"Em phải đi chơi bài thật mà." An Du có hơi buồn bực. Cậu tức giận vì Hoắc Chi Tiêu bắt nạt cậu, cũng tức bản thân đã không chịu được cám dỗ, hình như đã ăn vài lần rồi nên không thể cưỡng lại, ham muốn tình dục giam cầm trong thể xác đã rướm ra từ xương tủy, hoàn toàn thèm khát khi bị trêu chọc.
Hoắc Chi Tiêu nghe lời buông tay ra, dựa người trên thành ghế, nhìn cậu kiễng chân đi về phía trước cửa—— vì sợ tất lưới dơ, mà giày thì lại đặt ở đằng xa.
"Sau váy em bị nhăn kìa." Hoắc Chi Tiêu đột nhiên nói. "Ở đâu ạ?" An Du quả nhiên dừng bước, quay đầu nhìn ra sau lưng.
Vạt váy màu xanh sẫm đung đưa qua lại, cậu nắm phần vải ở eo, vừa kiểm tra, vừa vén váy lên. Khung cảnh màu trắng lạnh hắt ra từ trong đường xẻ tà của sườn xám.
"A Du." Hoắc Chi Tiêu vẫy tay với cậu: "Để anh giúp em."
An Du chả hoài nghi gì, lết giày ngoan ngoãn quay về trong lòng anh rể, xách váy hỏi: "Chỗ nào ạ?"
Váy đắt tiền, ở An gia cậu chưa bao giờ nhìn thấy chất vải tốt như này, nào dám để nhăn chứ? Thế là tay Hoắc Chi Tiêu đặt ở sau eo cậu, tiện tay vuốt lên vuốt xuống dọc theo vòng eo thon nhỏ, cậu cũng không dám nhúc nhích, chỉ lo cho bộ sườn xám. Mãi đến khi tay Hoắc Chi Tiêu lại xoa tròn trên cặp mông, nhẹ nhàng nắn bóp, An Du mới ngẩn ngơ ngước đầu: "Anh rể ơi?" Hoắc Chi Tiêu nói: "Anh đây."
"Lại bị anh sờ nữa." Cậu lẩm bẩm nói: "Buông em ra, các thím gọi em đi đánh bài rồi." "Hay thay bộ khác đi." Hoắc Chi Tiêu ôm eo An Du, không cho cậu đi. Cậu nghĩ ngợi, cảm thấy sau mông mình bị nhăn hết rồi, quả thực không thể đi chào mọi người được, sợ tay Hoắc Chi Tiêu cứ mò loạn mãi: "Anh rể, em muốn thay quần áo."
"Anh cởi giúp em." "Anh rể!"
An Du hét lên một tiếng, tay Hoắc Chi Tiêu cuối cùng cũng không còn sờ mông cậu nữa, mà là dứt khoát đè cậu lên trên lưng ghế, vén vạt váy lên, thò tay vuốt ve bắp đùi non. Găng tay màu đen sượt lên trên tất vớ lưới màu trắng, An Du ôm vạt váy như cục cưng, vừa xót váy, vừa duỗi chân: "Anh rể, sao anh cứ bắt nạt em mãi thế?" Cậu cậy vào việc mình phải đi chơi bài, nên chẳng sợ Hoắc Chi Tiêu, cho rằng người đàn ông chỉ đang làm mình làm mẩy thôi, cho ăn chút đậu hũ là thả ra ngay, nói cho cùng thì người đợi ở dưới lầu đều toàn là bậc bề trên mà.
Không thể để các thím chờ được phải không? Nhưng bàn tay Hoắc Chi Tiêu lại càng mò sâu vào trong, đợi đến khi An Du nhớ ra mình cần phải giãy giụa, thì quần lót màu hồng cánh sen bên trong đã bị lột xuống phân nửa, đang mắc lỏng lẻo ở trên đùi cậu. Cậu nhất thời có chút ngơ ngác: "Anh rể, các thím..."
"Không vội." Hoắc Chi Tiêu tiến lại gần, phủi sạch mấy thứ linh tinh trên ghế xuống, đưa tay ra trước mặt An Du, "Cởi nào."
An Du ngốc ngốc hé môi, ra vẻ muốn cắn. Hoắc Chi Tiêu dở khóc dở cười bóp hàm cậu: "Dùng tay của em." Cậu lại khốn khổ vươn tay, cởi găng tay giúp anh rể, sau đó tiếp tục ôm lấy vạt váy sườn xám: "Thích đến thế cơ à?"
"Đắt lắm." "Sau này anh rể mua thêm cho em." "Không cần."
