữa hai chiếc giường xác rộng bằng bàn tay, cách kẽ hở này, Tạ Ký lẳng lặng nhìn Giang Tễ Sơ.
Thanh niên chưa hoàn toàn nẩy nở, các đường nét còn sót lại nét ngây ngô, cộng thêm ngũ quan tinh xảo hình thành một nét đẹp kinh diễm, nhưng Tạ Ký chỉ nhìn vào đôi mắt Giang Tễ Sơ, muốn nhìn vào chỗ sâu nhất trong mặt hồ tối tăm kia, không chịu bỏ lỡ dù chỉ một tia gợn sóng.
Giang Tễ Sơ cũng không có quán tính trả lời các câu hỏi xen lẫn của Tạ Ký trong cuộc trò chuyện, đáp án sinh sôi ngừng trên đầu lưỡi, rồi rụt trở về trong rung động cực kỳ bé nhỏ.
Trần nhà bị đục lỗ lớn lộ ra bên trong, các loại đường dây rắc rối phức tạp trong không gian trống trải u ám, giống như một bức màn trời nhân tạo không giới hạn.
Sau lưng là một dãy quầy chứa đồ lớn bị thiêu đen như mực, trước mặt là mấy chục cổ thi thể nhón chân với lửa, hai người lại bị nhốt trong im lặng không tiếng động, không nhìn thấy bất luận thứ gì bên ngoài.
Sự im lặng này chỉ giằng co trong vài khoảnh khắc.
Hoặc là nói, vốn là không nên im lặng.
Giang Tễ Sơ: “Không quen biết.”
Tạ Ký: “Trước khi mọi chuyện xảy ra, không ai có thể xác định kèn xô na sẽ có hậu quả như thế nào, cậu không phải người bảo thủ, vì sao lại nói ‘không được’ trước khi tôi thổi kèn?”
Giang Tễ Sơ thay đổi tư thế, ánh mắt dừng ở ống thổi trong tay anh: “Tôi từng nghe đồn về anh.”
Tạ Ký: “Đồn gì.”
Giang Tễ Sơ: “Đại khái là vừa nghe anh đánh đàn, em họ không đi được của anh có thể trực tiếp học được cách chạy.”
Tạ Ký: “…”
?
Tạ Ký trên mặt mang nụ cười, mu bàn tay đã nổi lên gân xanh: “Ai nói?”
Giang Tễ Sơ không giấu sự chế giễu: “Quan trọng sao.”
Đúng là có sự kiện như vậy, nhưng như người ta vẫn nói, chuyện xấu trong nhà không thể đồn xa.
Tạ Ký: “Chẳng lẽ cậu là bạn của người anh em nào của tôi? Nói ra rồi có khi chúng ta có quan hệ nào đó.”
Giang Tễ Sơ tránh đề tài này: “Tạ tổng, con người không ai hoàn mỹ cả, anh đã rất ưu tú.” Dứt lời thong thả ung dung nhảy xuống giường xác.
Tạ Ký: “Cậu đi đâu thế?”
Giang Tễ Sơ: “Rửa tay, ăn khuya.”
Tạ Ký cũng cùng vào nhà vệ sinh, anh cũng không lập tức tin tưởng lý do thoái thác của Giang Tễ Sơ, lén lút quan sát biểu hiện của đối phương.
Giang Tễ Sơ không có bất luận cái gì khác thường, giống như đơn thuần giữ vững hành vi đạo đức tốt đẹp, thay người khác giữ bí mật.
Trong đầu anh hiện lên mấy đối tượng biết việc này, nhưng không thể xác định, xem ra phải chờ trở về thế giới hiện thực thử một đám.
Sau khi trở về, hai người lại ngồi trên một chiếc giường, chủ yếu là đồ ăn vặt đặt ở giữa, ngồi cùng nhau tiện lấy.
Diêu Thuận vốn tưởng rằng đêm nay sẽ phải chết, kết quả dựa vào hai người nhặt về một cái mạng, y rất có nhãn lực tự lực mình tìm một nơi ôm chăn đợi, không quấy rầy không nghe trộm cuộc trò chuyện của bọn họ.
Đề tài có quen biết trong thế giới hiện thực không hạ màn, bọn họ lại bắt đầu nói về trạm kiểm soát hiện tại.
Giang Tễ Sơ: “Phỏng đoán lúc trước anh nói là cái gì?”
Tạ Ký: “Cậu có phát hiện không, thi thể ngày hôm qua và thi thể mới vào hôm nay, lực công kích của hai loại thi thể khác nhau. Lực công kích của thi thể ngày hôm qua rõ ràng cao hơn.”
“Đúng vậy.” Giang Tễ Sơ suy tư một lúc nói, “Nếu thứ thi thể muốn chính là bình yên, vậy khi chúng nó ở nhà xác đợi càng lâu, ‘oán khí’ sẽ càng lớn, tính công kích cũng càng mạnh.”
