Võ Lâm Ngoại Sử

Chương 62: Hồi 26 – Lần Theo Bóng Ma (1)



Lục Thượng Đào Chu Phạm Phần Dương quả là một đại thương nhân của Trung Nguyên. Chỉ ở đất Tấn Thành này, hắn đã có ba chỗ làm ăn lớn.

Phạm Phần Dương:  - Trong ba nơi làm ăn của tiểu đệ ở Tấn Thành, lớn nhất là Ngân Hàng Phần Ký, nghỉ ngơi thoải mái nhất là Tửu Lâu Nghênh Dương.

Thẩm Lãng cười hỏi:  - Chỗ nào gần nhất?

Phạm Phần Dương đáp ngay:  - Gần nhất là Tiệm Vải Phần Ký, nhưng nơi đó…

Thẩm Lãng mỉm cười:  - Nơi đó có giường không?

Phạm Phần Dương:  - Dĩ nhiên là có!

Thẩm Lãng:  - Có giường là tốt rồi!

Hùng Miêu Nhi chen vô:  - Có rượu không?

Phạm Phần Dương tủm tỉm:  - Dĩ nhiên là có!

Hùng Miêu Nhi cười lớn:  - Có rượu là tốt rồi!

Qua vài con đường nhỏ, ba người đã thấy bảng hiệu chữ vàng lấp lánh dưới ánh ban mai, “Tiệm Vải Phần Ký”. Khi tới gần, cửa chính lại đóng chặt.

Phạm Phần Dương nhíu mày lẩm bẩm:  - Càng ngày càng lười, thật là bực mình!

Hắn đập cửa ầm ầm mà bên trong vẫn im lặng như tờ.

Phạm Phần Dương cáu tiết mắng:  - Bọn nô tài chết sạch rồi sao?

Hắn đạp mạnh vào cửa. Then cài quá chắc, hắn đạp mạnh như vậy vẫn không mở được, chỉ hé ra một khe nhỏ giữa hai cánh cửa.

Phạm Phần Dương và Hùng Miêu Nhi cùng ghé mắt nhìn qua khe hở. Bên trong trống rỗng, không một bóng người, không một miếng vải.

Hùng Miêu Nhi bật cười:  - Nơi này chẳng những không có rượu mà cũng chẳng có một mảnh vải. Phạm huynh, làm ăn khá kiểu này chả trách gì phát tài.

Phạm Phần Dương lại biến sắc thảm, gượng cười:  - Phải có nguyên do… nhất định phải có nguyên do…

Tiệm kế bên có người ló đầu ra. Hắn nhìn Phạm Phần Dương chằm chằm, rồi rụt rè đi tới, cười bồi:  - Ba vị tìm ai?

Hùng Miêu Nhi chỉ Phạm Phần Dương:  - Tìm ai? Hắn chính là chủ của tiệm này, lão không nhận ra sao?

Người kia cười giả lả:  - Thì ra là Phạm đại gia! Phạm đại gia làm ăn lớn, ba năm cũng không tới một lần, nên tại hạ khó nhận. Tại hạ là Trương Triều Quý, chủ tiệm kế bên.

Phạm Phần Dương đã mất cả kiên nhẫn:  - Trương lão có biết chuyện gì đã xảy ra với tiệm của tôi chăng?

Trương Triều Quý:  - Tôi cũng đang thắc mắc. Nửa đêm hôm qua, đột nhiên có mấy chiếc xe lớn đến chở hết hàng đi, người làm của quý tiệm nghĩ rằng kỳ này chắc buôn bán lớn, nên…

Trương lão chưa dứt lời, Phạm Phần Dương đã vội vã chạy đi. Hai hàng lông mày nhíu chặt.  

Hùng Miêu Nhi chạy theo sát bên, vừa cười vừa hỏi:  - Hàng cả tiệm bán sạch. Làm ăn tốt vậy, đáng lý Phạm huynh phải mừng mới đúng chứ?