An Du nói không cần, nhưng Hoắc Chi Tiêu lại không để trong lòng. Người đàn ông móc mép quần lót kéo xuống, nâng cẳng chân đang run rẩy của cậu lên cao, tỉ mỉ vuốt ve thịt mềm như miếng đậu hũ non bên trong, nghe thấy tiếng rên rỉ khe khẽ, không khỏi bật cười nói: "Sao không ôm anh?"
An Du trợn tròn đôi mắt ngập nước, vừa giận dữ vừa oán trách: "Dơ váy thì làm sao ạ?" "Anh rể mua cho bé bộ mới." "Thế cũng không được." Cậu ngang bướng quay đầu đi, sau đó bị sờ đùi đến phát run, tựa vào ghế thở dốc.
Hoắc Chi Tiêu cũng không ép nữa. Núi không đến, thì anh sẽ leo lên núi.
Hoắc Chi Tiêu ôm An Du vào trong lòng, giữ lấy vòng eo thon gọn của cậu, bắt đầu đâm chọc cọ tới cọ lui lỗ đ/í/t nho nhỏ. An Du tội nghiệp ôm lấy vạt váy, không còn đường thoát, chỉ đành phải nhỏ giọng nức nở trong ngực anh rể. Nhưng cậu còn chẳng dám để nước mắt chảy nhiều, sợ dính ướt cổ áo, làm dơ mất vải gấm thượng hạng.
Chắc là ngày cưới sắp đến gần, hoặc có lẽ cuộc trò chuyện với An Hân đã khơi dậy sự phẫn nộ trong lòng Hoắc Chi Tiêu, nên anh không đợi An Du chuẩn bị tốt, mà đã thẳng tay cởi lưng quần, bợ c/ặ/c bự thúc mở lỗ nhỏ.
An Du nào chịu được? Cậu hoảng sợ liều mạng trốn ra sau, đáng tiếc dưới mông là cái ghế, lưng ghế chặt đứt đường cậu, cho nên cậu không trốn được xa, bị Hoắc Chi Tiêu đâm hết nửa cây vào trong.
Lúc này đã không còn cầm được nước mắt. An Du cúi đầu, nghẹn ngào nhìn những đường chỉ vàng trên váy. "A Du..." Hoắc Chi Tiêu kiên trì thọc sâu vào trong thịt mềm, hai tay dùng thêm lực bóp lấy cặp mông tròn của An Du, "Hôn anh rể nào." Cậu quay đầu đi, không chịu hôn.
Hoắc Chi Tiêu đuổi theo, cắn xuống môi dưới của An Du, buộc cậu phải hôn mình.
Nụ hôn nóng bỏng đốt cháy An Du, cậu rất nhanh đã quên mất chống cự, tay ôm lấy vạt váy trong vô ích, eo nhỏ bắt đầu lắc lư, hùa theo từng cú nắc hông của người đàn ông. Trong chốc lát, tình dục như sóng cuộn, hai chân An Du nổi đầy vết đỏ đậm nhạt, đệm ghế kê dưới mông cũng tràn trề những vệt nước ướt át nhỏ giọt. "Anh rể ơi... anh rể..." An Du bị ch/ịch cho đừ người, cặp má mông múp thịt bị chà sát trên đệm ghế làm đỏ hỏn, trông như quả đào chín mọng. Cậu kêu lên rất mỏng manh, nhẹ nhàng trêu chọc trái tim Hoắc Chi Tiêu. Hoắc Chi Tiêu nhất thời chịu hết nổi, trực tiếp bế cậu lên, giữ nguyên tư thế, đi đến bên giường. Vừa đi vừa thúc, An Du sợ hãi rên ư ử trong ngực anh rể. Cậu vừa lo, vừa sợ té, đôi chân gắt gao quắp vào eo người đàn ông, tay cũng bất giác siết chặt, thế là lỡ tay nhàu nát vạt váy của sườn xám. Cứ liên tục như vậy, khiến hai cánh mông mềm cũng dần lộ hết ra ngoài, thậm chí còn lờ mờ nhìn thấy được cả cái miệng nhỏ của mình đang gắng nuốt thứ to xác kia của anh rể.
Hoắc Chi Tiêu đâm thọc cực thỏa thích suốt một đường, lúc đặt An Du xuống giường, còn sâu sắc thở dài một hơi thoải mái, sau đó lại ngó xem bé A Du, thì thấy cậu đã chết mê chết mệt, khép hờ hai mắt, sướng đến mức sắp ngất xỉu.
"A Du?"
An Du lắc đầu, khàn giọng lầm bầm. Hoắc Chi Tiêu thấy mặt cậu đỏ bừng, nhanh tay với lấy chiếc khăn tay, thăm dò sục sục phía dưới một phen.
