Vợ Hờ Yêu Của Tổng Giám Đốc Ân

Chương 22: Nhìn Chú Quen Lắm



"Tổng Giám Đốc, vì mục đích lần này là đi tìm nguồn nguyên liệu cho dự án sắp tới nên anh phải chịu khó ở tạm nhà dân được không ạ? Gần đây hầu như không có khách sạn, nếu có thì ở khá xa sẽ bất tiện cho việc đi lại nên...", Minh Triết đi sau lưng Ân Vương Hoàng thông báo rõ ràng.

Cả hai người, Ân Vương Hoàng và trợ lý của anh- Minh Triết vừa có chuyến bay dài đến đất nước Pháp xa xôi này. Mục tiêu sắp tới của PYK la sẽ khai thác lĩnh vực sản xuất nước hoa, một thương hiệu cao cấp dành cho giới thượng lưu. Vì thế lần này chuyến công tác hướng tới là tìm nơi có nguồn nguyên liệu dồi dào để thực hiện kế hoạch này. Và vùng Provence này hội tụ đầy đủ yêu cầu mà họ cần. Tuy nhiên đây chỉ là vùng đất nhỏ, du lịch tuy phát triển nhưng hệ thống khách sạn lại rất ít, chủ yếu khách du lịch đến đây là muốn hoà mình với thiên nhiên, vì vậy homestay là lựa chọn tốt nhất. Ngay trong làng cũng có nhiều căn nhà phục vụ cho mục đích này.

"Được rồi, dù sao cũng chỉ ở vài bữa, không thành vấn đề.", Ân Vương Hoàng mệt mỏi cắt ngang lời Minh Triết.

Cả hai cùng ra xe, Minh Triết đưa vali lên cốp xe còn Ân Vương Hoàng lạnh lùng lên xe ngồi trước. Không phải cô ấy rất thích Pháp sao? Bây giờ anh đã đến rồi, còn em đang nơi đâu? Ân Vương Hoàng nhắm mắt, mệt mỏi tựa đầu ra sau, hai bàn tay đan chặt lại như đang cố kìm nén điều gì đó.

Sau một thời gian dài chạy xe, rốt cuộc Ân Vương Hoàng và Minh Triết cũng đến được nơi. Dừng lại ở một ngồi làng nhỏ nằm giữa những cánh đồng hoa bao la kia, Ân Vương Hoàng đưa mắt nhìn xung quanh. Nếu tập đoàn có được vùng đất này, chắc chắn vùng đất này sẽ hái rất nhiều tiền, mang về nguồn lợi nhuận cực kì to lớn. Trong lúc anh đang nhìn xung quanh, thì đằng sau có một ông già khoảng 60 tuổi đi ra, miệng cười vui vẻ.

"Xin chào."

"Xin chào.", Minh Triết lịch sự chào hỏi, đưa tay ra bắt lấy tay ông ấy.

"Hai người là...?"

"À chúng tôi đã đặt hai phòng ở đây.", Minh Triết đưa tay có cầm chiếc điện thoại ra, trên màn hình là thông tin đặt phòng.

"À được.", ông chủ cười rồi quay về hướng bên trong nhà, cất giọng gọi lớn.

"Alana, ra đây ba có việc nhờ con."

Alana chạy từ trong nhà ra, hai bím tóc ấy vẫn nhảy tung tăng theo hành động của cô. Dừng trước hai người đàn ông, cô cúi đầu.

"Xin chào."

Câu nói của Alana đã làm Ân Vương Hoàng dừng hành động của mình. Anh quay người lại, đôi mắt nhìn chăm chăm cô gái đối diện. Anh mệt mỏi lắm, một chuyến bay dài như vậy anh đã đủ mệt rồi, còn gặp cha con nhà này chậm trễ làm anh khó chịu, đôi mắt híp lại như một đường ngang. Còn Alana, khi đối mặt với Ân Vương Hoàng, trên gương mặt cô chỉ là sự kinh ngạc. Anh ấy là người sao? Tại sao anh ấy lại đẹp như một vị thần cơ chứ? Đối diện cô là một chàng trai cao 1m80, gương mặt điển trai nhưng lại rất lạnh lùng và nam tính, gương mặt ấy đặc biệt có sức hút mãnh liệt lắm nha, bất kì cô gái nào nhìn thấy đều có thể đổ quỵ trong tức khắc, Alana cũng không ngoại lệ.

