Vô Lại Kim Tiên

Chương 106: Hô Lan Công Chúa



Trong đêm đen, trên khoảng không của đại thảo nguyên lấp lánh ánh lửa lốm đốm, lang yên phân bố dày đặc.

Cuồng Chiến Sĩ sau một ngày huyết chiến, mỗi người đều tự cởi bỏ tinh kim chiến giáp, tụm ba tụm năm lại thành từng đám vây quanh đống lửa, một tay cầm lấy bình rượu, tay kia thì cầm lấy những miếng thịt, cái miệng rộng lớn thì hưởng dụng mĩ tửu, Ba La Mật Tửu được đặc chế từ Khắc Khố Sâm Đạt mang theo hương khí mê người theo gió phiêu dật khắp khuôn viên mười dặm, thu hút vô số những cái miệng tham lam đang chảy nước của ngạ lang, nhưng chúng chỉ đứng ở đằng xa nhìn lại chú không dám tiến đến gần.

Trong soái trướng, Lâm Phong nhất thân y phục bạch để kiếm sĩ, cởi bỏ tấm áo choàng tử sắc xuống, sau khi ngồi vào soái vị thì đôi kiếm mi nheo lại nhìn vào một thân người đang bị trói lại bởi hai sợi dây thừng đang nằm bên trong trướng, quan sát Thiên Hương Công Chúa đang nằm ở chính giữa tấm thảm lớn màu hồng, khe khẽ thổn thức, Lâm Phong không khỏi nhức đầu, tiểu nữ nhân này nhất mực tìm cách báo thù cho những tộc nhân yếu thế của cô ta, lúc thì thâu tập như muốn "xăm" cho hắn ta vài đao, đến khi bị bắt rồi thì lại không ngừng cắn xé hắn ta …. Thật là nhức đầu với cô ta mà.

Hiện tại việc thâu tập đã thất bại, những lợi khí trên thân thể cô ta đã bị Lâm Phong tước bỏ toàn bộ, vì thế chỉ biết khóc cho vơi di nỗi thất vọng (có lẽ không phải sợ như thế mà sợ LP đem đi động phòng thì nguy – hơ hơ).

Một lúc sau, Lâm Phong khẽ giãn đôi kiếm mi ra, cởi trói cho cô ta và nói : " Nếu như cô muốn đi tìm những tộc nhân của mình, hoặc rời khỏi đây, ta sẽ không ngăn cản. "

Thiên Hương Công CHúa lau đôi hàng lệ đang chảy dài trên khuôn mặt thanh nhã, trừng mắt nhìn vào Lâm Phong rồi đáp trả với ngữ khí thù hận : " Ngươi là đồ ma quỷ, là tên đồ tể, nữ thần chiến tranh sẽ trút nộ hoả lên trên đầu của ngươi, ta sẽ không tha thứ cho ngươi đâu ! " Nói xong liền đứng dậy tựa hồ như muốn rời khỏi soái trướng, nhưng đôi chân do bị ngồi quá lâu ở tại một chỗ nên đã sớm trở nên tê liệt.

Sau một lúc bướng bỉnh, cuối cùng Thiên Hương Công Chủ cuối cùng cũng rời khỏi soái trướng, biến mất trong màn đêm.

Lâm Phong thở dài một hơi như đã trút bỏ được gánh nặng, Tạp Lí Tây hiên ngang tiến đến Soái trướng, hàm tiếu nói : " Lĩnh chủ đại nhân, số thương vong thì tôi đã thống kê xong rồi, trong 3000 Cuồng Chiến Sĩ của tôi thì đã thương vong hết 50 người, nhưng một bộ phận huynh đệ cần phải nghĩ ngơi, có lẽ là câng phải dưỡng sức một vài ngày nữa mới có thể hành quân tiếp. "

Lâm Phong đứng dậy khỏi soái vị, chầm chầm bước những bước trong đại trướng, sau đó nói : " Đã làm khổ ngươi rồi, sau khi binh định xong Thiểm tộc, ta nhất định sẽ thưởng cho ngươi thật hậu hĩnh. "

Tạp Lí Tây nói : " Lĩnh chủ đại nhân, Tạp Lí Tây không cần thưởng bất cứ thứ gì cả, chỉ cần ngài không bỏ đói những tộc nhân của tôi, đám người Cuồng Chiến Sĩ bọn tôi đều sẵn sàng đi theo sau ngựa của ngài. "

