Vợ Là Bác Sĩ Phu Nhân

Chương 85: 85




Sáng hôm sau, Lộ Khiết thức dậy khá sớm, vệ sinh sạch sẽ xong, cô chọn một bộ đồ tây âu sang trọng để khoác lên người.

Tư Cảnh Nam vẫn đang chợp mắt, ánh sáng từ ngoài cửa chiếu rọi vào khiến anh khá khó chịu, anh trở người qua lại rồi đưa tay đặt sang phần giường bên cạnh nhưng không thấy cô đâu.
Tư Cảnh Nam hé mở mắt nhìn xung quanh phòng, thấy cô đứng ở trước gương chỉnh sửa quần áo, khóe môi anh liền nhếch lên.

Anh đứng dậy, lủi thủi bước tới, ôm cô từ sau, vùi đầu vào làn tóc thơm tho ấy, giọng lười biếng cất lên:"Giờ này còn sớm, em định đi đâu vậy?"
"Em định ra ngoài một lát."
"Ra ngoài làm gì?"
"Em đi đến thăm Lý Trân." Lộ Khiết chậm rãi nói.
Tư Cảnh Nam chợt khựng người lại, ánh mắt lãnh đạm bỗng mở hẳn ra, giọng điệu khó chịu nói:"Lộ Khiết, sao em lại có thể mềm lòng như vậy? Lý Trân, cô ta đã làm ra những điều tồi tệ như vậy mà em vẫn quan tâm đến cô ta hay sao?"
Lộ Khiết xoay người lại, ôm lấy cổ anh rồi cong môi cười nhẹ:"Em biết anh rất không thích khi nghe người khác nhắc đến cô ấy.

Nhưng mọi chuyện cũng là quá khứ, Lý Trân cô ta làm sai suy cho cùng thì cô ta cũng đã trả giá cho việc làm của mình, chúng ta không nên ôm thù hận trong lòng như vậy nữa.

Đừng trách cô ta nữa, có được không?"
Nghe cô nói vậy, anh làm gì còn cớ để mà nói không.

Tư Cảnh Nam khẽ gật đầu, dù anh không thoải mái nhưng nhìn bộ dạng vui cười của Lộ Khiết thì trong lòng chợt nhẹ hẳn ra.
"Vậy, anh đưa em đi!"
"Được."
....
Bệnh viện thần kinh \- chi nhánh của Liên Hoa....
Tư Cảnh Nam đỗ xe xong thì đưa Lộ Khiết lên tầng mười.

Đứng trước dãy phòng thuộc hạng VIP, Lộ Khiết nhìn anh thì nâng mày, cất giọng từ tốn hỏi:"Anh không vào sao?"

Tư Cảnh Nam khẽ lắc đầu, mỉm cười:"Em vào đi, anh ở đây đợi em."
Nếu Tư Cảnh Nam đã không muốn vào thì cô cũng không ép.

Lộ Khiết nhẹ nhàng gật đầu rồi quay gót đi vào dãy hành lang gồm nhiều phòng bệnh.

Cô khẽ thở dài, xem ra Tư Cảnh Nam đã không còn một giới hạn gì cho Lý Trân nữa rồi!
Dừng lại trước căn phòng mang biển số một trăm mười bốn, Lộ Khiết chậm rãi mở cửa bước vào.

Khung cảnh bên trong vì nằm ở khu VIP nên được bố trí vô cùng sang trọng và sạch sẽ, không khí cũng vô cùng thoáng mát và dễ chịu.
Hướng mắt sang bên phía cửa sổ, hai mắt Lộ Khiết rủ xuống kèm theo đó là sự buồn bã, cô đặt bó hoa xuống chiếc bàn rồi tiến tới gần cửa sổ.
"Lý Trân, tôi tới thăm cô."
Lý Trân dường như đã nghe thấy nhưng vẫn đứng đó, không quay lưng lại để đối mặt với cô.

Lộ Khiết tiến thêm vài bước nữa lên đứng sát bên cô.