"Con dẫn hai cậu đây lên lầu 1, 2 phòng cuối cùng của dãy nhé.", ông chủ xoa đầu cô con gái.

"Dạ."

Alana vui vẻ dẫn đường cho Ân Vương Hoàng và Minh Triết. Suốt cả quãng đường, ánh mắt cô không bao giờ ngưng nhìn về phía Ân Vương Hoàng cả. Anh ấy thật sự rất cuốn hút, nhưng có lẽ cô không đủ lý tưởng để có thể tán đổ được anh đâu, Alana thở dài.

Ân Vương Hoàng sau khi nhận phòng liền tắm rửa thay đồ. Anh mặc một chiếc áo thun tay ngắn màu xám cùng chiếc quần kaki bước ra ngoài ban công. Mái tóc kia vừa được gội xong còn ướt sũng nên anh vẫn còn giữ một chiếc khăn bông sau cổ của mình để lau. Ánh mắt vô hồn anh nhìn về phía xăm xăm bất định, trong đầu anh chợt suy nghĩ nhiều thứ. Trước mắt anh là một ngôi làng nhỏ nằm giữa những cánh đồng hoa bao la rực rỡ. Dù cho có như thế nó vẫn khônh bị lấn át chút nào, vẫn có sự nổi bật riêng của nó. Những ngôi nhà nhỏ vừa đủ cho gia đình bốn người, nếu dùng cho việc đón khách du lịch thì sẽ xây lớn hơn một chút, hàng rào trắng thẳng tắp bao xung quanh nhà, những giàn hoa leo xinh xinh bao phủ xung quanh, trước khoảng sân nhỏ còn có chiếc xích đu. Đây đúng là một nơi yên bình và đẹp đẽ. Anh đã từng nghĩ, anh sẽ đến đây sinh sống cùng người anh yêu thương, thương trường đã làm anh mệt mỏi lắm rồi, đôi lúc anh chỉ cần bình yên như vậy thôi. Rồi một tiếng nói cao vút như kéo anh về với thực tại. Ánh mắt Ân Vương Hoàng đảo khắp nơi, cuối cùng dừng trên cô gái ông chủ nhà. Alana chạy hớn hở về phía căn nhà đối diện, vừa chạy vừa kêu to.

"Chị Kate ơi, chị Kate ơi."

Ân Vương Hoàng vốn ghét sự ồn ào, vì thế anh đã lựa chọn quay lại phòng. Ngay từ lúc anh quay lưng đi, ở căn nhà phía đối diện kia lại xuất hiện một hình bóng quen thuộc...

Khả Di đang ngồi đọc tạp chí trong nhà thì nghe thấy tiếng gọi của Alana. Cô biết chứ, mỗi khi giọng điệu ấy vang lên là chắc chắn con bé lại có gì hay ho để kể cô nghe đây mà. Đặt tờ tạp chí xuống ghế, Khả Di tiến ra cửa. Vừa mở cửa, một cô gái cười tươi rói liền choàng lấy tay cô kéo đi ra phía chiếc xích đu ngoài sân kia ngồi xuống.

"Chị Kate chị biết không, nhà em vừa có hai vị khách tới ấy, cả hai đều là nam nha. Đặc biệt trong đó có người kia đẹp trai lắm nhưng tiếc rằng anh ấy quá lạnh lùng, haizzz", Alana thở dài.

"Sao em không mở lời trước?"

"Em nhiều lúc định mở lời nhưng anh ấy lại quay mặt bỏ đi. Đấy, chỗ phòng của anh ấy đấy. Em để dành phòng đó cho ảnh, view đẹp nhất luôn đó nha.", Alana nói rồi đưa tay chỉ thẳng lên căn phòng của Ân Vương Hoàng.

Cứ thế, Ân Vương Hoàng là chủ đề nói chuyện của Khả Di và Alana suốt đêm hôm ấy. Khả Di cũng không để ý nhiều lắm đến người đàn ông này, càng không thể ngờ được người cô gái nhắc đến là Ân Vương Hoàng-chồng cũ của cô.

Sáng hôm sau...

