Câu chuyện đến đây đã viên mãn, giống như trong sách, chỉ thiếu một bữa tiệc cưới linh đình làm rạng rỡ ba con phố, từ đó anh hùng cưới được mỹ nhân, trở thành một đôi thần tiên quyến lữ, chuyên trừ gian diệt ác.
Tiếc rằng dân chúng không biết, Cố Hoài Xuyên vốn đã có một vị hôn thê.
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^ Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.
Vị hôn thê đó không hề biết chút gì về đao kiếm, chỉ là một tiểu thư khuê các chính thống.
Những ngày này, ta gần như trở thành trò cười của giới quyền quý ở Kinh Thành.
Phụ thân ta đầy cơn giận, đã từng muốn ra lệnh đóng cửa rạp kịch.
Nhưng mẫu thân ta đã nhiều lần khuyên can, nếu đóng cửa rạp kịch, dân chúng không biết nguyên do, lại càng muốn tìm hiểu, đến lúc đó, sẽ thật sự là người người đều biết.
Vở tuồng về hiệp khách và nữ tặc quá nổi tiếng, ngay cả bạn bè khuê phòng của ta cũng viết thư hỏi thăm, rằng Cố Hoài Xuyên rốt cuộc đã làm gì? Tại sao hắn lại biến một công việc công đường thành một vở kịch tình ái, liệu hắn có còn nhớ đến hôn ước của mình không?
Ta cầm bút lên rồi đặt xuống nhiều lần, không biết phải trả lời thế nào.
Cuối cùng viết rằng: “Chỉ là trò chơi nơi sân khấu.”
Xem như giữ lại chút thể diện cho bản thân.
***
Cố Hoài Xuyên bị phạt gia pháp.
Cả nhà họ Cố đều giữ im lặng về lý do hắn bị phạt lần này.
Không ai nói gì cả.
Nhưng cũng như đã nói hết mọi thứ.
Hắn vừa lập công lao, thanh danh trong sạch, đối đãi với mọi người lễ độ, hắn không bao giờ lui tới chốn kỹ viện, không bao giờ bước chân vào sòng bạc, cũng không bao giờ nghịch ý trưởng bối, nhưng vẫn bị phạt gia pháp, tổng cộng ba mươi roi mây, sáu bảy ngày không thể ra ngoài, xin phép nghỉ ở nhà.
Lý do chỉ có thể là vì chuyện của Tô Uyển Uyển.
2
Hôn ước giữa ta và Cố Hoài Xuyên được định vào ba năm trước.
Chúng ta cùng độ tuổi, gia thế tương tự, lúc đó một vị biểu cữu của ta đang thân cận với phụ thân hắn về chính sự, sau khi hai gia đình được biểu cữu làm mai, hôn sự liền được định một cách tự nhiên.
Khi ấy, hắn vừa mới vào làm quan, ta cũng vừa được danh động kinh thành nhờ một khúc Dao cầm tại bữa tiệc gắn hoa của Trưởng công chúa.
Nam tài nữ sắc, họ hàng trong tộc đều nói đây là một hôn sự tốt.
Ta nhờ biểu ca làm cầu nối, cũng đã gặp mặt Cố Hoài Xuyên vài lần.
Hắn là một quý công tử đoan trang, ôn nhuận như ngọc, luôn giữ lễ.
Ta thấy hắn không có thói phóng túng thường thấy ở con nhà quyền quý, liền yên tâm, an lòng chờ ngày kết hôn.
Dù sao thì sống chung cả đời, tính tình là điều quan trọng nhất.
Hơn nữa, Cố Hoài Xuyên thực sự là một lang quân tuấn tú, gia thế và phong thái đều không chỗ nào chê trách.
Trước khi câu chuyện phong nguyệt giữa hắn và Tô Uyển Uyển lan truyền khắp phố phường, ta đã rất hài lòng với hắn.
Ta đã từng nghĩ đến việc cùng hắn sống chung thủy, đầu bạc răng long.
Rốt cuộc, trên đời này, có thiếu nữ nào mà lại không mơ mộng xuân tình chứ?
Cố Hoài Xuyên bị phạt gia pháp.
Khi ta nghe tin này, đã có dự cảm không lành.
Gia phong của nhà họ Cố rất nghiêm khắc, nhiều năm qua, thậm chí không có một thị thiếp nào được sắp xếp cho Cố Hoài Xuyên, chắc chắn họ không cho phép hắn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn trước khi kết hôn.
Các trưởng bối trong nhà hắn luôn hành xử kín đáo, nhưng giờ đứa con trai mà họ yêu quý nhất lại trở thành đề tài bàn tán khắp nơi, từ công khai đến bí mật đều để lại cho người ta nhiều lời ra tiếng vào, chắc chắn lão gia tử trong nhà đã nổi cơn thịnh nộ.
Nói thật, trong lòng ta cảm thấy rất biết ơn lão gia tử nhà họ Cố vì đã thay ta xả giận.
Nhưng, đứng ở vị trí của Cố Hoài Xuyên, hắn có lỗi gì chứ?
Hắn chỉ đơn giản là phá được vài vụ án.
Hắn đã sử dụng một số mưu kế, dụ rắn ra khỏi hang. Lý do hắn giả vờ kết hôn là vì bọn đạo tặc chuyên nhắm vào các tân nương, nếu không phải là Tô Uyển Uyển, thì cũng sẽ có người khác, có thể là một nữ bộ khoái nào đó, hoặc mời một cô gái khác giả vờ.
Luôn sẽ có người thay thế.
Về phần mối liên hệ giữa hắn và Tô Uyển Uyển sau này, tất cả đều là vì công việc. Trên đời này không có lý lẽ nào nói rằng một nam nhân đã đính hôn thì không được phép nói chuyện với người phụ nữ khác. Hắn không thể vì giữ gìn danh tiết nam nữ mà bỏ qua công việc, không phá được án, rồi đệ đơn từ chức, về quê ẩn dật.
Hắn không thể làm thế.
Vở kịch này không phải do hắn biên đạo, cũng không phải hắn yêu cầu người khác lan truyền khắp nơi.
Dù hắn võ công cao cường, quyền thế ngập trời, hắn có thể quản trời quản đất, nhưng không thể quản nổi tay và miệng của người khác.