Tạ Ký một mình đi dạo trên đường cái ở khu bình dân, vừa đi vừa quan sát cảnh vật và con người, nếu để ý kỹ vẫn có không ít điểm khác biệt so với thế giới hiện thực.
Hầu hết mọi người đều phát sầu vì điểm sinh tồn và trạm kiểm soát vĩnh viễn không ngừng, tinh thần của người trên đường không được tốt như trong thế giới hiện thực.
Anh đi thẳng đến quảng trường Tế Đàn, đi qua con đường ngọc thạch dài, rồi vòng qua đài phun nước vẫn còn nhấp nháy đèn, nhìn thấy pho tượng boss đặt ở chính giữa quảng trường như lời Giang Tễ Sơ.
Năm cái bệ chỉ có bốn, hình dạng ngôi sao năm cánh ban đầu đã hóa thành hình thang trước hẹp sau rộng, cả pho tượng lẫn cái bệ cao gần mười mét, bên ngoài quét lớp sơn đen, khó nhìn ra được làm bằng chất liệu gì, nhưng mang cho người ta cảm giác lạnh giá, giống như thể dù cho ánh sáng chiếu vào pho tượng nóng cháy đến đâu cũng sẽ bị nuốt chửng không còn.
Bốn boss đều khoác trường bào đen che kín từ đầu đến chân, đeo mặt nạ đen nhánh, tư thế đứng hơi khác nhau, nhưng không cầm vũ khí không lộ mặt, thậm chí không phân biệt được giới tính, nếu không phải trên bệ có khắc có tên, thật sự không phân rõ ai là ai.
Tạ Ký dạo quanh pho tượng một vòng, lúc đang định đi, bản năng được tôi luyện nhiều năm khiến anh cảm thấy được điều khác thường.
Từ khi đi ngang qua trung tâm mua sắm đã có người đi theo anh.
Không, có lẽ sớm hơn.
Anh ngồi xổm xuống cột dây giày, mượn cơ hội liếc mắt nhìn phía sau.
Đồng thời khi anh quan sát, một bóng đen nhanh chóng lẻn ra sau cây to.
Rất nhạy bén.
Tạ Ký âm thầm tính toán.
Với khoảng cách này cho dù anh chạy với tốc độ nhanh nhất cũng không kịp, nếu đối phương quen thuộc với hoàn cảnh xung quanh nữa, tùy tiện lẫn vào trong đám đông chính là một đi không trở lại.
Nhưng anh không quen biết mấy với người trong Tế Đàn, ai sẽ theo dõi anh?
Trong đầu Tạ Ký hiện lên vô số khả năng, nhưng động tác không tạm dừng, sau khi đứng dậy tiếp tục đi về phía trước.
Anh không sợ đối phương tập kích, nếu thật sự muốn làm gây sự với anh sẽ không trốn trốn tránh tránh, nếu như thực lực yếu thì càng không thiết lo lắng.
Anh đi từ pho tượng đến cổng tây của quảng trường, mãi đến khi rời khỏi quảng trường, người kia cũng không đuổi theo nữa.
Là ai đây.
Ai đó từng gặp qua ở trạm kiểm soát trước? Hay là Giang Tễ Sơ chơi khăm anh?
Không đúng, Giang Tễ Sơ không nhàm chán như vậy.
Thời gian dần tối, anh trở về chờ Giang Tễ Sơ cùng ăn tối.
Nhưng anh vừa quay người lại, người vừa được nhắc tới đã xuất hiện ngay trước mặt anh.
Trị an ở khu bình dân thuộc loại nhất, đao của Giang Tễ Sơ đặt ở khách sạn, hai tay trống trơn ra khỏi cửa, khi trở về lại xách theo một cái hộp dài, tốc độ bước đi có phần nhanh hơn, cũng có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy anh.
Tạ Ký vẫy vẫy tay: “Về rồi à?”
Giang Tễ Sơ: “Ừ.”
Tạ Ký nhìn trái nhìn phải: “Dọc đường đi cậu có cảm thấy có gì không ổn không?”
Giang Tễ Sơ không hiểu gì, Tạ Ký nói với Giang Tễ Sơ chuyện bị theo dõi, hai người bọn họ bây giờ đã trói buộc sâu, nếu thực sự có ai có ý đồ gây rối, nói không chừng cũng sẽ theo dõi Giang Tễ Sơ.
Giang Tễ Sơ nghe vậy hơi suy tư: “Có thể là một số tổ chức.”
Không đợi Tạ Ký hỏi, cậu đã chủ động giải thích.