Phạm Phần Dương trầm giọng:  - Nếu là mua bán bình thường, ai lại đi giao dịch nửa đêm nửa hôm? Trong này có gì không đúng.  

Thẩm Lãng cũng cau mày, lẩm bẩm:  - Nửa đêm hôm qua? Nửa đêm…

Ba người đi qua hai con đường, chiêu bài “Ngân Hàng Phần Ký” đã ngay trước mắt.

Phạm Phần Dương bước nhanh tới.

Nơi này ngày thường người ra vào không ngớt, mà giờ đây cửa chính lại đóng chặt, không một tiếng động, không một bóng người.

Phần Ký là chi nhánh của ngân hàng Sơn Tây, rất có uy tín trong thiên hạ. Ngân phiếu của họ được chi dụng khắp nơi. Ngân hàng Phần Ký mở cửa quanh năm. Ai đem ngân phiếu đến lúc nào cũng có thể lấy ngân lượng ra. Giờ này cửa ngân hàng lại đóng im ỉm, chẳng những đây là sự khác thường, mà sự khác thường này cũng hết sức nghiêm trọng.

Hùng Miêu Nhi thôi không cười nữa.  

Phạm Phần Dương biến sắc thảm, bước nhanh tới cửa, la lớn:  - Thủ Thành, mở cửa!

Một người trung niên ăn mặc đơn giản, dáng người cẩn thận, chầm chậm bước ra. Vừa thấy Phạm Phần Dương, gương mặt cẩn trọng lập tức lộ vẻ ngạc nhiên lẫn vui mừng.

Hắn là cánh tay mặt của Phạm Phần Dương, người anh em chú bác tên Phạm Thủ Thành.

Cửa chưa mở hẳn, Phạm Phần Dương đã bước nhanh vào, nổi trận lôi đình, quát lớn:  - Thủ Thành, sao anh hồ đồ vậy? Cánh cửa này có chết cũng không thể đóng! Chẳng lẽ anh đã quên? Anh muốn chiêu bài “Phần Ký” này bị hủy trong tay anh sao?

Phạm Thủ Thành xuôi tay cúi đầu:  - Tôi biết, chẳng qua là…

Phạm Phần Dương:  - Cho dù ngân hàng có hết bạc, vì uy tín, ta cũng phải điều động từ những nơi khác đến để chi trả. Huống chi, tôi biết trong kho còn ít nhất cũng hơn hai vạn lượng bạc. Ngân phiếu hàng năm cỡ đó là cùng.

Phạm Thủ Thành cúi đầu:  - Tôi biết! Lần này, không những hơn bốn vạn lượng bạc trong kho đều lấy ra hết, mà còn phải huy động bạc từ các tiệm chung quanh giao ra.   

Phạm Phần Dương tái mặt:  - Ngân hàng chúng ta có khoản dự trữ lớn như vậy, ai có thể lấy hết ra cùng một lúc? Trừ phi cố ý muốn hại, lấy hết ngân lượng của chúng ta. Tôi lại không nghĩ ra ai có khả năng như vậy.

Phạm Thủ Thành:  - Không phải người ngoài lấy hết bạc.

Phạm Phần Dương:  - ‘Không phải người ngoài’? Vậy chuyện gì đã xảy ra? Là ai lấy bạc?

Phạm Thủ Thành:  - Là Chu Thất Thất Chu cô nương…

Phạm Phần Dương sững sờ lùi lại, ngồi phịch xuống ghế, lẩm bẩm:  - Lại con bé đó!

Phạm Thủ Thành:  - Cô ấy tới đây lấy bạc, tôi không dám không đưa. Chẳng những cô ấy lấy hết bạc đem đi, mà cả vải vóc ở tiệm cũng đem đi hết. Tôi hỏi vì sao, cô trừng mắt muốn đánh tôi.

Phạm Phần Dương giậm chân thình thịch:  - Con bé này được nuông chiều quá mức, đúng là cái tướng sát gia hại người.

Hùng Miêu Nhi và Thẩm Lãng đứng kế bên cũng hoảng hồn.

