Giang Tễ Sơ vung đao về phía trước: “Lại dùng gỗ đào trấn áp nó?”
Tạ Ký không tán đồng: “Trị ngọn không trị gốc.”
Phía sau bọn họ là đống đồ vật mà Ngô Ưng đã vất vả lôi ra từ phòng tạp hóa, chất cao nửa người, vì nằm rải rác không chắc chắn nên không tiện nhảy qua.
Có vẻ như rìu to biết con mồi đã bị dồn vào đường cùng, giờ phút này cũng không vội vã công kích, mà là chia hướng hành động, một cái nhắm vào Tạ Ký, một cái nhắm vào Giang Tễ Sơ, chậm rì rì tới gần bọn họ.
Độ cao tầng của tòa tháp tương đương nhà lầu bình thường, nhảy xuống từ tầng năm không chết cũng vào ICU.
Tạ Ký cầm gậy gộc lao về phía rìu to đang nhằm vào anh, nhanh chóng rút ra một sợi dây thừng đủ dày từ trong đống đồ, sau khi xác định lan can đủ chắc chắn, anh dùng dây thừng thắt nút trên đó.
Rìu to như thể vĩnh viễn không kiệt sức, nó quay đầu lại bổ về hướng anh.
Tạ Ký quấn hai vòng dây thừng trên gậy gỗ đào, ngửa đầu né một đòn, rơi thẳng xuống từ tầng năm!
Hai tay anh nắm chặt hai đầu của gậy gỗ đào, tiếng gió khi rơi xuống gào thét bên tai.
Rìu to đuổi mãi không bỏ, trước sau luôn nhắm ngay mặt anh.
Mắt thấy sắp đến gần mặt đất, hai tay Tạ Ký dồn lực, mượn gậy gỗ đào giữ chặt dây thừng, đến tầng hai đột nhiên đứng nghiêng người về phía trước, cách mặt đất tầng một một mét chợt buông tay nhảy sang bên phải.
Lưỡi rìu quẹt một đường qua đuôi tóc anh bổ ra một vết nứt sâu trên mặt đất, còn Tạ Ký lăn lộn giảm bớt lực, hoàn hảo rơi từ năm tầng về lại mặt đất.
Anh đột nhiên ném gậy gỗ đào vào rìu to, đập cho nó lui về phía sau mấy thước và rơi xuống đất, sau đó lại nhặt một cây gậy gỗ đào khác từ bên cạnh lồng giam đột ngột cắm trên mặt rìu.
Rìu to giãy giụa điên cuồng, nhưng đôi tay Tạ Ký nắm gậy gỗ đào, không cho nó bất cứ cơ hội trở mình nào.
Lúc này Giang Tễ Sơ cũng đi xuống tầng một, một đao chém rìu to vào lồng giam chưa hoàn thành.
Ngô Khang quyết tâm muốn diệt trừ Ngô Ưng, lồng giam cắm dày đặc gậy gỗ đào, uy lực của nó tuyệt đối không thể so sánh với đống phế liệu trên tầng bảy.
Sau khi vào trong, tốc độ và sức mạnh của rìu to bị suy yếu hơn phân nửa, Tạ Ký hét lên tránh ra, giơ chân đá rìu to ở phía sau, đá thẳng nó vào bầu bạn với anh em.
Giang Tễ Sơ nhanh tay lẹ mắt đóng cửa lồng giam lại, nhốt hai cái rìu to ở bên trong.
Tạ Ký ưỡn lưng, cảnh giác mà nhìn lồng giam bán thành phẩm: “Như vậy không được, nói không chừng lúc nào đó nó sẽ lao ra, phải nghĩ biện pháp hủy diệt nó.”
Giang Tễ Sơ: “Nó rất rắn chắc.”
Tạ Ký: “Có chắc đến mấy cũng phải có nhược điểm.”
Rìu to được cấu thành từ cán cầm và mặt rìu, Tạ Ký nảy ra chủ ý: “Trước tiên thiêu phần gỗ phía dưới của nó đã.”
Cái gọi là chia nhỏ công việc, ngay cả khi rìu to vẫn sử dụng được khi đã thiêu cán cầm, Ngô Khang cũng chỉ có thể cầm mặt rìu đuổi theo bổ người.
Không nói đến việc hình ảnh đó quá đẹp, ít nhiều cũng có thể làm giảm phần nào sức hành động của nó.
