Vợ Là Quân Nhân

Chương 2: CON NHẤT ĐỊNH PHẢI GẢ CHO ANH ẤY



Thượng Quan Dao đứng đợi bên ngoài một lát liền có một chiếc xe MayBach đen tuyền chạy đến dừng lại trước mặt.

Mở cửa xe bước vào, vừa với tay thắt dây an toàn thì bên cạnh liền vang lên giọng nói đã rất quen thuộc với bản thân.

"Tại sao em về rồi mà lại không nói với anh để anh đến đợi em." - Thượng Quan Vũ vừa xoay vô lăng vừa trách.

"Em định về thằng quân khu 3 luôn, gọi cho anh báo cho anh trước để làm gì?" - Cô nhún vai đúng tình hợp lí nói.

"Ngoài trời lạnh thế này mà em lại đứng đó một mình, nếu như anh đổi số điện thoại rồi thì em sẽ làm gì? Vả lại em là con gái đi xa như vậy ít ra khi về cũng phải ghé ngang nhà một chút chứ." - Đấy lại càu nhàu. phiền phức.

"Em có thể ở trên núi lâu như vậy thì da thịt cũng đã rất dày béo rồi, một chút lạnh bên ngoài thì thế nào. Còn nếu anh đổi số điện thoại rồi thì em sẽ chọn lấy một người ở đấy mà đưa ra giấy chứng minh công dân của mình." - Cô thành thơi nhắm mắt.

"Đưa thứ đó cho người ta để làm gì?" - Thượng Quan Vũ khó hiểu nhìn cô.

"Đương nhiên là để người ta biết em họ gì mà đưa em hẳn về tận nhà luôn chứ sao."

"Em... Được, được." - Thượng Quan Vũ nhận ra được cô đang nói cô cũng là không cần anh đến đón thì tức giận, nhưng lại không thể mắng cô nên cứ thế nghẹn lại.

"Không được, giờ phải về nhà để bố nhìn em một cái, nghỉ ngơi ở nhà vài hôm rồi muốn đi đâu thì đi." - Một lúc sau Thượng Quan Vũ lại nói. nhìn sang em gái lúc nào cũng trưng ra cái bộ mặt lạnh lùng, mệt mỏi cũng không than lấy một câu mà xót xa.

"Em nhứt đầu." - Thượng Quan Dao bỗng đưa tay lên đỡ trán.

Thượng Quan Vũ thấy vậy liền cho xe vào lề đường xoay qua lo lắng nhìn cô.

"Em nhứt đầu thế nào, có đau ở chỗ nào không, lại đây anh xem nào." - Anh ta sốt sắng hỏi dồn dập nhìn cô.



Thượng Quan Dao chỉ biết ngậm ngùi xoay đầu sang bên khác ngậm ngùi, thôi xong lại tự 'vác đá đập chân'. Anh cô chính là một tên 'muội khống', lo lắng cho cô từng li từng tí suốt ngày cứ hết càu nhàu thứ này lại càu nhau thứ kia, rất phiền phức. Đôi khi lại còn làm quá lên nữa.

"Không được phải đến bệnh viện kiểm tra toàn diện một thể luôn mới được, em ở trên núi lâu như vậy biết có bị nhiễm bệnh gì không cơ chứ." - Vừa nói vừa khỏi động xe chạy đi.

"Khỏi đi, em chỉ nhứt đầu nhẹ nghỉ ngơi một chút là khỏi." - Cô nói.

"Nhứt đầu nhẹ cũng nguy hiểm, không được tùy tiện như vậy. Hừm, thôi không đến bệnh viện nữa..." - Nghe anh ta nói đến đây Thượng Quan Dao lại nghi ngờ nhìn sang biết là chuẩn bị nữa rồi.

"Đến bệnh viện quân y đi, ở đấy chắc chắn hơn." - Nói là làm anh ta lái nhanh chạy đi.

"Em cũng là bác sĩ nói không sao tức là không sao huống hồ đây còn là thân thể của em." - Cô lại cố gắng ngăn Thượng Quan Vũ lại.

"Không..." - Anh ta còn chưa lên tiếng phản đối thì lại thấy vẻ mặt uất ức, tội nghiệp của cô liền im bặt thả chậm tốc độ xe.

