Giang Minh nhìn Kiều Phong và A Châu nói, sau đó quay sang bụi trúc lạnh lùng cất tiếng:
“A Tử cô nương, ngươi cũng đi theo chúng ta thôi.”
A Tử từ trong bụi trúc nhảy ra, chỉ vào Giang Minh nói:
“Tại sao ngươi lại biết ta ở đây?”
“Đi a, tìm chỗ trú mưa đã rồi nói chuyện tiếp”
Giang Minh tóm gáy áo A Tử tung mình đi trước, Kiều Phong thấy vậy bế A Châu đi theo sau.
“Thả ta ra”
A Tử bị Giang Minh tóm gáy áo, tiện thể đè vào huyệt không thể cử động.
Về tới khách điếm, bốn người tiến vào phòng Kiều Phong và A Châu.
“Chuyện này là sao?”
Kiều Phong cất tiếng hỏi.
“Đại ca, ta nghĩ để A Châu cô nương nói trước, tại sao nàng lại giả làm Đoàn Chính Thuần đã.”
“A”
Kiều Phong ngẩn người. Mọi người nhìn về phía A Châu.
A Châu không nói gì. Nàng chỉ lẳng lặng ngồi đấy.
Giang Minh thở dài nói:
“Để ta nói vậy, ngươi là con gái của Đoàn Chính Thuần và Nguyễn Tinh Trúc đi!”
Tất cả mọi người ngạc nhiên nhìn Giang Minh. Giang Minh tiếp tục nói:
“Ngươi, A Tử cô nương, Nguyễn Tinh Trúc đều rất giống nhau. Lúc ba người Đoàn Chính Thuần, Nguyễn Tinh Trúc, A Tử cô nương đoàn tụ, có nói đến một vết săm chữ Đoàn ở vai, lúc đó ta thấy ngươi run lên, ta nghĩ là ngươi cũng có một chữ Đoàn ở vai đi.”
Kiều Phong quay sang nhìn A Châu hỏi:
“Có thật như thế không?”
A Châu mím môi, nước mắt chảy dài gật đầu.
Kiều Phong lập tức ôm chặt A Châu, nước mắt cũng chảy dài nói:
“Ngươi đồ ngốc này, việc gì phải làm như thế? Tại sao lại phải làm như thế?”
“Đại ca, thiếp không thể không làm như vậy. Ông ấy là cha thiếp.”
A Châu ôm chặt lấy Kiều Phong khóc nức nở.
“Nàng có biết là vừa rồi, nếu không có nghĩa đệ, ta đã mất đi nàng? Mất đi nàng, cuộc đời của ta làm gì còn ý nghĩa nữa?”
“Thiếp nào dám cầu chàng đừng báo thù cho sư phụ chàng?”
“Ta…”
Kiều Phong có chút phức tạp hoang mang, Đoàn Chính Thuần là cha A Châu liệu hắn có nên báo thù nữa không?
Giang Minh không đành lòng để hai người khóc lóc, đành nói:
“Đại ca, sự việc chưa hẳn đã là như vậy.”
Mọi người nhìn Giang Minh ngạc nhiên.
“Ta nói, chưa hẳn Đoàn Chính Thuần đã là hung thủ”
Kiều Phong và A Châu tròn mắt ngạc nhiên.
“Sự việc xảy ra cũng phải gần ba mươi năm rồi đi. Đại ca, ngươi nói Đoàn Chính Thuần mới bao nhiêu, ba mươi năm trước hắn bao nhiêu?”
Kiều Phong và A Châu ánh mắt co rút, hai người bây giờ mới nhớ ra rằng, ba mươi năm trước, e rằng Đoàn Chính Thuần mới có mười tuổi đi. Một đứa bé mười tuổi thành đại ca võ lâm? Cái này rõ ràng không phải. Kiều Phong mở miệng.
“Vậy …”
“Mã phu nhân nói dối!”
Giang Minh ánh mắt lạnh lùng nói.