Lâm Phong gật đầu nói : " Cuồng Chiến Sĩ nhất tộc của ngươi là những lĩnh dân tối trung tâm ở Khắc Khố Sâm Đạt của ta, bất kì một chủng tộc nào ở tại Khắc Khố Sâm Đạt, chỉ cần có năng lực thì đều có quyền tranh thủ quyền lợi và địa vị cho bản thân mình, Cuồng Chiến Sĩ của các ngươi cũng không ngoại lệ, đối với những chiến sĩ tử trận, sau khi an táng đàng hoàng cho họ, thì sẽ cấp cho những gia đình có người tử trận những điều kiện đủ để sinh hoạt một đời. "

Tạp Lí Tây nói : " Tôi cũng biết lĩnh chủ đại nhân đối xử rất tốt đối với Cuồng Chiến Sĩ bọn tôi, mội người trong tộc nhân đều rất cảm kích người. "

Lâm Phong quay trở lại soái vị và ngồi xuống, lấy tay soa soa lên trán rồi nói : " Thiểm tộc thiết kị không dễ đối phó, thực lực của 3000 Cuồng Chiến Sĩ các ngươi sau khi được trang bị thêm chiến giáp, nếu như giao chiến với quân đội của Văn Lai nhân, căn bản không có một tiền đề Ma Pháp Sư nào có thể gây thương vong, nhưng Thiểm tộc thiết kị lại có thể làm chết đến 50 chiến sĩ, không hổ danh là những dũng sĩ đáng sợ nhất thiên hạ. "

Tạp Lí Tây cười toe toét nói : " Người dân của Thiểm tộc thực sự là một chủng tộc tốt, nếu 3000 Cuồng Chiến Sĩ chúng tôi không được lĩnh chủ đại nhân cấp cho chiến giáp, có lẽ hiện tại đã không còn một mống rồi, còn nếu như đưa cho bọn họ khải giáp của lĩnh chủ đại nhân, thì Văn Lại nhân của ngài dù có nhiều như thế nào đi chăng nữa cũng không phải là đối thủ của bọn họ. "

Lâm Phong biết tên gia hoả này rất … "thẳng ruột", nhưng cũng không ngăn chận những gì hắn nói, hơn nữa những gì hắn nói đều là sự thật, nên nói ; " những ngày hôm nay giới chiến sĩ các ngươi cũng đã chịu khổ không ít, ngươ hãy an bài cho bọn họ nghĩ ngơi ở nơi này, ba ngày sau chúng ta sẽ xuất phát, thời gian không còn sớm nữa, hãy bảo bọn họ quay lại trướng của mình nghĩ ngơi đi. "

Tạp Lí Tây đáp ứng một tiếng, rồi rời khỏi trướng.

Lâm Phong vỗ nhẹ vào trán mình vài cái, xa trường, đúng là mọt nơi tốt để ma luyện con người a, bất quá … cái khổ cực ở trên xa trường không phải ai cũng có thể "tiêu hoá " được, khi nâng một đứa trẻ lên nếu không biết cách thì sẽ làm đau nó, cũng giống như thế, trên chiến trường nếu không linh hoạt ứng biến thì thân mình đã sớm phơi thân trên thảo nguyên rồi, ngày nào cũng tàn sát rồi lại tàn sát, nhưng điều này vẫn không thể ngăn trở hắn ta hoài niệm về những thân nhân trong gia đình hắn.

" Nếu bây là đang ở nhà thì thật alf thoải mái a ! " nghĩ về thân thể nhu huyễn đang nằm trên chiếc giường lớn, Lâm Phong không thể khong nghĩ đến sự đoan trang hiền thục của Khải Lâm Na cùng sự ôn nhu khả ái của Toa Lị Na, cũng không thể không nhớ đến hai đứa trẻ suốt ngày cãi nhau là Đái Lệ Ti và Toa Bối Lạp.