“Ở đâu có người ở đó sẽ hình thành tổ chức, có không ít người ở khu bình dân sau khi lập đội năm người sẽ kết thành tổ chức lớn hơn, dễ dàng chia sẻ tin tức, nghiên cứu biện pháp sống sót an toàn hơn.
“Mặc dù chúng ta chỉ mới qua ải tân thủ và hai trạm kiểm soát cấp thấp, nhưng dưới tình huống bình thường, tỉ lệ tử vong của hai trạm kiểm soát này ít nhất là năm mươi phần trăm, bởi vì có anh, tỷ lệ tử vong thấp hơn rất nhiều.”
“Những tin tức đó sớm muộn gì cũng sẽ bị một vài tổ chức biết, mà anh còn là người mới, bọn họ muốn mời chào anh cũng không lạ.”
Tạ Ký: “Vậy cũng không nên lén lút như vậy.”
Giang Tễ Sơ: “‘Dục’ rất sợ chết, cho nên dưới sự trị vì của có, trong chủ thành rất ít khi xảy ra án mạng.”
Tạ Ký vẫn cảm thấy bóng đen kia cho anh cảm giác không đúng: “Chờ lần sau người đó xuất hiện rồi nói sau.”
Anh muốn trở về, nhưng bị Giang Tễ Sơ gọi lại.
Mặt trời còn chưa khuất bóng, đèn hai bên đường đã sáng lên, đúng lúc thanh niên đang đứng dưới ánh đèn, không quá thuần thục đưa cho anh chiếc hộp trong tay.
Tạ Ký nhận hộp: “Thứ gì đây?”
Giang Tễ Sơ: “Mở ra xem đi.”
Hộp nặng hơn những gì anh nghĩ, anh nhấn khóa, nắp hộp cạch một tiếng mở ra.
Chất lượng khay đựng bằng nhung là loại tốt nhất, một cây súng lục màu bạc lẳng lặng nằm giữa khe lõm.
Thân súng không có hoa văn, đường nét nhẵn nhụi, màu sắc lạnh băng.
Tạ Ký vô cớ nhớ tới thân trường đao của Giang Tễ Sơ, hai cái tuy không cùng chất liệu, nhưng cho người ta cảm giác rất phù hợp.
Trong trạm kiểm soát nhà tang lễ, Giang Tễ Sơ từng nói anh bắn cung rất chuẩn, còn hỏi súng thì thế nào.
Chẳng lẽ…
Tạ Ký ngập ngừng hỏi: “Cho tôi?”
Giang Tễ Sơ: “Ừ.”
Tạ Ký khép nắp lại: “Quá quý rồi.” Nếu anh đoán không sai, cây súng này giống như trường đao của Giang Tễ Sơ, đều là đạo cụ cao cấp có thể mang vào trạm kiểm soát, mặc dù anh không biết giá cả của đạo cụ cao cấp, nhưng tuyệt đối dùng tiền cũng chưa chắc mua được.
Giang Tễ Sơ trực tiếp nhét mạnh cái hộp vào túi quần anh với dáng vẻ như rất chướng tai gai mắt, cũng may túi quần anh đủ lớn, bằng không sẽ căng phồng ngay tại chỗ: “Khỏi cảm ơn. Tôi chỉ giúp khẩu súng tìm người có thể sử dụng nó, tiện thể có thể hỗ trợ từ xa khi tôi đánh quái.”
Tạ Ký: “…”
Nói đến nước này, còn từ chối nữa thì có vẻ làm ra vẻ.
Anh nhớ Giang Tễ Sơ mua nhà ở khu tuyển chọn, nhưng hiện tại bọn họ còn chưa qua tầng thứ năm, không vào được khu tuyển chọn.
Nghĩ đến khả năng Giang Tễ Sơ đặc biệt tìm bạn bè ở khu bình dân nhưng đã thông qua tầng thứ tư, nhờ người bạn đó lấy súng giúp.
Tặng đồ cũng phải tặng rất kiêu ngạo, trước đây Tạ Ký từng nghĩ loại hình này khá phiền toái, nhưng hiện tại thấy nhiều cũng cảm thấy có chút đáng yêu.
Hôm nào làm thêm mấy món Giang Tễ Sơ thích vậy.
Tạ Ký cười cười, định lấy hộp ra khỏi túi trước.
Giang Tễ Sơ trở tay đè anh lại.
Tạ Ký: “Không phải…”
Giang Tễ Sơ: “Nếu anh không cần, nó chỉ có thể dành cả đời còn lại cô đơn trong tủ sách hít bụi.”