"Tổng giám đốc, có thể xuất phát được rồi ạ.", Minh Triết từ trong nhà đi ra, thấy Ân Vương Hoàng đã đứng sẵn ngoài sân liền thông báo.

"Hôm nay cậu đi thăm dò trước, nếu ổn thì ngày mai tôi sẽ đến đó thương lượng. Chủ đất ngày đầu tiên thường nói nhiều lắm, toàn nói những thứ biết rồi nên rất phí thời gian.", Ân Vương Hoàng nhàn nhạt nói, hai tay đút túi quần nhìn về miếng đất đầy hoa phía xa xa kia.

"Dạ vâng. Chiều về tôi sẽ thông báo kết quả ạ."

Minh Triết vâng dạ rồi rời đi, không dám lơ là. Anh ta biết chứ, dự án này quan trọng đến thế nào, sơ suất nhỏ thôi cũng đủ làm anh ta mất việc như chơi.

Ân Vương Hoàng đi dạo xung quanh khắp nơi. Không khí ở đây rất tuyệt, mát mẻ và trong lành, trong gió còn thoang thoảng hương thơm của cỏ hoa, rất thanh bình và yên ả. Rồi đôi chân anh cất bước đến ngôi nhà đối diện- ngôi nhà tối qua anh nhớ là con ông chủ nhà mặt hớn hở chạy sang đồng thời lớn tiếng gọi người trong nhà làm ồn ào, ảnh hưởng đến tâm trạng của anh. Ân Vương Hoàng đột nhiên dừng bước, anh đưa mắt nhìn xung quanh, căn nhà này...trông rất quen....

"Aaaaa"

Một giọng con nít vang lên làm cắt đứt dòng suy nghĩ của anh. Ân Vương Hoàng đưa mắt đi khắp nơi, rốt cuộc dừng lại ở một đứa trẻ. Đứa trẻ ấy bị ngã trên chiếc cầu thang gỗ nối lên căn nhà của người hàng xóm con ông chủ. Ân Vương Hoàng vội bước đến, ngồi quỵ xuống đỡ đứa trẻ đứng dậy, anh ôn tồn hỏi thăm.

"Cháu bé, cháu không sao chứ?", anh đưa tay phủi phủi hai đầu gối bẩn vì té của đứa trẻ.

"Dạ không sao.", Bảo Bối cười hì hì nhìn Ân Vương Hoàng.

Ân Vương Hoàng nhìn Bảo Bối, điều đầu tiên chợt hiện lên trong đầu anh là gương mặt của đứa trẻ này sao lại giống như thế? Mà điều anh thấy hứng thú hơn ở đứa trẻ này là, mọi đứa bé khác khi té đều khóc ầm trời lên, chỉ có mỗi đứa bé này là vẫn thản nhiên, mặt điềm tĩnh còn cười hì hì, không có dấu hiệu nào cho thấy bị đau cả.

"Lần sau phải đi đứng cẩn thận đấy. Nhà cháu ở đâu, chú đưa cháu về.", Ân Vương Hoàng nắm tay Bảo Bối đi xuống cầu thang, lần đầu tiên anh lại dịu dàng đến như vậy. Anh cũng không hiểu rõ chính mình nữa, anh chỉ thấy có thiện cảm với đứa bé này dù lần đầu tiên gặp mặt.

"Bảo bối, em làm sao thế?", Alana từ trong nhà chạy ra, hình ảnh thằng bé té nằm lăn trên sàn đã thu vào tầm mắt cô. Alana lo sợ chạy đến, thằng bé có chuyện gì chắc chị Kate chết mất.

"Em không sao, chỉ té chút thôi. Có chú này đỡ em nè.", Bảo Bối đưa tay chỉ chỉ vào Ân Vương Hoàng rồi nở nụ cười khanh khách.

"Mẹ mà biết mẹ la em đấy biết không?", Alana làm mặt nghiêm nhìn Bảo Bối.

"Chị không nói, em không nói, chú đẹp trai này không nói thì sao mẹ biết được chứ?", Bảo Bối nhe răng cười.

"Hay lắm.", Alana cũng bị Bảo Bối làm cho tức cười, đưa tay xoa xoa đầu thằng bé.

