Vô Lại Kim Tiên

Chương 96: Xuân tiêu nhất khắc



Li biệt đích thị là chuyện đau lòng, cho dù xa cách ngắn ngủi cũng mang tư vị chờ đợi lâu dài như thiên trường địa cửu.

Đêm buông xuống như một tấm màn, ngàn sao lấp lánh.

Khố Khắc Sâm Đạt vào ban đêm vẫn phô ra vẻ phồn hoa của mình với người đời, ánh đèn rực rỡ khiến tòa thành khổng lồ này huy hoàng giống như thành La Mã của châu Âu thời trung cổ vĩnh viễn được ánh đèn chiếu rọi, trên đại lộ phồn hoa xe ngựa hoa lệ không ngừng rầm rập chạy qua hướng tới dãy phố đèn đỏ phồn hoa nhất Khố Khắc Sâm Đạt trong tiếng hò hét của đám xa phu.

Còn ở Khố Khắc Sâm Đạt lĩnh chủ phủ trên Chu Tước đại lộ yên tĩnh vô cùng, thỉnh thoảng có đội ngũ Thiết Huyết thân vệ giáp trụ thượng hạng tuần tra đi qua, tưởng chừng một con chuột cũng không qua lọt (nguyên văn nghe kì quá: cho dù nửa đêm có xuất hiện một con chuột đi kiếm ăn cũng phải tìm đường vòng mà trốn đi), không để một ai gây ồn ào trước phủ.

Phía sau khách viện, Lâm Phong sau khi phân phó thị nữ trong phủ phục thị những khách nhân say nhũn như bùn nghỉ ngơi, mới khởi thân quay về biệt viện.

Khải Lâm Na ngồi ở đầu giường tại khuê phòng tâm sự lộ hẳn ra ngoài mặt, ngẩng đầu nhìn ngọn đại điếu đăng (đèn trần to) làm từ thủy tinh thái bạch trên trần (làm bằng) gỗ thông đỏ (hồng sam) ngây dại.

Chờ đợi mười năm, cuối cùng cũng đến lúc khổ tận cam lai.

Thật là, thế sự biến hóa nhanh chóng ngoài dự liệu, vốn dĩ có thể giải quyết xong tâm nguyện mười năm (không đọc phần trước nên chả biết tâm nguyện gì dịch đại chỗ này) của bản thân, không ngờ hắn lại có ý lập tức xuất chinh, như thể đứng trước ngã ba lòng (nhất ba tam chiết) Khải Lâm Na trong tâm trào dâng nỗi thất vọng ngôn từ khó diễn tả.

Mười năm khổ công chờ đợi, tuổi xuân một đi không trở lại, lẽ nào trở lại như cũ, ta có thể chờ đợi mừơi năm nữa hay sao? Khải Lâm Na u oán than thở, tự nghĩ mình đã qua rồi những năm tháng thanh xuân tối quý giá của nữ nhân, cho dù dung nhan không biến đổi, nhưng mà...

"Thân vương điện hạ hồi lai!"

Thanh âm tinh linh thị nữ cất lên ngoài ngoại môn, Khải Lâm Na tức khắc thu thập tâm tình, đem tâm sự đầy bụng thâm tàng tâm để, nhanh chóng khởi thân mở cửa nghênh đón Lâm Phong, Khải Lâm Na cười nói: "Đã về rồi à, uống không ít nhỉ, ta đã chuẩn bị nước ấm rồi, trước tiên đi tắm một cái đi!"

Uống đến ba vò Ba la mật tửu Lâm Phong đi chân này đã muốn đá qua chân kia (林峰跟阿鲁台拼了足有三坛子波萝蜜� �� ��?? ), tuy đã vận công luyện hóa, nhưng thể nội vẫn còn hơi rượu tàn dư, lúc này tửu khí lập tức bốc lên, nào có tâm tình tắm táp gì nữa, tay giơ lên xuất ra một đạo bát quái đẩy luôn ả tinh linh thị nữ ra ngoài, vươn tay ôm Khải Lâm Na vào lòng, cắn vào tai nàng bá đạo nói: "Đêm nay ta và nàng động phòng hoa chúc, hành Chu Công chi lễ!"