Thẩm Lãng cầm lòng không được, mở miệng hỏi:  - Nàng đích thân tới đây sao?

Phạm Thủ Thành:  - Nếu cô ấy không tự mình đến, tôi đâu dễ gì trao bạc.

Hùng Miêu Nhi:  - Nàng đến một mình?

Phạm Thủ Thành nhìn anh nửa muốn nói nửa không, miễn cưỡng gật đầu, dấm dẳn trả lời:  - Ừ, một mình!

Hùng Miêu Nhi:  - Một mình sao mang được ngần ấy món đi?  

Phạm Thủ Thành nhàn nhạt:  - Có bạc, không mướn được người ngựa sao?

Phạm Phần Dương giậm chân, thở dài:  - Con bé này đúng là cái hoạ lớn. Hôm nay, không những lấy ra nhiều bạc như vậy, mà còn mang theo cái thằng Vương Lân Hoa kia, không biết sẽ gây ra chuyện tày trời gì đây.

Phạm Thủ Thành vẻ mặt đau khổ:  - Lấy bạc còn có thể hiểu, nhưng vải vóc? Chẳng biết cô ấy muốn giở trò gì. Cho dù một ngày thay tám mươi bộ đồ, cũng không xài hết đống vải đó.

Hùng Miêu Nhi cười khổ:  - Tiểu quỷ Vương Lân Hoa hành sự đã khó lường, tiểu cô nương này làm việc là không hiểu được luôn. Hùng Miêu Nhi đây thật phục hết sức.

Phạm Thủ Thành đột nhiên hét lớn:  - Chú là Hùng Miêu Nhi!

Tiếng hét làm Hùng Miêu Nhi giật nẩy mình:  - Không sai! Tôi là Hùng Miêu Nhi. Ông anh… ông anh có chuyện gì?

Phạm Thủ Thành thở ra một hơi, rồi cười trừ:  - Không có chuyện gì, chẳng qua là… chẳng qua là Thất cô nương có lưu lại một phong thư bảo phải trao tận tay Hùng Miêu Nhi Hùng đại hiệp. Đâu ngờ lại là chú em đây.

Hùng Miêu Nhi bật cười:  - Tất nhiên là ông anh không ngờ rồi, tôi đâu có tướng ‘đại hiệp’.  

Phạm Thủ Thành chẳng nhiều lời, móc trong ngực ra một phong thư:  - Thất cô nương dặn đi dặn lại, phong thư này chỉ trao cho một mình Hùng đại hiệp, chỉ để một mình Hùng đại hiệp đọc. Nếu không, cô ấy sẽ… sẽ cho tôi biết thế nào là lợi hại.  

Hùng Miêu Nhi:  - Ông anh sợ nàng như thế sao?   

Phạm Thủ Thành đỏ mặt ấp úng:  - Tôi… tôi… 

Hùng Miêu Nhi bật cười ha hả:  - Ông anh chớ ngượng ngùng. Không chỉ anh, mà tôi và hai người này cũng sợ nàng luôn.

Hùng Miêu Nhi nhận thư, đọc sơ, sắc mặt đột biến, thôi không cười nữa.

Phạm Phần Dương thắc mắc:  - Thư viết gì?

Hùng Miêu Nhi lén nhìn Thẩm Lãng gãi đầu:  - Cái này…

Thẩm Lãng cười:  - Chắc nàng mắng tôi, nên anh không tiện cho tôi coi.   

Hùng Miêu Nhi vừa cười khổ, vừa đằng hắng.  

Thẩm Lãng:  - Nàng biết anh là người thật thà, thế nào cũng đưa cho tôi coi. Nếu trong thư mắng tôi, chính là muốn để tôi đọc đó.   

Hùng Miêu Nhi thở dài:  - Trừ mắng anh ra, còn có một tin kinh người.