Tạ Ký: “Tôi nói này…”
Giang Tễ Sơ: “Sao anh rắc rối thế?”
Tạ Ký: “Hai khẩu súng đụng phải…”
Giang Tễ Sơ: “…”
Tay giữ hộp lập tức thu lại, Giang Tễ Sơ bước ra xa nửa thước.
Thấy Giang Tễ Sơ vừa thẹn vừa bực, Tạ Ký cười càng vui vẻ, tay trái anh cầm hộp, tay phải kéo người lại: “Tôi tri ân báo đáp, muốn ăn cái gì trực tiếp nói đi.”
Giang Tễ Sơ không khách khí với Tạ Ký, nói ra một danh sách tên món ăn như đã sớm chuẩn bị, Tạ Ký đồng ý từng món một.
Hai người vừa đi vừa nói, lúc đi qua trung tâm mua sắm Tạ Ký bỗng nhiên dừng lại: “Đúng rồi, buổi chiều tôi vào hỏi, bên trong có tiệm sửa đồng hồ, muốn vào xem không?”
Giang Tễ Sơ lập tức không màng đến việc ăn không ăn, chủ động kéo Tạ Ký đi vào trong.
Tiệm mà Tạ Ký nhắc tới nằm ở cuối tầng một của trung tâm mua sắm, chỉ có hai mét vuông, so với những quán ăn vô cùng náo nhiệt xung quanh thì có vẻ hết sức lạc lõng.
Một cái bàn gỗ được kê trước cửa tiệm làm quầy, sau bàn có một người đàn ông ngoài bốn mươi, khuôn mặt trung hậu thành thật đang ngồi.
Khi hai người Tạ Ký đến, người đàn ông đang dùng vải chà lau mặt bàn.
Nhìn thấy Tạ Ký, người đàn ông nhiệt tình gọi: “Cậu Tạ, tới rồi à.”
Tạ Ký: “Chính là đồng hồ của cậu bạn này, làm phiền bác xem có thể sửa được không.”
Người đàn ông cầm lấy đồng hồ cẩn thận đánh giá, trên mặt đầy vẻ tiếc nuối mà thở dài: “Đồ tốt đấy, sao lại làm hỏng thế.”
Giang Tễ Sơ liếc nhìn đầu sỏ gây tội.
Tạ Ký tự biết đuối lý, ho nhẹ một tiếng: “Khụ, thế nào, có thể sửa được không?”
Người đàn ông: “Có thể, có thể, nhưng phải mất chút thời gian, sao các cậu không ra ngoài dạo trước đi, chờ hai tiếng nữa đến lấy.”
Giang Tễ Sơ: “Không sửa được cũng không sao, chỉ cần đừng làm hỏng mặt đồng hồ là được.”
Người đàn ông: “Cậu bạn này, cậu cứ yên tâm, đồng hồ tôi từng sửa không một ngàn cũng có tám trăm, cái này của cậu không hỏng nặng, nếu không sửa được, đầu tôi cho cậu đá như bóng.”
Trong đầu Giang Tễ Sơ đang phàn nàn cậu đá bóng gì cơ, Tạ Ký liền ghé tai cậu nói nhỏ: “Hồi chiều tôi đến tình cờ gặp lúc bác ấy đang sửa đồng hồ cho người khác, tay nghề không thành vấn đề.”
Lúc này cậu mới yên lòng, đi lên lầu cùng Tạ Ký.
Vốn dĩ đêm nay do Tạ Ký vào bếp làm hai món tráng miệng, nhưng Giang Tễ Sơ mải lo sửa đồng hồ, món tráng miệng đánh phải hoãn lại, buổi trưa ăn ở ngoài, buổi tối cũng tìm một tiệm danh tiếng tốt ở trung tâm mua sắm ăn tạm.
Hai người đàn ông cũng không uống rượu huyên thuyên, bữa cơm chờ mang ra rồi ăn cũng không đến nửa tiếng, Tạ Ký gợi ý trong trung tâm mua sắm có bán quần áo, có thể tranh thủ đi dạo.
Lúc này đang giờ cơm, khu bán quần áo không nhiều người, nhưng cũng không vắng vẻ.
Thế giới hiện thực đang không ngừng phát triển và thay đổi, thời gian ở chủ thành Tế Đàn nhanh hơn bên ngoài gần gấp ba mươi lần nhưng trình độ phát triển lại đồng bộ với bên ngoài, hoặc là nói, bên ngoài như thế nào, Tế Đàn liền bắt chước trở thành theo thế đó.
