Cả ngày hôm nay tôi cứ bần thần, suy nghĩ mãi về câu nói của Thế Nam lúc sáng. Ở kiếp trước, anh ta chưa từng nói với tôi những lời kỳ lạ như thế, hoặc nếu có nói thì tôi cũng không biết là nói vào khi nào. Nhưng mà tôi nghĩ là ở kiếp trước anh ta không có nói những lời như thế này đâu. Bởi ngủ chung với nhau mấy lần, lần nào tôi cũng là người hân hoan dậy sớm, làm gì có thời gian để anh ta tâm tình thầm kín như thế này. Chả lẽ bây giờ tôi hỏi thẳng Thế Nam thì kỳ cục quá, mà nếu có hỏi thẳng thì cũng chưa chắc là anh ta đã chịu nói thật cho tôi biết. Quái lạ thật, con người Hồng gia này càng ngày càng quái đản, hành động và tâm tính của anh ta cũng khác xa hoàn toàn với những gì mà tôi đã biết ở trong kiếp trước. Quá nhiều thứ thay đổi, tôi bắt đầu có cảm giác “bội thực” trong suy nghĩ luôn rồi… thiệt là đau đầu quá đi mất!
Phúc Bảo chép phạt xong 200 lần, là chép xong lúc khuya, nhưng vì khi đó tôi đã ngủ nên đích thân Hồng gia xuống kiểm tra và cho thằng nhóc kia về phòng nghỉ ngơi. Sáng nay lúc ngủ dậy tôi đã thấy một sấp giấy chép phạt nằm ở trên bàn, chữ viết cũng coi như là dễ nhìn, trình bày sạch sẽ, không đến mức chống đối.
Cái thằng bé Phúc Bảo này nếu như được nuôi dạy tốt hơn thì sẽ không hư đốn như vậy, còn nhỏ mà đã học được cái thói xem thường người khác, lớn lên không biết còn xem thường thêm bao nhiêu người nữa. Trẻ con cưng chiều thì nên cưng chiều, nhưng vẫn phải dạy cho nên người trước đã. Nhất là trẻ con sinh ra ở hào môn, càng không được phép lơ là trong việc nuôi dưỡng. Mẹ chồng tôi cả đời làm chủ mẫu, vậy mà khi nuôi dạy cháu thì lại mềm yếu như thế này, nghĩ cũng thấy lạ…
*
Tôi đã nói sẽ tự tay mình cho san lấp khu núi đá giả thì kiểu gì tôi cũng sẽ làm cho lại gan tôi, tôi mới vừa lòng. Nhưng trước khi cho người thi công đập phá tháo giở, tôi có đi quanh đó kiểm tra một vòng. Nói là kiểm tra thì cũng chỉ làm cho có hình thức như vậy thôi, chứ hiện tại làm gì còn dấu vết gì nữa để mà kiểm tra. Mục đích tôi cố tình làm như vậy là muốn cảnh cáo kẻ nào đang ôm âm mưu ở trong người. Tôi muốn nói rõ với kẻ đó, rằng tôi nhất định sẽ lôi hắn ta ra ánh sáng, trả lại công bằng cho tôi và A Nhị.
Tôi ngồi ở trong mát nhìn công nhân đang thi công tháo giở núi đá giả, trên đầu có dù, bên cạnh có nước và bánh, mắt đeo kính mát, nhàn nhã xem mọi người bận rộn làm việc.
Đáng lý tôi có thể chọn tháo giở một cách nhẹ nhàng nhưng không, tôi thích cho nổ ầm ầm như thế này mới vừa bụng vừa dạ tôi. Đáng ghét cái kẻ tiểu nhân, cho hắn nghe tiếng đá nổ mà đau đầu chơi vậy. Kể cả là người của phủ Hạ này nữa, ai biểu ở kiếp trước nghe lời Diệu Nhàn mà đối xử không tốt với tôi, tôi cho các người ê đầu ê mông chơi!