Thư viết…

“Đại ca! Tiểu muội biết được từ chính miệng của Vương Lân Hoa rằng Khoái Lạc Vương đã nhập quan. Lão đang ở phía trái của dãy Thái Hành Sơn. Đại ca phải hết sức cẩn thận!

Thẩm Lãng lòng dạ vô tình, giả nhân giả nghĩa, đại ca đừng kết thân với hắn. Một ngày nào đó hắn sẽ bỏ rơi anh.

Tin này đừng nói hắn biết. Cho bõ ghét!

Tiểu muội, Thất Thất.”    

Phạm Phần Dương đọc xong, lắc đầu cười khổ:  - Nếu không nhận ra nét chữ của cô ấy, thì cứ tưởng lá thư này do nam nhân viết. Đây nào phải là câu cú của một thiếu nữ khuê các lầu cao.

Hùng Miêu Nhi cười:  - Câu cú lại thông thuận, như cách nói chuyện thường ngày của nàng.  

Chợt nhớ tới hành vi của nàng đối với mình, tắt hẳn nụ cười, anh lớn tiếng:  - Nàng có bao giờ nói chuyện giống thiếu nữ đâu, giống cường đạo hơn!

Thẩm Lãng ngưng trọng:  - Vô luận câu cú ra sao, tin này đúng là kinh người. Khoái Lạc Vương bất chợt nhập quan, chúng ta không thể không lưu ý.  

Hùng Miêu Nhi vỗ bàn:  - Lão nhập quan thì tốt! Không phải chúng ta đang tìm lão sao? Lão dẫn xác tới là đỡ đi phiền toái cho ta.

Thẩm Lãng thở dài:  - Chuyện đâu dễ vậy!    

Hùng Miêu Nhi:  - Sao lại không dễ? Chúng ta biết hành tung của lão…

Thẩm Lãng ngắt lời:  - Dù chúng ta đã biết hành tung của lão, nhưng Vương Lân Hoa còn chưa rõ nơi nào, tâm ý của Chu Thất Thất thì khó dò…  

Hùng Miêu Nhi lớn tiếng:  - Những chuyện này cứ tạm thời để qua một bên…  

Thẩm Lãng cười khổ:  - Cho dù có gác những chuyện này qua một bên, nhưng chỉ bằng vào sức của ba người chúng ta, thắng được lão sao? Tay chân bộ hạ của lão không phải chỉ có một cao thủ tuyệt đỉnh. Chúng ta không thể khinh thị.

Phạm Phần Dương tiếp lời:  - Nghe đồn, ngoài tứ đại sứ giả võ công kinh người, ba mươi sáu kị sĩ theo hầu lão võ công cũng không tệ.  

Hùng Miêu Nhi hét lớn:  - Các người đều sợ lão? Thôi mau chạy trốn đi cho rồi. Kẻo khi lão đến, chạy không kịp!

Thẩm Lãng mỉm cười:  - Ai muốn chạy?

Hùng Miêu Nhi hớn hở:  - Nếu không chạy, chúng mình mau tới Thái Hành Sơn.

Thẩm Lãng suy tư một hồi, rồi chậm rãi:  - Đến đó dĩ nhiên là chuyện phải làm. Anh có bằng lòng đáp ứng tôi một việc chăng?

Hùng Miêu Nhi vui vẻ:  - Có bao giờ tôi không đáp ứng anh đâu?

Thẩm Lãng:  - Tốt lắm! Khi gặp đám người của Khoái Lạc Vương, nếu tôi chưa đồng ý, anh không thể khinh thường vọng động, xuất thủ lung tung.

Hùng Miêu Nhi vỗ tay cái bốp:  - Được, một lời đã định!

Phạm Phần Dương:  - Tiểu đệ cũng…

Thẩm Lãng:  - Tốt nhất là Phạm huynh đừng đi!