Mặc dù không biết gì về "động phòng hoa chúc", hay "Chu Công chi lễ", nhưng qua lời nói Khải Lâm Na vẫn biết rõ ý tứ của hắn, ngọc diện không kìm nỗi hồng lên, ngữ khí bá đạo của Lâm Phong lọt vào tai điểm điểm nhu tình, làm trong tâm nàng nổi lên nỗi e thẹn tột cùng, cất ngọc diện rời khỏi gương mặt anh tuấn màu sắc phân minh của Lâm Phong, mỉm cười nói: "Nào, tắm cái đã rồi hẵng nói, để Lâm Na phục thị chàng!"

"Xuân tiêu nhất khắc đáng ngàn vàng, sao lại phải lãng phí thời gian, không cần phải tắm!" (nóng quá rùi ^_^). Lâm Phong bá đạo nâng Lâm Khải Na trên tay sải bước đến bên giường.

Khải Lâm Na trên mặt thoáng hiện nét hạnh phúc, nghiêng đầu dựa vào bộ ngực khỏe mạnh của Lâm Phong, sâu trong tim cố kìm một tiếng thở dài, nàng vốn mơ tưởng đến cảnh được bạch mã hoàng tử cưỡi trên một bạch mã hùng tráng phong quang tiến lâm Lâm gia, sau đó sẽ khắc ghi vĩnh viễn hoài niệm buổi động phòng, không nghĩ gì khác...

Nghĩ ngợi lung tung một hồi, Khải Lâm Na bỗng phát giác y phục trên thân đã bị lột sạch nằm vương vãi trên mặt đất, một cơn đau tê tâm liệt phế từ hạ thân truyền lại, kéo nàng trở lại hiện thực, khóe mắt bất tri ứa hai hàng lệ đau đớn ,gấp gáp ôm chặt thân trên, khóe mắt trào ra đôi dòng lệ không biết là đau thương hay khổ sở, ôm chặt đầu Lâm Phong đang phấn khích như trâu đực động tình vào lòng...

Ngày thứ hai, Khải Lâm Na rời khỏi, trừ Lâm Phong không gặp một ai.

Toa Lị Na không nói gì, gương mặt tươi cười thủy chung vẫn hồng hào rạng rỡ.

Không như Toa Lị Na, Đái Lệ Ty cùng Toa Bối Lạp hai tiểu nữu này thần sắc tiều tụy, hai mắt quầng thâm như gấu mèo, gặp mặt Lâm Phong, Đái Lệ Ti mặt hồng tai đỏ xì một tiếng, che mặt chạy mất.

Toa Bối Lạp cười toe toét đến gần Lâm Phong kề tai thầm thì, bị Lâm Phong phát cho một cái vào mông, rồi mỉm cười bước đi.

Những người khác trong gia đình đều biết Khải Lâm Na xưa nay chưa từng nghỉ ngơi giờ lại đột nhiên lần đầu tiên xin nghỉ, đều nhìn Lâm Phong một cách kì lạ, làm y vừa mắc cỡ vừa tức điên người, tùy tiện tìm một lý do, đem Lâm Trùng ra sức giáo huấn một trận, sẵn trớn chỉ đông chửi tây (chỉ tang mạ hòe) mắng xiên mắng xéo lão gia hỏa không tâm không phế một điểm chẳng thông. xem tại TruyenFull.vn

Đợi hỏa khí lắng xuống, Lâm Phong chất vấn Lâm Trùng: "Chuẩn bị mọi việc xong chưa, khi nào thì có thể xuất binh?"

Lâm Trùng vô duyên vô cớ bị giáo huấn một trận nên thân, nhưng trong tâm không có lấy nửa điểm bất mãn, chỉ lấy làm hâm mộ diễm phúc của lĩnh chủ đại nhân, báo cáo: "Khố Khắc Sâm Đạt mười năm gần đây trong kho tồn trữ trang bị đủ cho năm mươi vạn kị binh tinh nhuệ, ba trường ngựa (mã tràng) với toàn thiết huyết chiến mã tinh thuần sẵn sàng đáp ứng năm vạn con, toàn bộ vật tư hiện trong thành, ba ngày sau có thể xuất binh!"

Lâm Phong đạo nói: "Nên nhanh một chút ,Gia Đức Tây và Thụy Đức Lạp đang trên đường về, nhân dịp Mặc Cáp Bộ Lạc và Sát Nhĩ Ba Bộ Lạc đang mâu thuẫn nhau, bọn ta nên nhanh chóng xuất binh, phối hợp Bố Đạt Luân Bảo hầu tước đồng loạt tấn công, đánh cho Thiểm tộc toàn quân tan vỡ, vì Lâm gia triệt để tiêu trừ mối lo tiềm ẩn này!"