Chẳng qua ngẫm lại cũng đúng, mỗi ngày ở Tế Đàn phải lo lắng vì trạm kiểm soát và điểm, nào có nhiều thời gian để phát triển khoa học kỹ thuật.
Nhưng khía cạnh nhỏ có thể không được chú ý, sự thay đổi lớn từ nhà tranh thành nhà cao tầng nhất định phải được sự cho phép của nữ vương.
Để ‘con kiến’ của Tế Đàn được sống dễ chịu, có lẽ đúng là một loại ban ân trịch thượng.
Tạ Ký vừa nghĩ vừa xem quần áo, bước đến cửa hàng thứ ba thì để ý một cái áo khoác nâu nhạt.
Màu ấm hơn so với màu nâu bình thường, giống như những tia nắng đầu tiên của buổi sớm.
Anh không thích mặc màu này cho lắm, nhưng anh cảm thấy rất hợp với Giang Tễ Sơ.
Bởi vì từng sống sót sau vô số lần trên lằn ranh sinh tử, kỹ năng xem mặt đoán ý của nhân viên bán hàng trong tiệm cao hơn người bên ngoài, chỉ cần ánh mắt Tạ Ký dừng lại một giây, lập tức liền giới thiệu nói: “Chào anh, anh thấy áo khoác này thế nào, đây là kiểu dáng mới của cửa hàng chúng tôi, rất phù hợp cho mùa này, hơn nữa nó không rộng cũng không chật, trong ngoài đều có túi, vô cùng thích hợp mặc vào trạm kiểm soát, dáng người của anh tốt như vậy, mặc vào nhất định đẹp.”
Tạ Ký chỉ chỉ Giang Tễ Sơ: “Tôi cảm thấy cậu mặc đẹp.”
Tạ Ký: “Thanh niên trẻ tuổi mặc màu sáng đẹp, nên thử nhiều phong cách mới.”
Nhân viên bán hàng phụ họa nói: “Anh này nói không sai, tiểu soái ca, cậu trắng trẻo như vậy, quần áo này rất hợp với cậu, không bằng cậu mặc thử xem, xem hiệu quả mặc trên người, không mua cũng không sao, ra ngoài dạo phố là để thử nhiều thứ mà!”
Giang Tễ Sơ: “…” Tại sao khen Tạ Ký có dáng người tốt, đến lượt cậu lại là trắng trẻo.
Thấy Giang Tễ Sơ không hề ghét, mà chỉ có chút do dự với điều mới lạ, Tạ Ký vỗ tay nói: “Thử trước đi, đẹp thì tôi trả cho cậu.”
Nhân viên bán hàng: “Tiểu soái ca mặc chắc chắn đẹp!”
“Đề dành điểm của anh sửa đồng hồ đi.” Giang Tễ Sơ cởi áo khoác của mình đưa cho nhân viên bán hàng, thay cái áo Tạ Ký chọn.
Sự thật chứng minh ánh mắt của Tạ Ký rất đáng tin cậy.
Giang Tễ Sơ trông thanh tú thì thanh tú, nhưng không hiểu sao trên người hơi thiếu nhân khí, hiện giờ được tô điểm bởi gam màu sáng, gương mặt luôn lạnh tanh cũng có sức sống hơn.
Tạ Ký gật gật đầu: “Không tồi, rất đáng yêu, chọn nó đi.”
Giang Tễ Sơ đến trước gương đối diện với một bản thân khác.
Tạ Ký không biết, nhưng bản thân cậu rõ ràng hai vết thương chưa lành trên lưng ảnh hưởng đến cậu nhiều đến mức nào, hàn ý kia tuy không lạnh thấu xương đến khắc cốt ghi tâm, nhưng nó đủ bền để len lỏi khắp kinh mạch cốt nhục của cậu suốt hai mươi tư giờ không gián đoạn.
Dưới sự tra tấn đấy, sắc mặt cậu luôn mang vẻ ốm yếu, cậu lại không thích cười, cho dù trung tâm thương mại có bố trí ánh đèn sáng ngời, màu sắc quần áo tươi sáng, khi lọt vào mắt cậu cũng có vẻ lạnh băng.
Cũng không biết Tạ Ký bị hỏng con mắt nào, thế mà có thể thốt lên từ ‘đáng yêu’ với cậu.
Có lẽ là nghĩ đến đồng hồ còn đang sửa dưới lầu, Giang Tễ Sơ hiếm khi không phản bác lời khen thái quá này, ở Tế Đàn lâu rồi, cậu đã sớm không còn yêu cầu gì với quần áo ăn mặc.