A Tam đứng sát bên cạnh tôi, con bé đột nhiên cúi thấp người nói nhỏ vào tai tôi.
– Mợ, mọi người bu ra xem quá chừng… mình làm vầy có bị ai chửi không mợ?
Tôi khoanh tay trước ngực, mắt nhìn chằm chằm vào phía trước, tôi nghiêm giọng, đáp.
– Ai dám chửi? Em cứ yên tâm đi, không ai dám nói gì đến mình đâu.
Nhìn thấy núi đá giả bị cho phá vỡ được hơn nửa, cảm thấy trong người cũng có chút mệt, tôi mới bảo A Tam dìu tôi về phòng nghỉ ngơi. Lúc đi vào đến gần nhà, tôi vô tình nhìn thấy oan gia Diệu Nhàn đang hướng về phía tôi mà đi đến. Từ bữa xảy ra chuyện đến giờ tôi cũng ít tiếp xúc với Diệu Nhàn, vẫn cảm thấy thiếu thiếu gì đó. Hóa ra là do không gặp được mặt “chị ruột” nên mới thấy thiếu…
Diệu Nhàn đi nhanh tới chỗ của tôi, trên mặt chị ta là nụ cười xán lạn như trăng rằm, cười lên trông thanh xuân lắm. Chị ta là mẫu người hoạt bát, nói cười ríu rít, ai tiếp xúc lần đầu tiên cũng sẽ nghĩ đây là một người hiền lành dễ gần. Vậy mà ai có ngờ, người trông hiền lành là thế nhưng lại không hiền lành một chút nào. Hay phải nói đúng hơn là dã tâm của chị ta độc ác và tàn nhẫn hơn bất kỳ ai hết!
– Mợ, mợ khỏe hơn chưa? Mấy bữa nay tôi có việc riêng nên không có ở phủ, biết mợ về mà không bỏ dỡ được việc để về hỏi thăm mợ… mợ đừng buồn tôi nha mợ.
Tôi cười đáp lại, nụ cười nhạt như nước ốc.
– Ờ, không có gì. Ai cũng có công việc riêng mà.
Thấy thái độ của tôi không mặn không nhạt, Diệu Nhàn lại tiếp tục bắt chuyện, chị ta hỏi:
– Vâng, mợ hiểu cho tôi là tôi mừng rồi. À nãy giờ nghe thấy tiếng đá nổ, hỏi ra mới biết là mợ cho người san lấp khu đá giả. Sao mợ không để bọn họ đập vỡ đá rồi dọn đi là được, cần gì cho nổ lớn như vậy ạ?
Tôi cũng không có ý định úp mở chuyện này với ai, đã cố tình cho nổ đá ầm trời như vậy rồi, lý gì lại giấu với giếm. Hơn nữa, tôi cũng muốn dò xét một chút thái độ của Diệu Nhàn về chuyện này, xem xem chị ta thật sự là có liên quan gì tới chuyện này hay không.
– Tôi cố ý muốn như vậy mà chị Nhàn, tôi cho đá nổ to như thế là muốn chơi trò thầy nho gỏ đầu trẻ. Để xem thử, cái bọn nó hại tôi và A Nhị… nó sẽ cảm thấy thế nào khi nghe tiếng đá nổ ầm ầm to như thế?
Diệu Nhàn nhìn tôi chăm chăm, như là đang suy nghĩ chuyện gì đó, khoảng chừng vài giây sau, tôi mới nghe thấy chị ta hỏi.
– Mợ nghĩ… chuyện ở núi đá giả là có người hại thật hả mợ? Sao mợ lại nghĩ như vậy?
Tôi nhìn thẳng vào mắt Diệu Nhàn, nghiêm túc đáp:
– Tôi đúng thật là nghĩ như vậy, cũng không có lý do gì… là do tôi linh cảm thôi. Mà linh cảm của phụ nữ thì có sai bao giờ, chị thấy mấy vụ bắt g-h-en không, toàn là nhờ linh cảm mà ra không đó. Ví như sau này Thế Nam có n-g-o-ạ-i tình, tôi nghĩ là tôi kiểu gì cũng đoán ra thôi, bởi vì linh cảm của tôi chuẩn xác lắm.