An Du đột nhiên co rúm người, trên mặt lộ ra vẻ đau đớn, trong chốc lát đã ngước cao cổ, giật nảy mình ở dưới thân Hoắc Chi Tiêu, cuối cùng rên rỉ xụi lơ xuống giường, sau khi bình tĩnh trở lại. Hoắc Chi Tiêu ném chiếc khăn dính tinh d/ịch trong suốt sang một bên, ôm An Du vào trong lòng lần nữa, dịu dàng đưa đẩy, mãi đến khi lỗ đ/í/t cậu bị cắm cho rỉ nước ấm nóng, mới tạm thời làm chậm lại.
"Anh rể..." An Du ngẩng đầu, tỉ mỉ hôn vào hõm cổ của người đàn ông. Hoắc Chi Tiêu tiện thể mò tìm môi cậu, ngậm lấy đầu lưỡi ướt mềm của cậu. An Du "ưm ưm a a" một lúc lâu, cảm xúc mới hoàn toàn dịu xuống, người cũng tỉnh táo hơn, vén vạt váy, xoay người cưỡi lên eo Hoắc Chi Tiêu.
Nỗi thèm muốn của cậu đã trỗi dậy, nào còn nhớ tới chuyện phải xuống lầu đi chơi bài nữa?
Một tay An Du chống trên cơ bụng Hoắc Chi Tiêu, một tay vén váy, tự biết mà không cần dạy, chậm rãi lên xuống. Miệng nhỏ sưng đỏ xì xì nuốt lấy con rồng tím đen, hộc nước liên tục, tham lam b/ú mút q/uy đầu không biết chán. An Du xấu hổ khiến khắp người nổi lên sắc đỏ của tình dục, phía dưới lại càng thêm ngứa ngáy. Đó là cơn ngứa xuyên thấu từ trong xương tủy, kèm theo hơi nóng khô hanh, sôi sùng sục trong máu. Lúc đầu cậu không rõ cảm giác này là gì, không biết làm sao cứ thế mà ngồi thụp xuống, sau đó cậu mới hiểu.
Anh rể vẫn chưa đâm vào nơi sâu nhất. Cậu muốn nó.
"Anh rể..." Trong lúc An Du lên đỉnh, ngã vào trong vòng tay của Hoắc Chi Tiêu, vừa co giật, vừa xoắn eo, ngậm chặt dương v/ật to dài, lẩm bẩm: "Anh rể, vào đi." Cậu hoàn toàn không biết mình đã bị Hoắc Chi Tiêu đ/ị/t nhừ, đong đưa mông cực dâm đãng, mở to đôi mắt trong sáng, buồn bã trông mong người đàn ông.
Đáy mắt Hoắc Chi Tiêu xẹt qua một vẻ âm trầm, đầu ngón tay xoa nhẹ khóe mắt đỏ hoe của An Du. bé A Du của anh, đang làm chuyện dâm dật nhất, nhưng lại có đôi mắt trong veo nhất trên đời.
Lông mi An Du khẽ run, đôi mắt quyến rũ như tơ: "Anh rể ơi..." Tiếp đó, c/ặ/c bự ngủ sâu bên trong cơ thể cậu lại hung dữ chọc ngoáy, bắt đầu một hiệp chạy nước rút mới.
An Du lại bị Hoắc Chi Tiêu đè dưới người, tốc váy lên cao. Chỉ thấy quần lót nhỏ mắc lỏng lẻo ở trên đầu gối cậu, cặp chân được quấn trong đôi tất lưới màu trắng không bị tách ra quá xa, bẹn đùi loang lổ đầy những vệt nước trong suốt, miệng huyệt còn đang b/ú mút c/ặ/c bự nhầy nhụa không chịu nổi, bị ch/ịch thành cái lỗ đỏ thẫm.
An Du đã xuất tinh một lần, Hoắc Chi Tiêu gác hai chân lên vai. Cậu nắm chặt vạt váy, chưa kịp định thần, thì lại bị ép nhận lấy một đợt va chạm kịch liệt lần nữa.
Trong căn phòng im lặng, ván giường khẽ đung đưa, tiếng lanh lảnh của lá bài phiêu phiêu trong gió. Các thím đã bắt đầu chơi rồi, mà vốn dĩ An Du phải ngồi chơi chung, giờ đây đang bị ** chảy nước liên hồi, cơn khoái cảm của dục vọng khó có thể kiềm chế được. Bộ sườn xám màu xanh sẫm bị vén trên bụng dưới của cậu, từng chút từng chút tuột xuống theo chuyển động. An Du trôi nổi trong biển dục, vô thức đung đưa chân.