Lâm Đại nói: "Xuất binh là việc cần phải bàn bạc kĩ lưỡng, đề ra kế hoạch hành quân!"

Lâm Phong khoát tay nói: "Mọi viêc chờ Thụy Đức Lạp và Gia Đức Tây về rồi hẵng tính, các ngươi trước tiên khẩn trương tranh thủ thời gian chuẩn bị mọi sự, đợi đến khi còn một ngày nữa thì xuất binh mới tái thương thảo kế hoạch hành quân, ta đi xem A Lỗ Thai một cái!"

Khi Lâm Phong đến biệt viện đang cư ngụ của A Lỗ Thai thì gã thiết hán này sau trận tuý luý đêm qua vẫn còn ngủ say như chết, tới giờ vẫn còn chưa tỉnh dậy, một thị nữ trông thấy lĩnh chủ đại nhân giá đáo, lập tức chuyển thân hành lễ.

Lâm Phong khua tay cho thị nữ đó lui ra, rồi tiến đến bên cạnh Hô Lan Na cười nói : " Xa cách đã mười năm, lần thứ hai tương kiến ta quả thật không thể nhận ra nàng, lúc đó ta đã may mắn lấy được từ nàng một mảnh ngọc bội, nhờ vào đó ta đã hoàn thành được tâm nguyện của mình, bổn lai trước đây vẫn luôn tìm cơ hội để đáp tạ nàng, chỉ là nội sự ở lãnh địa có vô số công việc đang chờ trực, thêm vào đó Thiểm tộc của nàng ở quá sâu trong nội mạc, nên trước giờ ta khó lòng đến đó được, giờ đây đã có cơ hội rồi, sau này chúng ta đều là người nhà cả, nàng có bất kì tâm nguyện gì thìu hỹ nói với ta, ta sẽ giúp nàng hoàn thành. "

Cẩn thận đánh giá đoá hoa của thoả nguyên, Lâm Phong không thể ngăn trở được những lời thì thầm trong tim, có lẽ nàng ta giống mẫu nương nhiều hơn, tên gia hoả A Lỗ Thai là người thô tục đến mức không thể chịu nổi, còn muội muội của hắn lại quá kiều diễm.

Mười năm không gặp, hình ảnh một tiểu nữ hài đã dần trở nên mơ hồ trong kí ức giờ đây đã hoá thành một đoá hoa kiều diễm, một đoá hoa được lớn lên dưới linh tuệ chi khí của thảo nguyên, chỉ là hành trình bôn ba quá dài, khuôn mặt có phần tiều tuỵ, cũng có vài phần bi thương, yêu kiều và duyên dáng.

" Lâm Phong ca ca đã quá nhạy cảm rồi ! " Thảo nguyên nử tử tính tình cởi mở, giống có nhiều truyền thống (phong tục) như những nữ tử Văn Lai nhân, mười năm trước tiểu hài từ này đã gọi hắn là Lâm Phong ca ca, thì cách xưng hô mười năm sau cũng chẳng chút cải biến, nếu đây là lời nói phát ra từ miệng một nữ tử Văn Lai nhân, chắc hẳn se bị mắng là hồ li tinh (người đàn bà – con gái lăng loàn), nhưng Lâm Phong lại thấy được mặt cởi mở của những nữ tử Thiểm tộc.

" Mạng sống của muội và đại ca muội đều do ca ca hai lần tương cứu, ca ca vĩnh viễn là người bạn thân thiết nhất đối với Hô Lan bộ lạc của muội ! " Khuôn mặt mĩm cười của Hô Lan Na có phần gượng ép, chính giữa đôi mày của nàng khẽ hiện lên vẻ ưu thương, nhưng lại cố che đậy đi.

Lâm Phong biết trong tim nàng ta đang đau buồn vì phụ mẫu bị giết hại bởi Mặc Cáp bộ lạc, nên cũng không phí lực để khuyên nhủ, chuyển giọng nói : " Đêm qua đại ca của nàng cùng với ta chén thù chén tạc cho đến say, thân thể đã không còn bị thương nữa, nàng không cần đứng ở đây làm gì, trước hết hãy đi nghĩ ngơi đi, nếu nơi này buồn chán qua thì hãy đi tìm Đái Lệ Ti và Toa Bối Lạp bảo họ dẫn nàng đi xem nền văn hoá của những Văn Lai nhân, thuận tiện giải trí luôn thể. "

Hô Lan Na nói " Muội biết rồi, cảm ơn Lâm Phong ca ca ! "

Lâm Phong vô tình nói chuyện với nàng ta một lúc, sao đó thì tiến đến quân doanh.