Thấy tôi chuyện nọ xọ chuyện kia, Diệu Nhàn thoáng sửng sốt, nhưng sự sửng sốt cũng chỉ được có mấy giây thì đâu lại vào đấy. Đối mặt với tôi lúc này là một gương mặt thanh xuân, thái độ điềm tĩnh, không có một chút gì là dao động, chị ta nói:
– Linh cảm của phụ nữ tốt lắm, tôi cũng tin như vậy đó mợ. Nhưng… mợ có điều tra được gì chưa? Còn A Nhị thì sao rồi mợ?
Nghe nhắc đến A Nhị, tôi khẽ cười, lập tức trả lời ngay:
– A Nhị khỏe lại rồi, vài hôm nữa có thể sẽ được xuất viện… cũng may nhờ Trời Phật và tổ tiên Hồng gia phù hộ… cuối cùng cô ấy cũng đã khỏe trở lại.
Diệu Nhàn nghe tôi nói như vậy, chị ta không biết có suy nghĩ gì hay không, chỉ thấy chị ta cười rất vui vẻ, còn chúc mừng cho A Nhị, chúc cho cô ấy mau bình phục trở lại.
Thái độ này của Diệu Nhàn khiến tôi có chút ngờ vực, trông thì thấy như Diệu Nhàn không có liên quan gì đến chuyện của tôi và A Nhị, nhưng tôi vẫn cứ thấy lấn cấn làm sao đó. Tôi cũng không biết có phải là do tôi đã có thù sẵn với Diệu Nhàn từ kiếp trước nên cái gì tôi cũng nghi ngờ cho chị ta hay không? Nhưng thú thật là trong lòng tôi vẫn cứ nghi ngờ Diệu Nhàn, mặc dù tôi biết rất rõ là ở thời điểm hiện tại, chị ta không có đủ năng lực để có thể bày trận lớn tới như vậy. Diệu Nhàn ở phủ Hạ là đơn phương độc mã, kiếp trước có thể chèn ép được tôi là do có Thế Nam đứng sau chống lưng. Nhưng hiện tại Thế Nam vẫn chưa chống lưng cho chị ta, muốn bày âm mưu dương mưu ở phủ Hạ… chị ta vẫn chưa đủ năng lực.
Chuyện này, hoặc là chính người của phủ Hạ làm, hoặc là có bàn tay của người ở phủ Thượng can thiệp. Nhưng tôi vẫn không nghĩ ra được lý do gì mà người của phủ Thượng lại muốn động tay động chân với tôi… bọn họ làm vậy vì mục đích gì?
Trong lúc tôi còn đang suy nghĩ rối hết cả não thì lại nghe giọng của Diệu Nhàn tiếp tục cất lên. Chị ta nói với thái độ vui vẻ, thân thiện ra mặt.
– Mợ Cả, món quà hôm qua cậu Cả tặng mợ có thấy thích không? Tôi nghĩ là mợ sẽ thích lắm đó…
Nghe nhắc đến quà, tôi liền quay sang nhìn Diệu Nhàn, tôi khẽ nhíu mày nhưng vẫn giữ vững biểu cảm hoà nhã, tôi hỏi:
– Chị cũng biết quà mà hôm qua Thế Nam tặng cho tôi sao?
Diệu Nhàn gật đầu vui vẻ, chị ta phấn khởi, đáp:
– Tôi biết chứ, hôm qua là tôi… à không… hôm qua tôi có thấy cậu Cả đem hoa về. Tôi vừa nhìn đã thấy thích, tôi đoán là chắc chắn mợ cũng sẽ thích.