"Được rồi, không đi nữa, anh chở em đến quân khu 3 được chưa dẹp cải vẻ mặt đó của em đi." - Anh ta chỉ biết thở dài..

Thượng Quan Vũ biết cô vốn không muốn về nhà đối mặt với Thượng Quan Dực, vì còn giận ông ấy năm đó đã không ở bên chăm sóc mẹ cô lúc mang thai cô mà dẫn đến băng huyết khó sinh, bản thân cũng luôn tự trách. Nên bốn năm trước nhân dịp tổ chức đội quân y tình nguyện cô mới đăng kí chạy lên đó để tránh mặt. Anh cũng biết vừa rồi cô chỉ giả vờ, nhưng chuyện muốn đưa cô đi kiểm tra sức khỏe là thật, lí do còn lại cũng là muốn để Thượng Quan Dực gặp cô một chút, ông ấy bao năm nay vẫn rất nhớ thương cô.

Nhưng nhìn cô như vậy cũng thật là hết cách.

Lại lải nhải thêm một quảng đường đi đến quân khu 3, Thượng Quan Dao chỉ biết thở dài.

***



"Cha..." - Vừa vào nhà Tôn Triệu Mẫn nhìn thấy Tôn Thành Thắng ngồi trên ghế sofa nghỉ ngơi liền chạy đến ôm lấy cổ ông ta.

"Mẫn Mẫn về rồi à, lại đây cha xem nào." - Tôn Thành Thắng cưng chiều nhìn cô ta. Không thể không nói nhìn ông ta ở bên ngoài chính là một ông trùm cao cao tại thượng, tình nhân vô số kể nhưng bên trong lại rất cưng chiều cô con gái này.

Tôn Bách được Báo Đen đẩy vào trong chỉ gật đầu xem như chào hỏi với ông ta, rồi đi thẳng về phòng.

Nhìn thấy anh đôi mắt Tôn Triệu Mẫn liền ảm đạm xuống, Tôn Thành Thắng thấy vậy liền vuốt tóc hỏi:

"Sao thế, có phải thằng nhóc đó lại bắt nạt gì con không?"

"Không có, anh ấy còn không muốn chạm vào con thì nói chi đến bắt nạt." - Cô ta ủ rũ.

"Không phải con không biết, tính tình nó hai năm nay vẫn vậy. Đến ta nó còn không nói nhiều quá mấy câu khi nói chuyện nữa là." - Tôn Bách quả thật chính là như vậy, nhưng vì anh rất có năng lực khiến Tôn Thành Thắng rất yêu thích. Từ năng lực đến tính cách đều quả quyết sát phạt thích đáng điều này mới khiến ông ta tán thưởng mà không vì anh cứ mặt lạnh, xa cách như vậy muốn trừ khử.

"Nhưng con đã nói với cha rồi đấy, con chỉ thích anh ấy nên nhất định chỉ gả đi cho anh ấy." - Tôn Triệu Mẫn lắt lắt tay ông ta nũng nịu.

"Được, được. Nó tương lai nếu muốn kế thừa Tôn gia thì phải lấy con. Đời con dài, không việc gì phải vội, con còn nhỏ lại là con gái không nên cứ suốt ngày đòi gả đi như vậy. Ông già này chỉ có mình con là người thân duy nhất, con không thể ở thêm với cha vài năm sao?" - Ông ta vỗ vỗ lưng Tôn Triệu Mẫn nói.

"Ừm... mà cha chắc chắn anh ấy sẽ lấy con chứ?" - Cô ta gật đầu rồi lại ấp úng hỏi.

"Ừ, đó là điều đương nhiên rồi. Giờ con nhanh chóng lên nghỉ ngơi một lát đi, đi cả một quãng đường xa như vậy chắc là mệt lắm rồi."

"Được." - Nhận được câu trả lời mình mong muốn, Tôn Triệu Mẫn liền vui vẻ nhảy chân sáo đi về phòng.

Nhìn con gái đã đi xa, Tôn Thành Thắng thoáng chốc vẻ mặt thay đổi nhìn về phía cửa phòng anh...