Lý Trân lúc này chỉ dùng gương mặt thất thần, vô hồn quay lại nhìn cô trong vài giây rồi cũng phũ phàng quay đi.
"Cô...còn nhớ tôi chứ?"
Đáp lại cô lại là sự im lặng bất động của Lý Trân.

Ánh mắt cô buồn bã khẽ dán lên người cô gái trẻ đứng trước mắt.

Mặc dù Tư Cảnh Nam đã để cho cô sống nhưng dường như cô không chấp nhận nỗi nên đã dùng cái chết để giải thoát cho mình, nhưng ngày hôm ấy, Lý Trân tự sát, cô ấy dùng đầu mình đập thẳng vào bàn, máu chảy không nhiều, cũng không chết chỉ có điều phần não bị tổn thương rất nặng.

Hậu quả dẫn tới là bây giờ, Lý Trân phải sống như một người đa nhân cách, triệu chứng này gọi là tâm thần phân liệt.


Sau khi thức giấc, Lý Trân sẽ trở thành một con người khác, có khi sẽ giống như Lý Trân bình thường trước đây hoặc có thể như bây giờ, vô hồn, vô cảm xúc.
Lộ Khiết biết Lý Trân thật sự yêu Tư Cảnh Nam nhưng tình yêu của cô ấy đã thể hiện quá sai lầm, khiến nhiều người bị tổn thương.

Khiến nhiều người chán ghét và đặc biệt sự nhẫn tâm của Tư Cảnh Nam đã khiến cô ấy mất tất cả.
"Lý Trân, tôi không nghĩ mọi việc lại diễn ra thế này nhưng phúc thủy nan thu.

Lý Trân bản chất cô là một người tốt, tôi mong rằng sau này cô sẽ hối hận với những việc mình đã làm và bắt đầu cuộc đời mới.

Bệnh tình của cô, cô yên tâm! Tôi và một số bác sĩ khác sẽ cố gắng hết sức để chữa khỏi cho cô." Lộ Khiết cong môi, nhẹ nhàng nói.
Ánh mắt Lý Trân vẫn vô thần và hướng ra ngoài cửa, hai tay nắm lấy khung cửa mà run lên từng đợt.
Im lặng trong vài phút, Lộ Khiết mím môi rồi gượng cười:"Lý Trân, cô biết không, Tư Cảnh Nam anh ấy đã tha thứ cho cô rồi, anh ấy không trách cô điều gì cả.

Vì vậy, cô yên tâm đi nhé! Còn tôi, tôi cũng không trách cô.

Cô biết vì sao không?" Lộ Khiết thở nhẹ rồi nói tiếp:"Vì tôi là một bác sĩ, nhiệm vụ của tôi là cứu người chứ không phải là hại người.

Đã nhiều lần tôi từng những việc cô làm với tôi và những người xung quanh tôi, tôi hận không thể nào tận tay giết cô nhưng suy cho cùng giết cô rồi thì được gì? Mẹ tôi từng nói nếu một người làm sai chỉ cần họ biết sửa thì hãy chừa một con đường sống cho họ.

Lý Trân, tôi tin cô."
Hai mắt Lộ Khiết đỏ hoe, khóe mũi cay cay nhưng vẫn cố mỉm cười.

Người nhân viên y tế từ ngoài đẩy xe vào, nhìn thấy cô, cô ta liền cúi chào rồi quay sang nhìn Lý Trân:"Đến giờ dùng thuốc rồi!"
Lộ Khiết gật nhẹ đầu với người nhân viên rồi quay sang mỉm cười với Lý Trân:"Cô nghỉ ngơi đi, tôi về trước, lần sau tôi sẽ đến!"
Lộ Khiết vừa rời khỏi phòng, hai hàng nước mắt long lanh liền rơi trên khuôn mặt vô cảm xúc ấy.


Tay Lý Trân ngày càng xiết chặt khung cửa hơn, dường như những điều Lộ Khiết vừa nói cô đều nghe thấy hết nhưng hiện tại cô có nhận thức được không đây?
Bước ra khỏi dãy phòng, Lộ Khiết lau nhẹ khóe mũi cay cay rồi cười cười chạy đến ôm lấy Tư Cảnh Nam.