Khi trời ngã về chiều, Thuỵ Đức Lạp và Gia Đức Tây đã lần lượt quay trở về, với Phượng Hoàng Kim Lệnh – đại biểu cho quyền uy chí cao được đưa ra, dù là ban ra cấm lệnh đi chăng nữa Lâm Khiếu Đường căn bản không có lấy nửa điểm do dự, lập tức bắt đầu chỉnh đốn nhân mã, chuẩn bị khi nhân được lệnh thì lập tức xuất binh bắc trượng.

Gia Đức Tây đã được sự phê chuẩn của đế quốc quân vụ đại thần Lâm Khiếu Thiên, vì thế không có bất kì một sự trở ngại nào, chỉ là lão hoàng đế bệ hạ có tâm trạng cực kì không tốt, " lão lư " đó chỉ nghe thấy Lâm Phong định giúp Thiểm tộc thóng nhất các bộ lac, lập ra hoàng đế, ngoài ra còn cấp đất cho bọn họ cư ngụ nữa, có lẽ lão ta sẽ lập tức chấn động kịch liệt.

Cuối cùng phải nhờ đến Lâm lão gia tử tự thân xuất mã, mới có thể khiến cho hoàng đé bệ hạ phê chuẩn.

Kì thực, cho dù có là đầu heo đi chăng nữa thì mọi người cũng đều minh bạch phương thức giải quyết mối hoạ Thiểm tộc tốt nhất là định lãnh thổ (cấp đất) cho đế quốc của bọn họ, đưa lãnh thổ của bọn họ lên trên bản đồ, chỉ là không một người đương quyền nào dám phá bỏ những quy tắc hàng ngàn năm nay, những nhà quý tộc cao quý cũng không thể cùng ở chung với những man đầu tử này trong một nhà.

Hiện tại mặc dù sự xuất hiện của Lâm lão gia tử đã áp chế tiếng nói của giới quý tộc, bức bách hoàng đế bệ hạ đáp ứng, nhưng thực sự cũng đã đắc tội với tất cả những nhà đại quý tộc ở đế đô rồi.

Lâm lão gia tử đã đáp ứng đề nghị của Lâm Phong, tất nhiên cũng đã nhìn thấy lợi ích lâu dài của kế hoạch này, nhưng kế hoạch đó có thành công hay không, thậm chí ông ta còn chẳng thqàm quqan tâm, cái ông ta quan tâm chính là thấy được sự trưởng thành của tên tiểu tôn tử này của ông ta, tương lai sau này của Lâm gia đều đặt trên vai của hắn, vì thế sau khi nhận được cấp báo của Lâm Phong, lão gia tử này chẳng có lấy nửa điểm do dự, liền chấp nhận đề nghị của hắn ngay.

Mặc dù đều đã đắc tội với cả giới quý tộc ở đế đô, nhưng lão gia tử vẫn chẳng để tâm, so sánh với sự hưng suy trong tương lai của Lâm gia, đắc tội với một vài quý tộc cũng chẳng hề gì, hơn nữa địa vị tôn quý của giới quý tộc trong mắt ông ta kì thực còn không bằng cả một con bọ chét bé tẹo.

Tiểu tôn tử của ông ta gánh vác trách nhiệm sau này của Lâm gia Đại Lương, nếu như không khiến cho hắn ta trưởng thành nhanh chóng, thì sau độ vài trăm năm nữa, Lâm gia có lẽ sẽ mau chóng suy vong, nhi tử của ông ta dù rằng là một đại chiến thần, là một tuyệt thế danh tướng vô địch ở trên chiến trường, nhưng tuyệt đối không hợp cách trở thành một gia chủ, nếu không thì làm sao lão gia tử lại đem đứa tiểu tôn tử chưa thành niên của mình đi ma luyện, khiến cho nó ngày càng vững vàng hơn.

Cả chiều hôm đó Lâm Phong chỉ ở trong quân doanh, hoặc là cùng với các tướng lĩnh đàm thoại, biết được Gia Đức Tây và Thuỵ Đức Lạp đã trở về, liền lập tức hồi phủ, tập truing tất cả những thủ hạ thân cận lại để thương thảo chi tiết về việc xuất binh, dự hội còn có A Lỗ Thai và những tướng lĩnh thân cận của hắn ta