Giang Tễ Sơ cởi áo khoác đưa cho nhân viên bán hàng: “Gói lại đi.”
Tạ Ký: “Hiệu quả mặc vào xác thật không tồi, làm phiền tìm một chiếc màu xanh cùng kiểu dáng vừa cỡ tôi.”
* Màu gốc là 绀色, màu xanh biển và tím.
“?”Giang Tễ Sơ mãi sau mới hiểu, “Anh để tôi thử kiểu cho anh?”
Tạ Ký nghiêm mặt nói: “Sao có thể, tôi thật sự cảm thấy nó hợp với cậu.”
Giang Tễ Sơ: “Tôi cảm thấy màu đỏ hợp với anh.”
Tạ Ký: “Phải Tết nhất gì đâu, mặc màu đỏ làm gì.”
Giang Tễ Sơ: “Coi như chúc mừng năm mới sớm đi.”
Tạ Ký: “Ui dà, người trẻ tuổi đừng suy nghĩ lung tung, tới tới tới, tôi trả điểm thay cậu.”
Giang Tễ Sơ nhìn Tạ Ký giành gọi sổ sinh tử ra trước một bước, cười híp mắt, đường nét tươi sáng dẫn tới chút sắc bén đều được hóa giải, cử chỉ giơ tay nhấc chân đầy hòa nhã, động tác trả tiền lưu loát giành được hết những lời thổi phồng của nhân viên bán hàng.
Cậu cảm thấy như tức giận đấm vào bông, vừa cạn lời vừa bất đắc dĩ nhớ đến những gì Ann đã nói.
Khi túi đồ đã đóng gói được nhét vào trong lòng, Giang Tễ Sơ mới nói một câu: “Sếp Tạ, ở ngoài anh thật sự không phải bá đạo tổng tài tùy tiện đưa thẻ đen cho người ta quẹt đâu nhỉ?”
Tạ Ký nhướng mày: “Tùy tiện đưa thẻ đen cho người ta quẹt không phải bá tổng, là thứ phá của.”
* Thứ phá của, gốc là 大冤种, dùng để chỉ người làm việc ngu ngốc.
Giang Tễ Sơ: “Hành vi hiện tại của anh rất phá của.”
Tạ Ký không mạnh không nhẹ vỗ cậu: “Sao lại nói chuyện này, cậu có phải người lạ đâu?”
Cho dù là người tính tình nhạt nhẽo như Giang Tễ Sơ cũng không thể không thừa nhận, khi nghe Tạ Ký nói như vậy cũng có chút xúc động, không màng đến màu đỏ, chúc Tết gì đó, mơ mơ màng màng mà đi theo mua mấy bộ quần áo, chờ đến giờ thì xuống lầu lấy đồng hồ.
Tay nghề của chủ tiệm thật sự rất tốt, không nhìn ra chút dấu vết tu sửa nào trên chiếc đồng hồ.
Giang Tễ Sơ đeo đồng hồ lên lại tay trái, mảnh ghép còn thiếu trong lòng cuối cùng cũng được lấp đầy, khi cậu cúi đầu nhìn vật nhớ người, Tạ Ký bên cạnh đã nhanh nhẹn thanh toán điểm sửa đồng hồ.
Chỉ là sự cảm động đêm nay của cậu không kéo dài đến khi ra khỏi trung tâm thương mại, sau khi nhìn thấy bao tay đấm bốc trên kệ hàng nào đó, cuối cùng cũng nhận ra —— Không phải trong thời gian đợi sửa đồng hồ, tạm thời không cần vào trạm kiểm soát, cậu nên báo thù Tạ Ký vì đã làm hư đồng hồ của mình sao?!
Giang Tễ Sơ sa sầm mặt: “Có phải anh muốn hối lộ tôi để không bị đánh không.”
Tạ Ký giả ngu đến triệt để, bị vạch trần cũng không gấp: “Ai da, sao thế được, tôi xuất phát từ tình đồng đội tận đáy lòng, hơn nữa cậu đánh đâu lại tôi.”
Anh mua một cây hồ lô ngào đường từ một quán nhỏ đưa cho Giang Tễ Sơ, chặn ngang lời cậu muốn nói: “Nếm thử đi, tôi thấy sơn tra này rất tươi ngon.”
Giang Tễ Sơ: “…”
Mẫu thân của vị giáo chủ Minh Giáo nào đó đã nói, nữ nhân càng xinh đẹp thì càng dễ lừa người.