Nhất thời, anh không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng vẫn ôn nhu, nhẹ nhàng ôm lấy cô:"Sao thế?"
"Không có gì.

Chúng ta đi thôi!" Lộ Khiết lắc lắc đầu.
....
Ngồi trong xe, Lộ Khiết trải qua vài phút mới định thần được, suy nghĩ một lúc rồi cô mới nói với Tư Cảnh Nam:"Anh đưa em tới Liên Hoa một lát, em muốn gặp lại mọi người."
"Được."
Trên đoạn đường dài, Tư Cảnh Nam lái xe chầm chậm như muốn lưu lại những khoảnh khắc bên cô nhiều hơn, mất cô một lần đã là sự trừng phạt quá lớn rồi, lần này anh có được cơ hội, anh sẽ không để cô rơi vào nguy hiểm một giây một phút nào nữa.

Trong lòng anh hiện giờ, không biết nên dùng từ gì để diễn tả, anh cứ luôn suy nghĩ về Lộ Khiết, tại sao trên đời lại có một người vừa xinh đẹp lại vừa tốt tính giống như cô và lại cho anh gặp được cô? Có lẽ đây là sự bù đắp của ông trời dành cho anh chăng?
Tư Cảnh Nam mỉm cười đưa tay nắm lấy tay cô, Lộ Khiết không hiểu sao đột nhiên Tư Cảnh Nam lại làm vậy? Cô nở một nụ cười hồn nhiên rồi nắm chặt lấy tay anh.

Khuôn mặt xinh tươi ấy hiện ra trước mắt anh khiến tảng băng ngàn năm như anh cũng tan chảy trong phút chốc.
Cô cầm lấy tay anh nhẹ nhàng xoa xoa và ngắm nghía, quả thật, tay anh rất đẹp, vừa thon vừa dài, lại vừa trắng.

Ngồi nghĩ ngợi một lúc, Lộ Khiết chần chừ không biết có nên hỏi thử xem chuyện đó thế nào rồi? Mặc dù không liên quan đến mình nhưng cô không muốn thấy anh ngày đêm lo lắng:"Tư Cảnh Nam!"
"Hả?"
"Anh định giải quyết chuyện giữa anh và Hàn Dương Phong thế nào?"
Thật ra, Tư Cảnh Nam vẫn chưa có ý định gì cho chuyện này vì mấy hôm nay anh chỉ bận tâm tới mỗi cô thôi nên không có thời gian nghĩ tới chuyện khác.

Vả lại, Hàn Dương Phong vẫn chưa có hành động bất lợi gì với anh nhưng cũng không biết anh ta có kế hoạch phản đòn gì hay không? Tư Cảnh Nam nghĩ đến đây thì khẽ thở mạnh một hơi, anh nắm chặt lấy tay cô rồi nghiên đầu cười cười:"Chuyện này em không cần phải lo."
Cô khẽ gật đầu, không hỏi thêm gì nữa.
....
Chiếc xe Ferrari đen nhánh rẽ vào cổng bệnh viện.

Bước xuống xe, Tư Cảnh Nam và Lộ Khiết bước đến khoa ngoại thần kinh.


Giờ này là giờ nghỉ trưa của mọi người nên bệnh viện khá trống vắng vì một số bác sĩ và y tá đã rời đi để dùng cơm trưa.