Bọn họ tìm thấy xăng và thau đồng từ phòng chứa đồ ở tầng năm, nhặt gỗ đào vụn bỏ vào thau đồng, tưới xăng lên, rồi châm lửa từ ngọn đèn dầu trên cầu thang.
Sau khi đã chuẩn bị sẵn sàng, Tạ Ký mở cửa nhà giam, dùng gậy gỗ đào vớt hai thanh rìu to ra.
Rìu to lại thấy ánh mặt trời, không nói hai lời đã định tấn công Tạ Ký, Giang Tễ Sơ liền cắm đao và khe rãnh chỗ cán cần của hai cây rìu, ném chúng nó vào thau đồng một cách gọn ghẽ.
Tạ Ký theo sát phía sau, dùng gậy gỗ đào ghìm chặt rìu to trong ngọn lửa.
Rìu to giãy giụa kịch liệt hơn gấp mấy lần vừa rồi, Giang Tễ Sơ cũng cầm lấy gậy gỗ đào cùng Tạ Ký khống chế hai lưỡi rìu trong thau đồng.
Ngọn lửa tham lam mà liếm láp cán cầm của rìu to, liên tục thiêu đốt lên phía trên, hun mặt rìu vốn bóng loáng đến độ có thể soi bóng người thành đen nhánh.
Gỗ đào có tác dụng khắc chế rìu to, hơn nữa trong 《Một trăm cách sử dụng gỗ đào》 có viết, đối phó với tà linh cần phải đốt bằng lửa.
Không bao lâu, cán cầm bằng gỗ đã bị đốt thành một đống tro tàn, còn lại hai mảnh kim loại rơi trong thau đồng, dùng hết sức lực cuối cùng bay về phương xa.
Tạ Ký nhìn chằm chằm bọn nó từ lâu, lại vung gậy gộc đánh hai khối kim loại về đất.
Tạ Ký: “Giang Tễ Sơ!”
Anh còn chưa dứt lời, Giang Tễ Sơ đã dồn lực vào hai cánh tay, nắm trường đao hung mãnh bổ từ trên xuống!
“Ầm ——”
Vài vết nứt hiện lên trên mặt rìu vốn kiên cố không gì phá vỡ nổi, tràn lan ra bốn phía từ vị trí trường đao chém xuống.
Khi vết nứt đi đến đầu rìu, toàn bộ mặt rìu hoàn toàn vỡ tung, hóa thành vô số mảnh vụn.
Vũ khí uống vô số máu của tên sát nhân cuối cùng cũng hỏng, Tạ Ký thở phào nhẹ nhõm, dùng chân đá đá đống mảnh vụn kia: “Giờ thì giá trị thù hận lại xếp hạng nhất.”
Giang Tễ Sơ thu trường đao, một loạt chiến đấu vẫn chưa khiến cậu đổ mồ hôi, chỉ là cánh môi từ trước đến nay nhạt màu trở nên hồng hào hơn: “Tôi cho rằng anh quen rồi.”
Tạ Ký nở nụ cười tươi: “Hợp tác vui vẻ.”
Bọn họ lại đi lên lầu, khi đi ngang qua tầng thứ hai, Trịnh Duyệt đã chạy về phòng từ lúc nào, đang ôm thi thể của bạn mình khóc nức nở.
Từ khi bọn họ vào tháp đến bây giờ, ngày đầu tiên đã chết một người, ngày thứ hai đã chết hai người, đêm nay tên sát nhân điều khiển hai lưỡi rìu muốn giết người trong phòng Trịnh Duyệt, sau khi giết hai người, còn lại Trịnh Duyệt được cứu sống do bọn họ kịp thời chạy tới, bởi vì bị trật chân nên mất đi sức chiến đấu, hai lưỡi rìu vừa nhanh vừa tàn nhẫn, tới hỗ trợ ngược lại có thể sẽ kéo chân sau.
Ngoại trừ ba người bọn họ, mười ba người còn lại năm.
Nhưng bọn họ đánh từ tầng năm tới tầng một, động tĩnh gây ra cả tòa tháp đều có thể nghe thấy, Ngô Khang thân là tên sát nhân giả chết thì không nói, những người còn lại cũng không một ai tới hỗ trợ, hoàn mỹ quán triệt nguyên tắc bo bo giữ mình.