Ai nói làm thần tiên là việc khoái lạc, làm thần tiên chính là tịch mịch rước cái tịch mịch cho mình, vì thế làm phàm nhân là khoái lạc hơn cả, nhất là làm … (hê hê)

Thiên Hương Công Chúa sau khi rời khỏi soái trướng, thì quan sát khắp tứ phía một lượt, nhìn thấy màn đêm đên nghịt trên khoảng không của đại thảo nguyên bao la, bất giác không biết nên đi về đâu, nhớ lại những tộc nhân và người thân của mình đã chết trong bàn tay của ma quỷ, cô không thể ngăn được sự buồn rầu, sâu trong thâm tâm của mình cô cảm thấy bản thân mình thật là vô dụng, vì không thể vì những người thân và tộc nhân của mình báo thù.

Mấy ngày gần đây mùi máu ở dưới mặt đất như đã lan tràn khắp cả thảo nguyên, Thiên Hương Công Chúa mím chặt môi lại, thân thể yêu kiều khẽ run lên, tính ra nàng ta dù có kiên cường đến thế nào đi chăng nữa, thì cũng chỉ là một nữ tử chân yếu tay mềm, vì thế vào trong thời khắc này, Thiên Hương Công Chúa không khỏi không nhớ đến trượng phu chưa cưới của mình, muốn dựa vào bộ ngực rắn chắc của hắn ta.

Một khuôn mặt anh tuấn hiển hiện lên trong tâm tưởng, Thiên Hương Công Chúa bỗng run lên, đó là ác quỷ, là hắn ta, là tên đã đồ sát vô số tộc nhân và gia đình của cô ta, bản thân phải vì bọn họ mà bấu thù.

Suy nghĩ về điều này, Thiên Hương Công CHúa bỗng như được tiếp thêm sức mạnh, khập khiểng tiến vào trong màn đêm. nguồn TruyenFull.vn

Giữa màn đêm dày đặc, cũng không biết là đã đi bao xa, Thiên Hương Công Chúa vẫn không biết mình đan gbị bao vây bởi một bầy ngạ lang, đến khi cô ta phát hiện được bản thân đang hãm nhập vào trong một nhóm ngạ lang, sự kinh hãi vạn phần khiến cho cô ta phát ra một thanh âm cao vút vang vọng khắp không gian, toàn thân đứng im tại chỗ.

Vô số ngạ lang từ khắp tứ phía tiến đến, cái miệng đang nhỏ dãi vì thèm thuồng hướng về Thiên Hương Công Chủ, cặp mắt loé sáng quang mang hung tàn trong màn đêm đen nghịt, sau một lúc gầm gừ liền lập tức tranh nhau lao tới miếng mồi ngon trước mặt.

Thiên Hương Công Chúa do kinh hãi quá độ nên đã trở nên si ngốc, quên cả việc phản ứng lại, đột nhiên một đoàn kim quang chói mắt từ bên cạnh hướng ra bên ngoài thân thể cô ta mà bùng nổ, trong màn đêm tối chỉ nghe thấy tiếng những con ngạ lang thảm khiếu liên hồi, một đạo bạch sắc thân ảnh xuất hiện ngay bên cạnh trong sự sửng sốt của Thiên Hương Công Chủ, mái tóc vàng óng trên đầu hiện ra trong màn đêm u tối đập vào mắt cô ta trước tiên.

Một tia sát khí nhanh chóng khuấy động khắp không gian, làm khiếp hãi tất cả những con ngạ lang tại đương trường, sâu trong linh hồn của bọn chúng nảy sinh sự kinh khủng khiến bọn chúng nhanh chóng chạy đi, khong còn chú ý đến miếng mồi ngon trước mắt nữa.

" Quay trở lại với ta ! " Lâm Phong thở dài một hơi, cánh tay đưa ra chế trụ lấy Thiên Hương Công Chúa, nữ hài tử 16-17 tuổi này đã gánh lấy quá nhiều trách nhiệm, điều này thực sự đã làm khó cho cô ấy. Ở thế giới này, những nữ hài tử ở độ tuổi như thế vẫn còn chịu sự sủng ái của phụ mẫu, đó chính là thời khắc hạnh phúc đáng nhớ nhất của bọn họ.

Thiên Hương Công Chúa cũng không thể chế trụ được nội tâm mỏng manh của mình, oa lên một tiếng rồi ôm chặt lấy bộ ngực rắn chắc của Lâm Phong mà khóc nức nở, khóc đến thiên hôn địa ám, nhật nguyệt lu mờ, đem hết những điều uỷ khuất trong lòng mà trút ra hết, hàng chục Cuồng Chiến Sĩ " thẳng ruột " đều bị tiếng khóc đó cảm nhiễm.