Tưởng chừng sẽ phải chờ đám người Tiểu Vũ đi ăn rồi trở lại nhưng không ngờ họ vẫn còn ở đây, chưa đi đâu cả.
Bên quầy lễ tân, bác sĩ Minh, Tiểu Vũ và cả Trạch Tịnh Thần đang đứng nói chuyện tán gẫu với vài ý tá, Lộ Khiết cười nhẹ rồi cùng Tư Cảnh Nam đi tới.
Tất cả mọi người đang nói chuyện với nhau, đột ngột ánh mắt của họ đều đổ dồn về cô, ai nấy cổ họng cũng đều cứng ngắt, không nói nổi một lời, toàn thân họ như bị điểm huyệt, chỉ có thể mở tròn mắt ra mà nhìn.
"Mọi người sao vậy? Gặp lại tôi không vui sao?" Nhìn vẻ mặt ai nấy cũng đều sững sờ, ngay cả khi cô đứng trước mặt họ, họ cũng vẫn một cảm xúc, thấy như vậy, cô chau mày bèn lên tiếng đùa cợt.
Đến lúc này, mọi người mới lấy lại hồn vía, nhưng vẫn chưa phân biệt được sự việc trước mắt có phải là thật hay không? Tiểu Vũ là người nhạy bén nhất, khi Lộ Khiết cất tiếng hỏi, cậu ta liền chạy tới, cười không ra cười khóc không ra khóc, nhanh nhẹn lắc đầu:"Không...không phải, bác sĩ Lộ, chị....chị còn sống, tốt quá rồi!"
Tiểu Vũ không kìm được sự vui mừng mà tính chạy đến ôm cô, nhưng nửa chừng lại bị Tư Cảnh Nam dang tay chắn Lộ Khiết lại, Tiểu Vũ đứng hình, ngơ ngác ngẩng mặt lên nhìn anh với vẻ mặt hoang mang.
"Vui mừng thì được chứ ôm thì miễn.

Cô ấy để tôi ôm là đủ rồi!"
Mọi người xung quanh đều khó khăn nuốt nước bọt, lo sợ khi nhìn vẻ bề ngoài lạnh lùng của anh nhưng rất nhanh sau đó liền cười cười để đánh trống lảng.
Trạch Tịnh Thần chậm rãi rảo bước tới đứng trước mặt cô, trong lòng anh đang rất lo lắng, quan tâm cô nhưng trước mặt người đàn ông của cô, anh sẽ không bày biểu cảm quá rõ.

Trạch Tịnh Thần cười nhẹ:"Lộ Khiết, cô vẫn ổn chứ?"
"Tôi vẫn ổn, cảm ơn anh!" Lộ Khiết cười đáp lễ nói.
Ánh mắt khó chịu của Tư Cảnh Nam khẽ rơi lên một món đồ gần đó, khiến một vật vô tri vô giác bất chợt đóng băng trong sự sợ hãi ngay tích khắc.

Lộ Khiết chỉ biết lắc đầu bó tay với anh thôi.
Tiểu Vũ thì đứng cạnh bác sĩ Minh, tâm trạng vui mừng không ngớt, đột ngột cậu quay lại nhìn thái độ của bác sĩ Minh thì thấy anh không chút cảm xúc, nói đúng hơn là không bất ngờ gì, Tiểu Vũ đành nheo mắt, huých vai một cái:"Này, sao anh không chút động tĩnh gì vậy? Hay là vui tới mức mất luôn cảm xúc rồi?"
Nghe Tiểu Vũ đùa vậy, bác sĩ Minh khoanh tay, nghiên đầu cười cười:"Tôi biết trước cả cậu đấy!"
"Hả?" Tiểu Vũ tròn mắt, ngơ ngác nhìn bác sĩ Minh một lúc rồi nghiên đầu nhìn Lộ Khiết, thấy cô đang cười cười cậu cũng dần hiểu ra.

Tiểu Vũ quay sang đánh vào vai bác sĩ Minh một cái:"Bác sĩ Minh, anh cũng thật là, đã biết trước vậy mà cũng không nói với bọn em một tiếng."
"Đâu thể trách bác sĩ Minh được, là tôi bảo anh ta giấu mọi người ấy." Lộ Khiết cười cười, sau đó nhìn ngang nhìn dọc rồi nói:"Mọi người hôm nay được đổi ca trực sao?"
Trạch Tịnh Thần khẽ gật đầu:"Hôm nay, có đội ngũ thực tập mới về khảo sát cả tuần nên một vài bộ phận được giảm đi giờ làm."
"Ra là vậy."