“Nhưng chẳng phải Đoàn Chính Thuần đã nói là hắn sai lầm…”
“Hắn cũng chỉ bảo hắn sai lầm, nhưng ta nghĩ hắn nói đến sai lầm vì tính phong lưu của hắn để lưu lạc nhi nữ”
Nói xong nhìn A Châu, A Tử.
Kiều Phong nghe xong, nổi trận lôi đình. Một chút nữa hắn đã mất đi vị thê tử bên cạnh, kể cả nếu không phải A Châu hóa trang, giết đúng Đoàn Chính Thuần đi nữa cũng vẫn là giết oan người khác.
“Ta phải đi giết con mụ đàn bà kia!”
Kiều Phong đỏ mắt gào lên.
“Đại ca, đợi một chút.”
Giang Minh cản Kiều Phong.
“Ta nghi ngờ Mã phu nhân và Đoàn Chính Thuần có gian tình”
“A”
Mọi người ngạc nhiên. Giang Minh cười cười nói:
“Việc này rất dễ suy luận, Đoàn Chính Thuần vốn là người phong lưu. Mã phu nhân lại hận Đoàn Chính Thuần đến mức muốn lừa đại ca giết hắn, vậy thì điều này dễ hiểu rồi.”
Kiều Phong gật đầu, hắn cũng không phải là ngốc. Trước vì có mối thù giết sư phụ, hắn mới bị mắc vào cái bẫy này, may mà A Châu không có làm sao. Kiều Phong trong thâm tâm thầm may mắn vì quen được Giang Minh vị huynh đệ này.
“Muốn chứng minh điều này rất đơn giản.”
Giang Minh cười nói.
“Làm cách nào?”
Kiều Phong hỏi.
“Trực tiếp hỏi Mã phu nhân.”
Giang Minh khóe miệng nở lên nụ cười.
A Tử nhìn A Châu một hồi lâu, sau đó nói:
“Ngươi cũng giống ta là con của phụ thân sao?”
“Ân, ta là tỷ tỷ của ngươi.”
A Châu gật đầu.
A Tử ôm lấy A Châu khóc nói:
“Cuối cùng ta cũng có tỷ tỷ! Ta cứ tưởng ta không có ai là người thân, giờ ta có cả cha, mẹ và tỷ tỷ.”
Giang Minh, Kiều Phong hai người nhìn nhau, sau đó gật đầu, đi ra ngoài uống rượu.
Sáng đến, năm người đi tìm Đoàn Chính Thuần, thì Đoàn Chính Thuần đã đi rồi, Nguyễn Tinh Trúc cũng đã không biết đi đâu.
Giang Minh đoán là Đoàn Chính Thuần đi Mã phu nhân thăm tình nhân. Năm người trực tiếp đi tới nhà Mã Đại Nguyên.
Năm người ẩn thân sau gốc cây, chú ý quan sát thì thấy nơi mái nhà phía đông bắc có Nguyễn Tinh Trúc, kế cạnh là Tần Hồng Miên nằm góc phía đông nam. Mộc Uyển Thanh thấy sư phụ bèn nói cho Giang Minh, Giang Minh ra hiệu im lặng, sau đó ra hiệu bốn nữ ở đây chờ.
Kiều Phong ném cành cây ra chỗ khác, hai người đàn bà lập tức chú ý, sau đó Giang Minh và Kiều Phong lướt tới cửa sổ phòng phía đông. Nguyễn Tinh Trúc và Tần Hồng Miên đều không hay biết.
Kiều Phong và Giang Minh nhìn vào cửa sổ thì thấy Đoàn Chính Thuần và Mã Phu Nhân đang cười tình tứ uống rượu với nhau.
Đoàn Chính Thuần bị Mã phu nhân lừa uống rượu Thất Hương Mê Hồn Tán, mất nội lực. Kiều Phong truyền cho Đoàn Chính Thuần một ít nội lực đả thương Mã phu nhân, sau đó Bạch Thế Kính xông ra, vặn sái cổ tay Đoàn Chính Thuần.