Lúc này anh lại lần nữa lý giải nguyên nhân Giang Tễ Sơ chọn mình.
Anh không định dừng lại ở tầng hai, đang định rời đi thì bị Trịnh Duyệt gọi lại.
Trịnh Duyệt ngước đôi mắt đẫm lệ: “Anh Tạ, tôi, tôi sợ lắm, tôi có thể chắp vá qua đêm với các anh được không?”
Tạ Ký đưa mắt nhìn Giang Tễ Sơ, vũ khí của tên sát nhân đã bị bọ họ thiêu hủy đánh hư, nhưng không dám đảm bảo còn có thủ đoạn khác hay không, với trạng thái hiện tại của Trịnh Duyệt, tỷ lệ sống sót nếu gặp tên sát nhân lần nữa xác thật không cao.
Nhưng hai người họ là đàn ông, trong phòng chỉ có một cái giường…
Trịnh Duyệt đọc hiểu nỗi băn khoăn của Tạ Ký: “Anh Tạ, tiểu soái ca này, hai người cho tôi ở cùng một đêm đi, tôi ngủ dưới đất là được, tôi thật sự rất sợ, chỉ một đêm thôi…”
Giang Tễ Sơ lười phát biểu bất cứ ý kiến gì, tỏ vẻ tất cả do Tạ Ký làm chủ.
Tạ Ký: “Được thôi.”
Trịnh Duyệt liên tục nói lời cảm ơn, sau khi vào phòng, Tạ Ký còn đang suy nghĩ để con gái ngủ sàn nhà không tốt lắm, nếu chỉ có mình anh có thể anh đã nhường giường, nhưng anh còn đồng đội là Giang Tễ Sơ.
Giang Tễ Sơ vốn là thể hàn, phía sau lưng còn có vết thương, anh cũng không thể vì người xa lạ mà để đồng đội của mình chịu thiệt.
Cũng may Trịnh Duyệt rất hiểu chuyện, vào phòng liền ôm chăn chạy vào khe hở không đến hai mét giữa giường và vách tường, chuẩn bị trải chăn.
Đối với cô ấy mà nói, khe hở kia chính là nơi an toàn nhất tòa tháp.
Cảm xúc của Trịnh Duyệt được trấn an cực đại, cô ngồi trên đệm lau khô nước mắt, cuối cùng mới nhớ nói lời cảm ơn với hai người Tạ Ký: “Cảm ơn, cảm ơn hai người, nếu không có hai người, đêm nay tôi đã không sống nổi.”
Tạ Ký: “Không cần cảm ơn, chúng tôi cũng chỉ trùng hợp nghe thấy.”
“Đây là lần đầu tiên tôi tới tầng thứ hai, không ngờ lại khó như vậy, tôi vẫn nên tiếp tục rèn luyện ở tầng thứ nhất thì hơn.” Giọng nói của Trịnh Duyệt có phần khàn khàn sau khi khóc nhiều, “Anh Tạ, thật sự đây là lần đầu tiên anh tới tầng thứ hai sao? Sao lại lợi hại như vậy?”
“Khi ở bên ngoài thường tập thể hình.” Tạ Ký kéo Giang Tễ Sơ, “Chủ yếu là có đồng đội phối hợp.”
Trịnh Duyệt nhìn khuôn mặt muốn đặt dấu chấm hỏi lên đỉnh đầu của Giang Tễ Sơ, bật cười: “Quan hệ của hai người thật tốt, đây mới là tầng thứ hai, có quen biết trước ở bên ngoài sao?”
Tạ Ký cười đầy ẩn ý với Giang Tễ Sơ: “Chắc là không quen biết? Đúng không?”
Giang Tễ Sơ: “… Xác thật không quen biết.”
Trịnh Duyệt không đọc hiểu sự giao lưu ngầm giữa hai người, chỉ âm thầm hâm mộ, một lát sau, cô nhớ tới cái gì: “Đúng rồi anh Tạ, tôi phát hiện có điều dị thường ở tầng một, có thể sẽ có ích với hai người.”
·
Trời dần dần sáng, mưa vẫn còn rơi.
Để kịp thời gian làm lồng giam, mọi người đều thức dậy rất sớm.
Tạ Ký tình cờ gặp Nhiễm Nguyên Phi ở cầu thang.