Bên cạnh đó, bạch long mã thì lo lắng bất an, quay sang nhìn khắp tứ phía liền thấy vô số cặp mắt của những con ngạ lang hiện đang bao vây xung quanh bọn họ thì tức giận gầm lên một tiếng kinh thiên động địa, khiến cho những con ngạ lang xung quanh chấn động đến bay cả ba hồn bảy vía, nhanh chóng bỏ chạy, chớp mắt đã không còn một bóng lang ảnh.

Thiên Hương Công Chúa khóc lóc một trận đã đời, sau khi phát tiết hết toàn bộ những uỷ khuất trong lòng, thì tâm thần cũng không thể kiên trì nữa, bám chặt lấy bộ ngực rắn chắc của Lâm Phong mà nghỉ ngơi.

Ba ngày sau, Lâm Phong dẫn 3000 Cuồng Chiến Sĩ một lần nữa đạp thượng chính đồ (xuất binh lên đường), bất ngờ tấn công 5 vạn Thiểm tộc thiết kị, lập uy giữa chiến trường hàng vạn quân, bên cạnh đó phối hợp với hai đạo Cuồng Phong Thiết Kị sau khi đánh tan 5 vạn Thiểm tộc thiết kị, nhưng vẫn không dừng ở đó, một lần nữa lại một lần nữa bất ngờ tấn công Ốc Nhĩ Mã Hà, dùng 4 vạn kị binh của Khắc Khố Sâm Đạt thực hiện chiến tranh du kích đối với 5 vạn kị binh của Mặc Cáp bộ lạc.

Kì thực Lâm Phong đã sai Thuỵ Đức Lạp đi điều tra rõ ràng, mặc dù xưng là 5 vạn kị binh nhưng thực sự bất quá quân số chỉ là 3 vạn, mấy vạn kị binh này là những lực lượng cuối cùng của hai bộ lạc Mặc Cáp và Sát Nhĩ Ba, do nhị vương tử Mạc Lạp Bối của Mặc Cáp bộ lạc cùng ngũ vương tử Côn Đạt suất lĩnh, chỉ cần dánh tan được đạo kị binh này Mặc Cáp bộ lạc và Sát Nhĩ Ba bộ lạc đều sễ bị dẹp tan.

Khi cấp tốc hành quân trong ba ngày, Lâm Phong đã đổ xô đến khe núi của Hi Lặc Ba Tư, sau khi Lâm Đại và Lâm Nhị đem 4 vạn kị binh nghạnh chiến vài lần với 4 vạn thiết kị của Thiểm tộc, đem những tân binh một lần nữa ma luyện nơi xa trường, sau khi tổn thất vài ngàn kị binh thì đã ép được bọn họ vào trong khe núi của Hi Lặc Ba Tư, đưa Mạc Lạp Bối và Côn Đạt vào trong tình trạng đầu hàng không điều kiện.

Mạc Lạp Hoà và Côn Đạt đã sớm nắm được tin tức đại bản doanh bị huỷ, chỉ là sau đó Lâm Đại và Lâm Nhị xuất lĩnh kị binh, cả hai người đều khôg dám vọng động, tuy muốn sớm ngày hoàn toàn thành công, nhưng Lâm Đại và Lâm Nhị vẫn không chính diện giao phong, chỉ bất ngờ tấn công một đợt rồi rút lui, khiến cho Mạc Lập Bối và Côn Đạt như muốn phát điên lên vì liên tục thịnh nộ.

Đêm đã khuya, khi Lâm Phong tiến đến đại trướng ở chính giữa, thì Lâm Đại và Lâm Nhị đã lập tức có mặt nghênh tiếp, sau lễ ra mắt bọn họ liền tiến vào soái trướng, Lâm hong ngồi ở soái vị cao nhất, quan sát những tướng lĩnh trong trướng, rồi nói : " Hiện tại đại quân chủ lực của Mặc Cáp và Sát Nhĩ Ba bộ lạc đã tan tác, chỉ còn lại một đạo quân cuối cùng này thôi, trận chiến ngày mai chúng ta sẽ toàn lực tấn công !"