Phạm Phần Dương nhếch môi:  - Mặc dù tiểu đệ có nhát gan, cũng không sợ…

Thẩm Lãng:  - Tiểu đệ nào dám nói Phạm huynh nhát gan sợ sệt. Lần này Khoái Lạc Vương đột ngột mang lực lượng hùng hậu vào Trung thổ, tiểu đệ cùng Miêu huynh bất quá chỉ là đi dò xét mà thôi. Phạm huynh ở lại lo tính kế hoạch hậu thuẫn cho bọn đệ. Huống chi, đệ còn phải nhờ huynh lưu ý thăm dò tin tức của Chu Thất Thất và Vương Lân Hoa. Nếu không, tiểu đệ đâu thể yên tâm.

Phạm Phần Dương trầm ngâm:  - Nếu Thẩm huynh nói vậy, đệ chỉ đành nghe theo.

Hùng Miêu Nhi xoa tay, ngửa mặt cười lớn:  - Khoái Lạc Vương, Hùng Miêu Nhi cuối cùng cũng có dịp thấy lão! Ta thật muốn coi lão có thủ đoạn kinh người gì, ba đầu sáu tay ra sao.

Thái Hành Sơn!

Dãy núi hùng vĩ, hiểm trở, uy nghiêm, nơi đã phát sinh bao truyền thuyết của võ lâm Trung Nguyên, là đấu trường của bao nhân vật anh hùng trong thiên hạ.

Với hồ lô đầy danh tửu Sơn Tây, Hùng Miêu Nhi cùng Thẩm Lãng đi vòng vo quanh dãy Thái Hành Sơn đã quá hai ngày, vẫn không thấy hành tung của Khoái Lạc Vương.  

Rượu cạn, Hùng Miêu Nhi bồn chồn:  - Chả có ai ở đây cả. Bóng quỷ cũng không thấy, nói gì đến Khoái Lạc Vương. Không chừng chúng ta lại bị cô nàng tiểu thơ kia lừa nữa rồi.

Thẩm Lãng nói khẽ:  - Dãy Thái Hành Sơn không những dài rộng hơn ngàn dặm, mà còn vô số hang hốc. Mấy ngày ngắn ngủi đâu đã đi hết.

Hùng Miêu Nhi:  - Đám người của Khoái Lạc Vương đông như vậy, chắc sẽ chẳng trốn trong hang hốc. Sao tới giờ, chúng ta vẫn chưa thấy cái bóng của họ.

Thẩm Lãng mỉm cười:  - Đoàn người càng đông thì hành động càng cẩn thận. Ta phải kiên nhẫn. Cứ coi như đang dạo cảnh non xanh nước biếc vậy, gấp gáp gì?

Hùng Miêu Nhi thở dài:  - Cùng anh du sơn ngoạn thủy cũng hay, nhưng… nhưng…

Vỗ vỗ hồ lô, anh thở dài ngồi xuống một tảng đá, cười khổ:  - Không có rượu, tôi bước hết nổi. 

Thẩm Lãng:  - Ngoài rượu, còn nhiều chuyện khác cũng có thể giúp người quên đi mệt mỏi.

Hùng Miêu Nhi:  - Chuyện gì?

Thẩm Lãng:  - Anh đi theo tôi.

Hai người đi tới một thung lũng. Thẩm Lãng ngước mắt nhìn làn sương mù xa xa nơi đỉnh núi, xuất thần hồi lâu, rồi chậm rãi nói:  - Anh có thấy đỉnh núi kia không?

Hùng Miêu Nhi bật cười:  - Mặc dù tôi đang lên cơn nghiền rượu, mắt vẫn có thể nhìn thấy chung quanh.   

Thẩm Lãng:  - Ngọn núi này thuở xưa là nơi cư ngụ của Thái Hành Tam Thập Lục Bính Khoái Đao, ba mươi sáu vị hào kiệt đã một thời tiếng tăm vang lừng bốn phương tám hướng.

Hùng Miêu Nhi:  - Tôi có nghe qua danh của Thái Hành Tam Thập Lục Bính Khoái Đao. Nghe đâu đao pháp của họ có thể chém đứt cả con ruồi đang bay. Có lần ở Lạc Dương cùng người đánh cuộc, người nọ tung hai đồng tiền lên cùng lúc, đao pháp kia có thể chém đứt đôi từng đồng trước khi chúng chạm đất.