Chậc! Thấy tôi nói có sai đâu, Diệu Nhàn này tâm cơ độc địa lắm, chị ta nói năng giấu đầu giấu đuôi, cố ý muốn gây sự đây mà!
– Ừ, tôi thích lắm, quà của chồng tặng… phải thật thích chứ chị Nhàn. Thế Nam mặc dù ít nói nhưng cũng tâm lý lắm, quà cáp đầy đủ… bảo sao phụ nữ ngoài kia không mê anh ấy như điếu đổ cho được. Chị thấy tôi nói có đúng không?
Diệu Nhàn cười cười, biểu cảm từ đầu tới cuối luôn là vui vẻ có thừa.
– Mợ nói phải. Cậu Cả từ trước đến nay luôn có rất nhiều người thích, đến cả khi có vợ rồi vẫn còn có người muốn theo đuổi… đào hoa thật ạ.
Nói đến đây, tôi đột nhiên cảm thấy lười biếng, không muốn tiếp chuyện với Diệu Nhàn nữa. Vậy nên tôi mới nói với chị ta là tôi thấy hơi mệt, muốn lên phòng nghỉ ngơi. Diệu Nhàn cũng không giữ tôi lại, chị ta còn dặn dò tôi phải chú ý đến vết thương, tránh này tránh kia, quan tâm vô đối. Nhớ lại ở kiếp trước, tôi cũng bị vẻ tâm lý thân thiện này của Diệu Nhàn đánh lừa. Bây giờ nghĩ lại thì không phải do tôi không biết cách đề phòng tiểu nhân, mà là do Diệu Nhàn này quá mức cao tay. Bởi vậy, đâu phải kẻ tiểu nhân nào cũng có vẻ ngoài đáng ghét đâu, như Diệu Nhàn này là một ví dụ điển hình đấy!
*
Lên đến trên phòng, nhìn thấy bó hoa mà Thế Nam tặng vẫn còn để ở trên đầu tủ, tâm tình tôi liền nảy sinh bực bội. Chỉ cần nghĩ đến hoa này, quà này là do Diệu Nhàn chuẩn bị, máu điên trong người tôi liền trỗi dậy, không cách nào kìm lại được. Càng nhìn càng thấy chướng mắt, muốn quăng vào sọt rác thì lại sợ Thế Nam nhìn thấy. Nghĩ nghĩ, tôi liền bảo A Tam đem bó hoa nhét vào trong tủ quần áo, nhét càng sâu càng tốt. Mãi tới khi không còn nhìn thấy bóng dáng của bó hoa, tôi mới thấy thoải mái hơn được chút. Đáng ghét thật, hai người bọn họ cứ gặp nhau thường xuyên như vậy, bảo sao mà không phát sinh gian díu… đúng là chứng nào tật nấy, ngựa quen đường cũ.
A Tam biết tôi đang giận nên con bé không dám hỏi nhiều, ở bên cạnh tận tình lấy thuốc lấy nước cho tôi uống thuốc. Đợi tôi uống thuốc xong, A Tam mới ngập ngừng hỏi, chắc là con bé đã tò mò dữ lắm, mãi tới giờ mới dám hỏi mà.
– Mợ ơi… chị Nhị… chị ấy khỏe lại thiệt hả mợ? Em đi thăm chị Nhị được không ạ?
Nghe con bé ngây thơ hỏi như vậy, sợ con bé trông mong nhiều, tôi mới thành thật đáp.
– Khi nãy là mợ cố ý nói như vậy với Diệu Nhàn thôi, chứ thật ra A Nhị vẫn chưa ổn lắm, vẫn chưa đi thăm cô ấy được đâu A Tam.
A Tam tròn mắt nhìn tôi, con bé im lặng chừng mấy giây, giống như đã hiểu ra được vấn đề, con bé liền ngập ngừng, hỏi:
– Vậy… là mợ nghi ngờ… cô Nhàn?