Lúc này Kiều Phong đã biết tại sao A Châu cải trang lại bị nhận ra, Bạch Thế Kính là tình nhân của Mã phu nhân.
Sau đó, Kiều Phong theo như kế hoạch tiến vào giả ma giả quỷ khiến Mã phu nhân và Bạch Thế Kính khai hết âm mưu của mình với Đoàn Chính Thuần ra.
Bên ngoài là một đám Cái Bang đã bị Giang Minh bí mật điểm huyệt, nằm bên ngoài nghe không sót một chi tiết. Giang Minh cũng bí mật giải huyệt cho bọn hắn, khiến cho bọn hắn cùng Nguyễn Tinh Trúc, Tần Hồng Miên xông vào.
Cuối cùng Mã phu nhân, Bạch Thế Kính nói ra hết sự việc thông đồng với Từ trưởng lão lật đổ Kiều Phong, sau đó Mã phu nhân lừa đám người Cái Bang trốn thoát được.
Giang Minh nhìn thấy Mã phu nhân chạy thoát bèn cười khẩy, lướt qua người Mã phu nhân điểm huyệt rồi xách Mã phu nhân về chỗ bốn nữ đang ẩn nấp.
Kiều Phong lúc này cũng đã trở về bên bốn nữ, nhờ thủ đoạn của A Tử, mọi người cũng đã rõ tất cả mọi chuyện. Từ chuyện Bạch Thế Kính giết Mã Đại Nguyên đổ tội cho Mộ Dung Phục, tới tại sao Kiều Phong lại đắc tội Mã phu nhân.
“Thế đại ca thủ lĩnh viết thư cho Uông bang chủ là người nào?”
“Ha ha, ha ha, Kiều Phong ơi là Kiều Phong, cuối cùng thì ngươi phải năn nỉ ta hay là ta phải năn nỉ ngươi? Mã Đại Nguyên chết rồi, Từ trưởng lão chết rồi, Triệu Tiền Tôn chết rồi, Thiết Diện Phán Quan Đơn Chính chết rồi, Đàm công, Đàm bà chết rồi, Trí Quang đại sư núi Thiên Thai cũng chết rồi. Trên đời này bây giờ chỉ còn mình ta và chính "đại ca thủ lĩnh" là biết được y là ai thôi.”
Kiều Phong đang định thỉnh cầu Mã phu nhân, Giang Minh liền ngăn cản.
“Đại ca, ta có biện pháp.”
Hướng Kiều Phong gật đầu. Kiều Phong biết ý, lẳng lặng nhìn Giang Minh. Giang Minh vận công lên mắt, trực tiếp thi triển Di Hồn Đại Pháp trong Cửu Âm Chân Kinh. Chỉ thấy Mã phu nhân ngẩn người ra. Mọi người thấy vậy đều chép miệng nghĩ kỳ quái. Giang Minh lúc này nhìn Kiều Phong gật đầu. Kiều Phong bèn tiến lên hỏi:
“Thế đại ca thủ lĩnh viết thư cho Uông bang chủ là người nào?”
Mã phu nhân thất thần trả lời:
“Là Huyền Từ phương trượng chùa Thiếu Lâm!”
“Cái gì?”
Mọi người chợt ngẩn người ra. Không ngờ vị đứng đằng sau mọi chuyện lại là phương trượng Thiếu Lâm tự.
Kiều Phong hỏi thêm vài điều nữa, nhưng cũng không thu thập được thêm thông tin gì hữu ích. Mã phu nhân biết thật sự rất hạn chế.
“Đại ca, đại khái ta đã nắm rõ, nhưng còn một chuyện. Chúng ta về quán trọ hẵng nói.”
Giang Minh chợt nói, sau đó chỉ Mã phu nhân hỏi:
“Đại ca, giải quyết con mụ này thế nào?”
Kiều Phong thở dài, đưa tay lên đập vào đỉnh đầu Mã phu nhân. Mã phu nhân đầu vỡ toác, gục xuống.