Thẩm Lãng:  - Đúng thế! Anh có biết đao pháp của họ nhanh đến cỡ nào chăng?

Hùng Miêu Nhi lắc đầu:  - Không biết! Anh nói tôi nghe.

Thẩm Lãng tủm tỉm:  - Tôi cũng không biết.

Hùng Miêu Nhi không nhịn được phá lên cười. Hai người tương đắc cười vang.

Hùng Miêu Nhi lại nói:  - Thái Hành Tam Thập Lục Bính Khoái Đao lại là cường đạo giết người không gớm tay. Ngoài hai lần họp mặt hàng năm, thời gian còn lại họ đi khắp nơi giết người cướp của. Đồn rằng tiền bạc cướp được chất cao hơn cả đỉnh Thái Hành Sơn.

Thẩm Lãng gật đầu:  - Chuyện này đã kinh động tới một vị tuyệt đại anh hùng. Người thề nhất định sẽ trừ ba mươi sáu tay đao nọ. Anh nhìn tảng đá bên kia.   

Hùng Miêu Nhi nhìn phiến đá xanh bên chân núi.

Phiến đá xanh thẫm, nhẵn bóng tựa tinh đồng, giữa có một đường thẳng tắp từ trên xuống như bị đao chém xuống.

Thẩm Lãng:  - Vị tuyệt đại anh hùng kia, vào đúng ngày ba mươi sáu tay đao kia hội ngộ, một mình một kiếm đến bên tảng đá này khiêu chiến.  

Hùng Miêu Nhi buột miệng khen:  - Đúng là nam tử chân chính, thật can đảm.

Thẩm Lãng:  - Tất nhiên Thái Hành Tam Thập Lục Bính Khoái Đao không cam lòng yếu thế, họ ứng chiến liền. Vị tuyệt đại anh hùng kia chẳng nói chẳng rằng, rút trường kiếm chém thẳng xuống tảng đá này.  

Hùng Miêu Nhi hoảng hồn:  - Lão một kiếm chém phiến đá này nứt ra như vậy sao?  

Thẩm Lãng:  - Không sai! Tảng đá xanh này chính là nơi người một kiếm thị oai. Thái Hành Tam Thập Lục Bính Khoái Đao quá khâm phục, bèn uống máu thề không giết người cướp của nữa. Vị tuyệt đại anh hùng kia liền bỏ qua bọn họ. Thái Hành Tam Thập Lục Bính Khoái Đao cũng không thẹn là anh hùng nam tử. Quả nhiên từ đó về sau, họ chung thân không rời Thái Hành Sơn nửa bước.  

Hùng Miêu Nhi vỗ tay cười to:  - Quá đã… quá đã… Có thể nghe những chuyện như vậy, sướng hơn nhiều so với uống rượu. Còn chuyện gì, anh mau kể thêm nghe.

Thẩm Lãng cười:  - Chuyện hào kiệt Trung Nguyên, anh hùng Thái Hành Sơn, chỉ cần anh chịu nghe, kể ba ngày ba đêm cũng không hết. Chuẩn bị tinh thần đi theo tôi.  

Hai người bước trên đường, mỗi ngọn núi, mỗi khe suối, từng bụi cây ngọn cỏ, những cây cổ thụ, đều mang một đoạn truyền kỳ.

Hùng Miêu Nhi nghe đến xuất thần, lúc vui vẻ cười to, lúc sụt sùi than thở, lúc căm phẫn chất đầy. Truyền thuyết về những nhân vật anh hùng muôn màu muôn vẻ, qua giọng kể trầm hùng của Thẩm Lãng, như đang sống lại trước mắt.

Lại thêm hai ngày trôi qua.

Hùng Miêu Nhi chẳng những quên rượu, mà quên cả Khoái Lạc Vương. Hai người vô tình đã đi hơn nửa dãy Thái Hành Sơn.