“Anh Tạ, có phải nửa đêm hôm qua hai người ra ngoài, còn gặp được tên sát nhân không?” Nhiễm Nguyên Phi quan tâm quan sát anh và Giang Tễ Sơ, cũng không biết là quan tâm bọn họ, hay là quan tâm xem bọn họ có lần được manh mối nào hay không.
Ở Tế Đàn nguy cơ tứ phía, rất nhiều người đã dốc hết toàn lực tự bảo vệ mình, Tạ Ký không cảm thấy người khác có nghĩa vụ phải giúp đỡ, cũng không để ý việc những người khác tối hôm qua khoanh tay đứng nhìn.
Anh xua tay: “Vẫn là hai cây rìu to kia, chẳng qua đã bị thiêu hủy.”
Nhiễm Nguyên Phi bước hụt một bước, thiếu chút nữa ngã cầu thang: “Thiêu thiêu thiêu hủy?”
“Ừ, cán cầm của nó làm bằng gỗ, sợ lửa, sau khi thiêu hủy cán cầm, thân rìu trở nên yếu hơn rất nhiều.” Tạ Ký chỉ chỉ Giang Tễ Sơ, “Sau đó tiểu soái ca của chúng ta liền vung đao bổ nát.”
Tiểu soái ca: “…”
Nhiễm Nguyên Phi cùng với mấy người cùng xuống lầu phía sau rất là kính nể.
“Thiêu được luôn?”
“Cái gì? Bổ nát?!”
“Sao gan vậy… Rốt cuộc tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì?”
Tạ Ký không trả lời, chỉ đi xuống tầng một với mọi người, Ngô Khang sắc mặt âm trầm ngồi trên ghế thái sư chờ từ sớm, vừa thấy bọn họ liền lạnh giọng răn dạy: “Sao lại xuống chậm như vậy! Không biết hôm nay phải làm lại lồng giam sao!”
Ông ta chỉ vào Tạ Ký: “Có phải cậu không! Tối hôm qua khi đi đã thu dọn sạch sẽ, có phải cậu bày bừa đống gậy gỗ đào không!”
Giang Tễ Sơ lạnh lùng lên tiếng: “Bừa bộn thì ông không biết dọn à?”
Ngô Khang còn muốn nói gì, Giang Tễ Sơ đã chọc trường đao trên mặt đất, sàn nhà tức khắc hiện lên vài vết rạn.
Tạ Ký vỗ vỗ vai Giang Tễ Sơ: “Đừng tức giận với người già chứ, người ta không tiện khom lưng.”
Giang Tễ Sơ: “Không thể khom lưng, không biết đá sao?”
Tạ Ký buồn cười, Giang Tễ Sơ đang nói chuyện với anh, nhưng Ngô Khang vẫn chưa biết bọn họ đã điều tra ra chân tướng, bây giờ vẫn không thích hợp để lật mặt.
Anh nói nhỏ: “Ghi nợ nó trước, chờ lát nữa cho nó thêm vài nhát đao.”
Người đã đến đông đủ, Tạ Ký chào hỏi mọi người, bắt đầu công việc tu bổ lồng giam hôm nay.
Bận rộn cả ngày hôm qua đã tích lũy được không ít kinh nghiệm, việc tu bổ tiến hành thập phần thuận lợi.
Sắc mặt của Ngô Khang cũng âm thầm chuyển biến, muốn sai Tạ Ký lên lầu lấy pho tượng, lại sợ Giang Tễ Sơ làm khó dễ, bèn vung tay ném chìa khóa tầng bảy cho Nhiễm Nguyên Phi: “Cậu đó, lấy pho tượng xuống đây!”
Nhiễm Nguyên Phi ôm chìa khóa nhìn về phía Tạ Ký, như trưng cầu sự đồng ý của anh, thấy anh cho phép rồi mới cất bước chạy lên tầng trên cùng.
Đến khi Nhiễm Nguyên Phi ôm pho tượng trở lại tầng một, Tạ Ký ra hiệu nhìn Giang Tễ Sơ, tiện đà nở nụ cười ấm áp nói: “Cuối cùng cũng đến lúc vì dân trừ hại.”
Còn chưa kịp dứt câu, anh bỗng nhiên phi đến đá một cước vào ngực Ngô Khang, còn Giang Tễ Sơ đúng lúc mở cửa lao, chớp mắt đã khóa nhốt Ngô Khang vào trong nhà giam.