Tôi lắc đầu, nửa thật nửa giả, nói:
– Cũng không hẳn là nghi ngờ chị ấy, chẳng qua là mợ không muốn để ai biết sự thật về tình hình sức khỏe hiện tại của A Nhị. Mợ có tính toán riêng của mợ, em không hiểu hết được đâu.
Dừng chút, như nhớ đến chuyện gì đó, tôi liền hỏi:
– À này, hôm đó tìm thấy Phúc Bảo ở đâu? Có gần núi đá giả này không hả Tam?
A Tam lắc đầu:
– Dạ không mợ, mọi người tìm thấy cậu Bảo ở sân trước á mợ.
– Vậy thằng nhóc đó có nói là nó đã từng đi đến gần khu núi đá giả này không hả Tam?
A Tam lại một lần nữa lắc đầu:
– Dạ không luôn ạ, cậu Bảo nói là cậu trốn ở trong gốc vườn hoa chứ cậu không có đi đâu hết. Mà cũng lạ lắm, cái chỗ cậu trốn là chỗ không khó tìm… vậy mà tìm hoài tìm hoài không được. Đến cả em cũng không nghĩ là cậu Bảo trốn ở đó nữa… đúng là con nít… có trốn cũng không biết cách trốn cho kỹ…
A Tam lằn nhằn về chuyện Phúc Bảo hư hỏng, còn tôi thì đang suy nghĩ để loại ra vài vấn đề. Ban đầu tôi còn có suy nghĩ đây là do người của phủ Thượng tìm cách “thủ tiêu” Phúc Bảo. Nhưng thông qua những gì mà A Tam vừa nói, vậy thì khả năng người của phủ Thượng muốn thủ tiêu Phúc Bảo là không có đủ cơ sở. Vậy thì hiện giờ chỉ còn lại một khả năng duy nhất, đó là có người muốn thủ tiêu tôi…
Nhưng sao lại muốn thủ tiêu tôi? Là ai lại có suy nghĩ ác độc như vậy? Là người của phủ Hạ, hay là người của phủ Thượng đây? Và tôi đã làm gì gây tội với bọn họ?
Với lại, làm sao họ biết tôi sẽ đi đến khu núi đá giả kia tìm Phúc Bảo để mà gài bẫy? Lấn cấn thế nhỉ? Càng nghĩ càng thấy đâm đầu vào bế tắt, hỏng hết cả não!
*
Đêm hôm đó, Hồng gia có chuyện gấp phải đi công tác, anh ta có gọi cho tôi, bảo là tối nay sẽ không về…
Không về thì không về, đằng nào thì tôi cũng đã quá quen với việc không có chồng ở bên cạnh rồi. Anh ta có về hay là không về thì cũng vậy, không gây ảnh hưởng gì đến tôi được.
Chỉ là, cái đứa tối qua còn vỗ ngực bảo không cần chồng, đến sáng dậy lại ôm điện thoại nhắn lấy nhắn để hỏi xem Hồng gia bao giờ về? Tối nay có về kịp hay không? Đã đặt vé máy bay chưa?…
Mẹ kiếp! Tôi thật sự không muốn tôi trở nên kỳ quái bám dính lấy Thế Nam như vậy đâu, nhưng thật sự là cả đêm hôm qua tôi không ngủ được, cứ chợp mắt một chút là bị ác mộng đánh thức, trằn trọc cả đêm. Trước kia không bị thương thì còn đỡ, bây giờ vết thương vừa đau vừa nhức, lại vừa không ngủ được… tôi khiếp quá đi mất. Nhớ đến cảm giác đêm hôm trước được ngủ một giấc thật ngon đến sáng… tôi thèm đến mức nhỏ dãi…
Sao lại như thế nhỉ? Sao khi ở bên cạnh Thế Nam thì tôi lại ngủ được ngon giấc? Còn khi không ở bên cạnh anh ta thì tôi lại không ngủ nghê gì được hết vậy?
Chuyện quái gì đang xảy ra với tôi thế này? Ai có thể giải thích cho tôi biết được không? Làm ơn đi!