Tạ Ký đáp.
“Chúng ta sắp xếp lại ải đầu tiên trước.”
“Dựa theo manh mối trước mắt, chúng ta cần dựa vào manh mối trong phòng thông tin để suy đoán ra thi thể tương ứng của bản thân, tìm thi thể trong nhà xác, hỏa táng thi thể trong phòng hỏa táng, rồi tranh thủ nhân viên ưu tú đến nghĩa trang mai táng.”
“Ải này không có giới hạn thời gian, chỉ cần có thể tìm được biện pháp giúp thi thể ‘bình yên’, tỷ lệ sống sót ca đêm có thể bảo đảm. Còn lại chỉ là vấn đề thời gian.”
“Nếu quan hệ trong đội hài hòa, hoàn toàn có thể làm giao dịch với những người khác, hỗ trợ lẫn nhau hỏa táng thi thể, từ đó tiết kiệm thời gian chờ đợi phân chia công tác. Kế tiếp chính là từng bước từng bước thay phiên nhau lên làm nhân viên ưu tú, hoàn thành bước mai táng cuối cùng. Giống như chỉ cần phát huy chân thiện mỹ, vượt ải không thành vấn đề.”
“Nhưng vấn đề hiện tại là, thi thể đang tiến hóa. Độ nguy hiểm của ca đêm không ngừng tăng lên mỗi ngày, ai cũng muốn sớm ngày rời đi, không có biện pháp để đoàn đội hòa bình xếp hàng theo thứ tự trở thành nhân viên ưu tú. Do đó việc để cho người khác hỗ trợ hỏa táng thi thể cũng trở thành vọng tưởng.”
“Tương ứng, Tế Đàn cộng cả ải tân thủ có tổng cộng tám trạm kiểm soát, chủ thành lại chia làm ba khu vực cấp bậc, độ khó trạm kiểm soát của nó hẳn là có tính tăng dần, ải tân thủ chỉ cần vận khí tốt, lại cẩn thận một chút, ít nhất có bốn người có thể đi đến cuối cùng.”
“Trước mắt là cửa thứ nhất, độ khó của ca đêm và độ khó tìm được thi thể tương ứng, nhất định phải nó một cái cao một cái thấp, lúc này mới phù hợp với sự cân bằng của trạm kiểm soát sơ cấp.”
“Tôi đã quan sát cẩn thận, tuy rằng số lượng thi thể đưa vào tăng lên, nhưng mục tiêu thi thể tương ứng rất có ám chỉ, kết hợp với độ khó của ca đêm, có thể phỏng đoán một vài.”
Giang Tễ Sơ nhớ lại nội dung trên hồ sơ: “Ý anh là ‘sự hãm hại’ gặp phải trong đời. Thi thể tương ứng của mỗi người là người từng thi bạo với mình.”
* Thi bạo: sử dụng bạo lực với người bị hại, bao gồm bạo lực gia đình, bạo lực ngôn từ, ẩu đả, xâm phạm, cưỡng gian.
Tạ Ký: “Phải, ví dụ như vị hôn phu của câu, hắn quen thói cường thủ hào đoạt, chơi thủ đoạn cưỡng ép… Ép người ta vào khuôn khổ, còn có khuynh hướng bạo lực. Trong đời mỗi người hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ có người như vậy, bọn họ rất có thể chính là thi thể tương ứng muốn tìm.”
Giang Tễ Sơ: “Anh đang đẩy ngược từ cấp bậc trạm kiểm soát.”
Tạ Ký: “Có thể đẩy sao lại không đẩy, về sau chưa chắc còn có cơ hội như vậy.”
Giang Tễ Sơ: “Theo như lời anh nói, dựa vào việc hỏa táng thi thể rồi đưa vào phần mộ, điểm sẽ không nhiều.”
Tạ Ký: “Đúng vậy, chúng ta vẫn là đi nghiên cứu tâm nguyện của boss chút. Với tư cách là người quản lý, Ann khẳng định có lưu lại dấu vết trong nhà tang lễ, đặc biệt là ký túc xá nhân viên, chúng ta dành thời gian kiểm tra cẩn thận một lần, còn cả nghĩa trang, tôi cũng muốn đi xem thử.”
Giang Tễ Sơ: “Đêm nay tôi trực ca đêm, ban ngày ngày mai có thể hoạt động tự do.”
Tạ Ký xem xét Diêu Thuận.
Khí lạnh đã sớm tan hết, Diêu Thuận còn chưa ngủ, quấn chặt chăn dựa vào chân giường xác ngồi dưới đất, ánh mắt không ngừng đảo qua bức tường phía nam.
Ngày mai Tạ Ký còn phải nhận nhiệm vụ công tác, nếu anh không đi sẽ có một người đơn, để không chậm trễ tìm kiếm manh mối từ nội dung công việc, tốt nhất là đêm nay nên ngủ một lát.