Chúng tướng đại hỉ, trên khuôn mặt trầm ổn của Lâm Đại cũng không khỏi lộ xuất một nụ cười.

Lâm Nhị nói với ngữ khí hưng phấn : "Thế thì quá tốt rồi, xuất chinh đã được một tháng rồi, cuối cùng cũng có thể sớm trở về nhà rồi, vài tháng nữa là Mã Lị cũng sẽ sinh con cho ta, he he... ... " Đột nhiên phát giác ra tất cả đều nhìn vào mình với mục quang quái dị, liền lập tức kiềm tiếng cười lại rồi ngồi xuống.

Lâm Kỉ nói : : "Không còn lâu nữa đâu, vương thất huyết thống của Mặc Cáp và Sát Nhĩ Ba lưỡng đại bộ lạc hầu hết đã tử vong trên chiến trường, Cáp Đạt Căn Tư và Thiên Hương Công Chủ cũng đã bị chúng ta giam cầm, chỉ cần chúng ta có thể đánh tan đạo binh mã cuối cùng của Mặc Cáp bộ lạc, chém đầu hai vị vương tử của Mặc Cáp bộ lạc, những việc còn lại thì cứ giao cho A Lỗ Thai làm, những việc trong npội bộ của Thiểm tộc chúng ta không nên nhúng tay vào!"

Dang khi định nói tiếp thì một tiếng hạc kêu lên ở bên ngoài trướng truyền tới, Thuỵ Đức Lạp với khuôn mặt khổ sở dẫn theo mấy nữ nhân đang líu lo đi vào, Toa Bối Lạp cùng Đái Lệ Ti không ngừng mở miệng cãi cọ, sau lưng bọn họ còn có Toa Lị Na cùng Hô Lan Na đang phục sức trên mình bộ y phục của Văn Lại nữ tử.

Bốn vị tuyệt sắc nữ tử vừa tiến vào trướng, tất cả những tướng lĩnh trong đại trướng tức thì trừng mắt há miệng một cách si dại, tất cả mọi sự vụ đang dang dỡ đều bỏ hết, quay sang quan sát những vẻ đẹp khác nhau của cả bón vị nữ tử, cả nửa ngày sau mà hồn vẫn phiêu diêu ở nơi nào.

Cảm giác thấy có điều gì đó không ổn, Đái Lệ Ti cùng Toa Bối Lạp đình chỉ tranh cãi, lướt mắt nhìn qua xung quang, ánh mắt dừng lại trên thân thể một người ngồi trên soái vị, thấy thân thể của Lâm Phong khoác bộ mật ngân chiến giáp, hai tiểu nữu này lập tức quên hết mọi chuyện, tả hữu lao đến kéo lấy hai tay Lâm Phong một cách táo bạo, truy vấn thử xem trên chiến trường có đủ kích thích hay không.

Hô Lan Na và Toa Lị Na ở phía sau tức thì khẽ mĩm cười, đôi mắt của Toa Lị Na nhu tình vạn trượng tựa như ngọn lửa lộng lẫy trong đêm, ẩn chưa bên trong đó là nhu tình không thể tan chảy cùng những tư niệm khắc cốt ghi tâm, mang trên mình một chiếc váy bạch sắc làm tôn thêm vẻ xuất trần thoát tục, thanh lệ vô song, trên khuôn mặt kiều diễm một cách thanh nhã mang theo vẻ thiên chân cùng thuần phác của một thiếu nữ.

Hô Lan Na cũng giương đôi mĩ mục mà nhìn vào Lâm Phong, một thânh ảnh anh hùng lập tức đập vào mắt, nữ tử này xuất thân từ đại thảo nguyên nên bản tính vốn rất nhiệt tình và hào hoa, táo bạo chú thị nhìn vào Lâm Phong, trong đôi mĩ mục lộ xuất vài tư vị cổ quái.

Lâm Đại cùng Lâm Nhị liếc nhìn qua một cái nhìn đầy ý nghĩa, chúng tướng lập tức thu hồn trở lại, rồi nhanh chóng lui khỏi soái trướng, Lâm Đại cùng Lâm Nhị cùng quan sát lĩnh chủ đại nhân ứng phó như thế nào rồi cũng lui ra, trên khuôn mặt của Lâm Nhị ngời ngời tiếu dung.