Ân Vương Hoàng nhìn Bảo Bối, càng ngày càng thấy hứng thú. Nhìn đứa bé này còn nhỏ nhưng thật ra lại  rất thông minh, anh vốn thích những đứa trẻ khôn lanh như vậy. Nếu anh có đứa con như vậy, anh sẽ dành hết mọi thứ cho nó, dành cả cuộc đời để dạy nó những điều tốt đẹp nhất. Bất giác suy nghĩ ấy xuất hiện trong anh, đôi mắt thể hiện ý cười nhìn chăm chú Bảo Bối.

"Mà chú ơi...", Bảo Bối kéo kéo tay Ân Vương Hoàng.

"Sao thế?", Ân Vương Hoàng cúi đầu nhìn Bảo Bối.

"Có phải cháu đã gặp chú ở đâu rồi không? Nhìn chú thấy quen lắm ạ.", Bảo Bối ngây thơ hỏi Ân Vương Hoàng.

"Cậu bé, chắc cháu lầm người rồi. Đây là lần đầu chú gặp cháu đấy."

"Vậy à? Sao cháu cứ thấy chú ở đâu rồi ấy.", Bảo Bối làm ra vẻ suy tư.

"Thôi được rồi ông ơi, tôi đưa ông về nhà tôi. Lát mẹ ông về tôi méc mới được.", Alana bật cười trước dáng vẻ ấy của Bảo Bối, cúi xuống bồng thằng bé lên, hướng về phía nhà mình mà đi về, Ân Vương Hoàng cũng theo sau.

Buổi tối...

"Thằng bé là ai?", Ân Vương Hoàng ngồi trên ghế sofa, bàn tay nắm lấy bàn tay của Bảo Bối mà xoa nắn, có vẻ anh rất thích thằng bé.

"À nó là con của chị hàng xóm. Chị ấy thường đi làm từ sáng đến tối thì về, tôi canh thằng nhóc giùm chị ấy.", Alana nhìn chăm chú Ân Vương Hoàng mà kể lại.

Reng....reng..., tiếng chuông cửa nhà Alana vang lên.

"Chắc mẹ nhóc về rồi đấy. Đi qua đây, chị trả hàng nào.", Alana đưa tay vẫy vẫy Bảo Bối.

Bảo Bối đang ngồi trên ghế, nghe thấy nhắc đến mẹ liền rút tay ra khỏi tay Ân Vương Hoàng, lạch bạch chạy theo Alana ra cửa, vừa chạy vừa hô to

"Mẹ về, hoan hô mẹ về."

Ân Vương Hoàng cũng dời tầm mắt theo đứa trẻ. Anh đặc biệt có hứng thú với đứa bé, lại có cảm giác rất thân thuộc. Một nơi nào đó trong anh đang thôi thúc anh nhìn về phía hai người kia, thôi thúc anh tìm hiểu người mẹ của đứa bé này là ai. Đột nhiên anh cảm thấy rất tò mò.

Khả Di đứng ngoài cửa nhấn chuông, chừng vài giây sau cánh cửa ấy được mở ra. Giây phút mà họ nghĩ họ có thể gặp lại nhau sau bao nhiêu năm xa cách, sau những hiểu lầm mà chưa thể xoá nhoà thì ông trời lại một lần nữa chơi trò rượt đuổi, một lần nữa trêu đùa họ. Cánh cửa ấy mở ra, Khả Di đi vào nhưng ngược lại trong phòng khách, Ân Vương Hoàng lại vừa đứng dậy đi, theo sau đó là Minh Triết. Họ, không một lần được nhìn thấy nhau.

"Về với mẹ nào Bảo Bối.", Khả Di nắm lấy tay Bảo Bối.

"Chào chị, chào chú đẹp trai.", Bảo Bối đưa tay bye bye Alana rồi gọi lớn chào Ân Vương Hoàng.

Ân Vương Hoàng đang đứng nói chuyện cùng Minh Triết, nghe thấy giọng nói ấy liền quay lưng lại, nhưng khi anh quay ra, cánh cửa ấy lại đóng rồi, hai mẹ con đứa bé ấy có lẽ vừa rời khỏi. Ân Vương Hoàng cũng không để tâm lắm, tiếp tục bàn công việc với Minh Triết....