Mà việc bắn cây đuốc vào khe hở giữa hai chân thi thể nhưng không đốt chúng thi thể, độ khó của thao tác này tương đối cao, phải có người gác đêm, chờ cây đuốc gần cháy hết phải đánh thức anh dậy.
Tâm tình Diêu Thuận không tốt, vừa kinh hách vừa bận bịu, không trông cậy y có thể thức đêm, đành chỉ có thể đẩy hết lên trên người Giang Tễ Sơ.
Điều tra Ann, xem nghĩa trang, hai việc này đều rất hao phí thời gian, nói không chừng còn sẽ có nguy hiểm, không thể chỉ dựa vào Giang Tễ Sơ, tốt nhất là Tạ Ký đi theo cùng.
Anh định thương lượng với Diêu Thuận, đêm nay Diêu Thuận yên tâm lớn mật ngủ, để Giang Tễ Sơ gác đêm, anh chịu trách nhiệm giữ cây đuốc luôn sáng.
Chờ buổi sáng ngày mai Giang Tễ Sơ và Diêu Thuận nghỉ ngơi, buổi chiều anh định đổi với Diêu Thuận, để Diêu Thuận làm việc thay anh, như thù lao, anh có thể cho Diêu Thuận biết về tin thức trinh thám trước mắt của mình.
Chỉ thay ca vào buổi trưa, Diêu Thuận dễ tiếp thu, cũng càng dễ dàng ‘nói đạo lý’ với bình tro cốt bên kia.
Như vậy là có thể có một buổi chiều để điều tra Ann và nghĩa trang.
Sau khi thương lượng với Giang Tễ Sơ, Tạ Ký bắt đầu đi tìm Diêu Thuận trao đổi.
Tạ Ký: “Diêu Thuận.”
Diêu Thuận còn đang mải xem vách tường phía nam.
Tạ Ký: “Diêu Thuận?”
Diêu Thuận rốt cuộc hoàn hồn: “Anh Tạ, anh gọi tôi?”
Tạ Ký: “Nhìn cái gì vậy, mê mẩn như thế.”
Diêu Thuận xoa xoa mắt: “Không có gì, chỉ là cảm thấy đêm nay mình cái gì cũng không làm, chỉ việc nằm thẳng, muốn xem xem có thể phát hiện được chút manh mối nào không.”
Tạ Ký nói chuyện thay ca một cách có chọn lọc, chỉ nói bản thân đêm nay ngủ không ngon, ngày mai muốn nghỉ ngơi.
Trước mắt có quỷ xen lẫn trong bọn họ, không thể loại trừ khả năng Diêu Thuận là quỷ, tin tức trinh thám không sợ bị quỷ biết, nhưng chuyện điều tra Ann và đi nghĩa trang không thể bại lộ.
Tạ Ký: “Đây chỉ là một ý kiến của tôi, cậu có thể chấp nhận hay không, không ép buộc..”
Diêu Thuận liên tục lắc đầu: “Nếu không phải anh Tạ với tiểu soái ca bên kia…”
Tạ Ký: “Cậu ta họ Giang.”
Diêu Thuận: “Nếu không phải anh Tạ với anh Giang, đêm nay có khi mạng của tôi đã nằm trong tay hơn năm mươi cái xác kia rồi, anh Tạ muốn nghỉ ngơi thì nghỉ đi, đêm nay tôi ngủ, ngày mai anh cứ nghỉ cả ngày, cũng không cần thù lao đâu.”
Tạ Ký: “Nửa ngày là được, nhiều hơn nữa cậu đồng ý thì bình tro cốt cũng không chịu, về phần thù lao là cậu xứng đáng.”
Sự tình được định ra như vậy.
Sáu giờ sáng hôm sau, cửa nhà xác đúng giờ mở ra.
Tạ Ký trở về rửa mặt rồi đi ăn cơm sáng, tiếp theo liền đi đến phòng họp nhận nhiệm vụ cùng mọi người.
Ngoại trừ Giang Tễ Sơ và Diêu Thuận không đi làm, phòng họp tất cả sáu người tính cả anh.
Tối hôm qua là một đêm bình an.
Mắt gấu trúc của Trương Minh còn chưa biến mất, nhưng trạng thái tinh thần lại tốt dị thường.
Sau khi nhìn thấy Tạ Ký, Trương Minh tiến lên một bước, làm như muốn trào phúng vị trí trống bên cạnh anh.
Tạ Ký rất có ý ám chỉ mà xoa xoa cổ tay, bước chân của Trương Minh dừng lại ở chỗ cũ, sắc mặt biến hóa mấy lần, sau đó hừ lạnh một tiếng rồi không mở miệng nói một chữ.
Đổi lại thành người khác có thể sẽ cho rằng Trương Minh là hiểu lầm Giang Tễ Sơ đã chết tối hôm qua, muốn trào phúng anh đã mất đi đồng đội.
Nhưng Tạ Ký lại phẩm ra hương vị khác thường từ thái độ của Trương Minh.