Việc ứng phó đối với sự truy vấn của hai tiểu nữu này đích thực là một khó khăn lớn, Lâm Phong nói : " Mọi người không ở nhà giúp đỡ Khải Lâm Na sắp xếp gia vụ, mà lại chạy đến quân doanh thế này, hiện tại binh hoang mã loạn, lỡ có chuyện gì xảy ra thì ta biết xoay sở làm sao đây !"

Đái Lệ Ti chu mỏ lên nói : " Hiện tại ở nhà không có chuyện gì cả, Khải Lâm Na tỉ tỉ bình yên vô sự, chúng tôi đến đây là để xem chàng có chết hay chưa, để còn giúp chàng thu thập thi thể !"

Toa Bối Lạp cười hi hi nói : " Nghe nói chàng ở trên chiến trường đại thắng, uy thế lợi hại vô cùng, chúng tôi đến đây là để xem chàng dương uy !"

Lâm Phong lắc lắc cái đầu, mục quang lướt qua Toa Lị Na cùng Hô Lan Na, nói : " Hai người các nàng cũng đến đây sao, cuộc chiến với Thiểm tộc chiến sĩ cũng sẽ nhanh chóng kết thúc, không lâu nữa thì ta cũng sẽ quay về Khắc Khố Sâm Đạt !" Mục quang hướng tới khuôn mặt dang ửng hồng của Toa Lị Na, cười nói : " Toa Lị Na thân ái của ta, không thể tưởng được rằng nàng lại đến quân doanh tìm ta cơ đấy ?"

Tức thì tất cả đều dồn mục quang hướng về Toa Lị Na, hai tiểu nữu Đái Lệ Ti và Toa Bối Lạp lập tức kích động chen vào : " Việc này còn phải hỏi sao ! Không biết cô ấy uống nhầm thuốc gì, mà cứ lại liên tục kêu tên của chàng !"

Đái Lệ Ti còn cường điệu hơn nữa : " Úc ! Nguyệt thần tại thượng, người hãy cho con biết cô ấy đang giấu giếm bí mật gì ?"

Sắc mặt Toa Lị Na lại càng dỏ hồng hơn, chỉ biết trừng mắt nhìn vào hai tiểu nữu, sau đó thẹn thùng nói : " Thiếp nghe Thuỵ Đức Lạp nói côg tử đã đánh tan được đội quân chủ lực của Thiểm tộc, hiện tại đã đến quân doanh ở khe núi Hi Lặc Ba Tư, sau đó mới cùng Đái Lệ Ti đi đến đây để tìm người, Hô Lan Na tìm đại ca của cô ấy, nên cũng đi cùng chúng tôi."

Lâm Phong nhìn sang Hô Lan Na, nói : " Đại ca của muội đang ở tại Bối La Tây Á hồ để chỉnh hợp Mặc Cáp bộ lạc đại doanh, Mặc Cáp Nguyên cùng những vị vương tử đã bị ta trảm sát nơi xa trường, xem như đã thay mặt tộc nhân cùng thân nhân của muội mà báo thù, hiện tại chỉ còn lại đội quân trú thủ tại Ốc Nhĩ Mã Hà do nhị vương tử Mạc Lạp Bối và Côn Đạt, ngày mai ta sẽ dẫn binh tấn công, mai hậu có thể giúp cho đại ca của muội thống nhất các bộ lạc của Thiểm tộc. "

Hô Lan Na nói : : " Có Lâm Phong ca ca tương trợ, những tộc nhân của muội sau này khẳng định là sẽ có một cuộc sống tốt. "

Đái Lệ Ti uốn cái mỏ lại, hạ thấp giọng thì thầm một câu : " Gọi nhau một cách thân mật thế sao, trông có vẻ như chàng ta là của cô vậy !"

Lâm Phong trừng mắt nhìn vào tiểu nữu đầu này một cái, sau đó hươntgs đến Hô Lan Na mà nói : " Đái Lệ Ti ăn nói không phải phép, muội đừng nên để ý làm gì. "

Hô Lan Na yêu kiều nói : " Nữ vương bệ hạ không hiểu phong tục của người dân Thiểm tộc chúng tôi rồi, trong lòng tôi không có ý gì cả đâu. "

Đái Lệ Ti với bộ dạng ngượng ngùng nói : " Xin lỗi nha, ta chỉ đùa với cô thôi mà !"