Đôi giày vải có thêu con cá chép vàng mắc lơ lửng trên đầu ngón chân cậu, theo từng cú dập hông mà lắc lư, như chiếc thuyền bị sóng đánh vỗ, trong tiếng rên rỉ triền miên kéo dài và những đợt sóng cuồn cuộn của dục vọng.
Tới một lúc nào đó, mũi thuyền chợt nghiêng lên cao, một trận sóng mạnh mẽ ập đến, cuối cùng nhấn chìm lấy cậu. An Du thút thít ngã xuống giường.
Anh rể bắn tinh vừa nhiều còn đặc sánh, cái miệng nhỏ sưng tấy của cậu nuốt không vào được nữa, lỗ đ/í/t hộc ra một nùng tinh trắng đục. "Không được..." Cậu nổi cáu đẩy vai Hoắc Chi Tiêu, "Nếu anh rể không bắn vào trong đó, thì...thì bên trong...vẫn..." Hoắc Chi Tiêu còn chưa ** mở khoang thịt bên trong của cậu. An Du không cam lòng khi bị ch/ịch như thế, cào bả vai Hoắc Chi Tiêu, ồn ào nói: "Anh rể, tại sao... rốt cuộc là tại sao!" Hoắc Chi Tiêu nhịn đến nỗi da đầu tê dại, mới bắn ra một lần chỉ đủ miễn cưỡng giải tỏa cơn thèm khát, bị cậu quấy suýt chút nữa không kiềm được, đè người muốn ** vào trong lần nữa. Cũng may nước mắt lành lạnh của An Du cọ vào hõm cổ Hoắc Chi Tiêu, dần dần đánh thức lý trí của anh. Hoắc Chi Tiêu cắn răng rút ra, dương v/ật kéo theo bãi nước đặc sệt ra ngoài: "A Du, anh rể đi tắm trước nhé." Người đàn ông hôn lên trán cậu rồi bỏ chạy.
Một lúc sau, tiếng nước dần vang lên, An Du nằm trên giường cũng chậm rãi hồi phục. Cậu nhúc nhích ngón tay, vói lấy chiếc khăn tay đặt ở đầu giường, đỏ mặt lau đùi. Bộ sườn xám hết mặc được nữa rồi, nhưng cho dù có thay bộ mới, thì cái thứ mà anh rể bắn vào kia cũng không thể chảy ra sạch được.
An Du nghiến răng oán hận, lại quên mất sự tiếc nuối khi anh rể không ch/ịch mở tận bên trong. Cậu ngọ nguậy đi tới tủ quần áo, trước khi Hoắc Chi Tiêu tắm xong, thì cậu đã thay một bộ sườn xám màu xanh biển.
Bộ này không phải Hoắc Chi Tiêu mua cho cậu. Đây là... của chị để lại trong phòng của anh rể lúc trước.
Khi An Du tìm thấy bộ sườn xám này, giấy gói ở bên ngoài vẫn chưa được mở, cậu xé giấy gói, tự mình giặt sạch bộ sườn xám, tiện tay nhét ở dưới tủ, lại không nghĩ rằng sẽ có ngày mặc nó.
An Du cũng không rõ mục đích mình giữ lại bộ sườn xám này. Tu hú chiếm tổ, có lẽ... cái thứ đê hèn đã chảy vào trong tận xương tủy của cậu. Nhưng cậu không quan tâm.
Cậu đã đoạt được Hoắc Chi Tiêu, chính là muốn chiếm lấy người đàn ông của chị làm của riêng, dấu vết mà chị đã lưu lại trước đó, cậu cũng phải xóa đi.
Bộ sườn xám này chưa từng bị mặc qua nên chẳng có ý nghĩa gì, nhưng khi An Du mặc sườn xám do chính tay chị gái mua, nằm trong căn phòng tân hôn đã từng là của chị, dây dưa với anh rể, trong lòng cậu tràn ngập một niềm vui khó tả.
Cậu không kiềm chế được cảm xúc của mình, hận không thể tan chảy ở trong lòng anh rể. Chỉ là một chút lý trí đã giữ cậu lại ở bến bờ vực thẳm, để cậu không làm ra cái chuyện trở về nhà thừa cơ hãm hại An Hân.
Các thím chơi đánh bài ở dưới lầu đang cưới nói rôm rả, không biết nói chuyện gì, mà lại làm ầm cả lên. trong máy hát kiểu cũ vang vọng ca khúc nước ngoài, An Du đến bên giường, đổ lọ thuốc mỡ mà anh rể đã bôi cho cậu lúc trước, vén váy lên, đợi đến khi tiếng nước trong phòng tắm dần lắng xuống, thì cậu đã run rẩy nhấc váy, chấm tay vào lọ thuốc thoa vào giữa hai chân...