LâmPhong ngach nhiện quay đầu sang nhìn vào tiểu nữu đầu này một lần nữa, trong kí ức của hắn ta thì tiểu nữu này chưa bao giờ nhận sai với người người khác, trông có vẻ như vị Nguyệt Tinh Linh nữ vương tôn quý này đại thể không phải là loại công chúa điêu man không nói lý lẽ.

Lâm Phong gật đầu nói : " Văn Lai và Thiểm Tộc đều là người một nhà, kì thật không có bất cứ sự phân biệt nào, mỗi cá nhân đều có quyền tranh thủ tài phú và địa vị cho bản thân, Thiểm tộc chiến sĩ hãn dũng thiên hạ, tại sao lại không thể cho bọn họ cơ hội đẻ chứng minh sức mạnh của bản thân trên vũ trường, mai hậu có thể là huynh sẽ đái lĩnh Thiểm tộc chiến sĩ của muội tiến hanhgf chinh phạt sa trường, miễn là có quân công, huynh nhất định sẽ hồi báo về đế đô, khiến cho mỗi một vị chiến sĩ Thiểm tộc dũng cảm có được vinh dự cùng tài phú !"

Thuỵ đức Lạp chen vào : " Lĩnh chủ đại nhân, có một chuyện cần phải nói, Lãng Nguyệt Đế Quốc cứ mỗi mười năm đều tổ chức một lần "Hải Cống Đại Hội" dưới ánh trăng, Lâm lão công tước sai ngươi làm đại biểu cho Lâm Gia đến Lãng Nguyệt Đế Quốc để tham gia thịnh hội, hơn nữa tam hoàng tử điện hạ của Lãng Nguyệt Đế Quốc đã thân tự đi đến Khắc Khố Sâm Đạt để thỉnh ngươi đến Lãng Nguyệt Đế Quốc làm khách. "

" Hải cống đại hội ?" Lâm Phong nói : " Tạp Lạp Kì đại sư nói gì về việc này ?"

Lãng Nguyệt Đế Quốc là đất nước của pháp sư, nơi đây đã sản sinh ra rất nhiều Ma Pháp Sư, Hải Cống Đại Hội được Lãng Nguyệt Đế Quốc đề xướng, thịnh hội này đã được lưu truyền hàng trăm năm, cứu mười năm sẽ tổ chức một lần đại hội, các nước đeuf chọn ra một nhóm Ma Pháp Sư đi đến đó để tham gia thịnh hội, một mặt nhằm chứng minh đội ngũ Ma Pháp Sư của quốc gia mình, mặt khác thuận tiện đưa ra vài kiện trang bị ma pháp để người khác tham quan.

Hơn nữa trong hai trong ba vị Thánh Giai Đại Pháp Sư của đại lục là Lôi Khắc Tây Mỗ đại sư và Mai Cách Lợi đại sư có thể cũng sẽ được mời đến, vị Ma Pháp Sư xuất xắc nhất sẽ được trao huân chương, đồng thời sẽ là khách mời cho thịnh hội kì sau, có địa vị và thân phận tiêu biểu, vì thế Hải Cống Đại Hội cũng chính là nơi minh tranh ám đấu của các nước.

Thuỵ Đức Lạp nhún vai nói : " Đại sư đương nhiên là cực lực tán đồng, hiện tại khắp Đại Lục này ai mà không biết Khắc Khố Sâm Đạt của chúng ta, đây chính là cơ hội để chứng minh thực lực của Khắc Khố Sâm Đạt chúng ta, mục đích chính của lần tham gia thịnh hội này chủ yếu là chấn nhiếp quần hùng, ai lại cự tuyệt bao giờ. "

Lâm Phong gật đầu tán đồng: " Thời gian như thế cũng đủ rồi, sau khi ta bình định xong Thiểm tộc thì sẽ quay trở về Khắc Khố Sâm Đạt. "

Đái Lệ Ti cùng Toa Bối Lạp lập tức hoan hô : " Khắc Khố Sâm Đạt của chúng ta có Ma Đạo Quân Đoàn, nhất định có khả năng đoạt quán quân. "