Tôi nhíu mày, tâm trạng phức tạp, tay cứ liên tục khuấy khuấy tách cà phê sữa vừa gọi ở trên bàn. Những gì mà Hà Quân vừa nói, tôi nghe mà thấy hoang mang trong lòng…
Hà Quân nhìn tôi, biết tôi đang không vui, nhưng lời cần nói thì anh ấy vẫn phải nói cho hết.
– Người nọ kể lại như vậy, nhưng cũng chỉ là lời kể đơn phương của một người, không đủ tính xác thực. Phòng VIP của X Team năm đó đúng thực là có cả tên của Hồng Kỳ… anh cũng chỉ biết có nhiêu đó.
Đúng là không đủ tính xác thực, nhưng theo như những gì mà tôi được biết thì cậu Cả và ba của Hồng gia trước giờ không có liên can. Nói là có biết mặt nhau thì đúng, chứ nếu nói là cậu thân với phủ Hạ thì lại rất là không hợp lý. Họ Trịnh có làm ăn với Hồng gia nhưng là làm ăn với Hồng gia phủ Thượng chứ không phải là Hồng gia phủ Hạ. Mà cũng chỉ là làm ăn nhỏ thôi, cơ bản là hướng kinh doanh của Trịnh gia và Hồng gia không cùng một con đường, không thể cưỡng cầu cùng nhau đi được. Nhưng mà phòng VIP của X Team là nơi ăn chơi của cậu, nếu như không phải quá thân thiết, cậu sẽ không bao giờ mời đến X Team.
Bề ngoài là không có quan hệ gì từ làm ăn cho đến xã giao, vậy mà ở nơi “bí mật” nhất của đàn ông, cậu vậy mà lại cho Hồng Kỳ cùng đến… lạ thật!
Hà Quân tiếp tục lên tiếng, thái độ nghiêm trọng hơn hẳn.
– Anh cũng đang điều tra về việc trước ngày Hồng Kỳ mất… ông ấy có đến X Team hay không? Nhưng mà xem ra có vẻ là rất khó để điều tra, bởi vì anh em mình là người của họ Trịnh nên mới biết đến phòng VIP X Team của cậu, còn như người ngoài… cơ bản là không thể biết được. Mà theo như thói quen của hội VIP X Team, các lão ấy đến X Team tụ tập đều là tự mình lái xe đến, có muốn tìm tài xế riêng để điều tra thì cũng như không, sẽ không có kết quả.
Dừng chút, Hà Quân lại như tìm cho mình một con đường lui, anh ấy nặng nề, lên tiếng.
– Nhưng có khi là do ba và Hồng Kỳ đều thống nhất không muốn tiết lộ mối quan hệ thân thiết của bọn họ ra ngoài thì sao? Cũng có rất nhiều mối quan hệ anh em tri kỷ giống như thế, không cần phô trương, chỉ cần âm thầm hiểu nhau là được.
Tôi thở nhẹ ra một hơi, trầm ngâm, đáp.
– Em hiểu, nhưng em là đang nghi ngờ cậu, bây giờ lại điều tra ra như thế này… muốn nghĩ mối quan hệ của bọn họ là trong sạch thì cũng không được… Nếu mọi thứ đúng như em nghi ngờ… em thật sự không biết sẽ phải đối diện với chuyện này ra sao…
Hà Quân hiểu rõ cái khó của tôi, vì tới bản thân anh ấy còn không biết phải giải quyết chuyện này như thế nào. Hồng Kỳ là ba chồng của tôi, còn cậu thì là cậu ruột của tôi… hai người họ mà là bạn thân thì tốt, nhưng nếu đổi ngược lại là kẻ thù… vậy thì Trịnh gia thật sự khó yên ổn được với phủ Hạ!
Nghĩ nghĩ, tôi ngước mắt nhìn Hà Quân, nghiêm túc nhờ vả thêm một lần nữa.
– Anh giúp em… điều tra thêm về chuyện của cậu và Hồng Kỳ. Hơn ai hết, em nghĩ là anh cũng nhận ra mối quan hệ giữa cậu và ba chồng em có điểm bất thường mà phải không? Em cũng mong sao giữa hai người họ chỉ đơn giản là mối quan hệ không muốn cho ai biết mà thôi.
Hà Quân gật đầu, hai anh em lại rơi vào trầm tư. Đột nhiên, Hà Quân nhíu mày gấp gáp hỏi tôi.
– Mà Ngọc này, em nghĩ thử xem… em chỉ là con dâu mà còn nhận ra được vấn đề… vậy thì Hồng gia nhà em… cậu ấy có…
Hồng gia thông minh lắm, không phải là thông minh bình thường đâu, mà ngược lại là vô cùng thông minh. Nếu như tôi đã đoán mò ra được chuyện này, vậy thì Hồng gia chắc chắn sẽ đoán ra trước cả tôi. Nhưng còn về việc anh ấy có đang điều tra hay không, tôi thật sự không biết. Hành tung của Hồng gia… làm sao một người như tôi có thể điều tra được!
Lắc lắc đầu, tôi mờ mịt đáp:
– Em cũng không biết nữa, Hồng gia rất thích nhà ngoại… thích hơn nhà nội của em rất nhiều. Chuyện này, càng lúc càng rối rồi…
Hà Quân không trả lời, nếu so với tôi thì tâm trạng của anh ấy cũng không khá hơn tôi là bao nhiêu. Nếu đúng thật là cậu Cả có liên quan đến cái c-h-ế-t của Hồng Kỳ, vậy thì cả Hà Quân, cả Trịnh gia… tất cả đều khó thoát được tội!
*
Ba ngày nữa là đến tiệc mừng thọ của mẹ chồng tôi, tôi trước tiên vẫn là hoãn chuyện điều tra về vụ việc của A Nhị lại, đợi qua tiệc mừng thọ, tôi sẽ tính đến chuyện mở rộng điều tra sau.
Tiệc mừng thọ năm nay của mẹ chồng tôi không lớn, ý của bà là muốn làm đơn sơ, chỉ muốn cùng con cháu ăn bữa cơm thân mật, không muốn rình rang phiền phức. Nhưng mặc dù là tổ chức đơn giản thì phía phủ Thượng vẫn phải mời, nghe nói có cả vợ chồng Kim Ngọc cũng đến, cũng gọi là đủ mặt con cháu trong nhà.
Tôi lúc này vừa từ phòng mẹ chồng bước ra, tâm trạng phải nói là phấn khởi, trên mặt cũng không kìm được mà nở nụ cười tươi tắn…
Diệu Nhàn nhìn thấy tôi vừa đi vừa ngâm nga bài hát, chị ta liền bước nhanh tới. Cũng không biết là chị ta định đi đâu, nhưng thấy tôi từ gian nhà chính đi ra, chị ta liền sấn đến chào hỏi.
– Mợ… có chuyện gì mà vui vậy ạ?
Tôi cười cười, vốn cũng đang định đi tìm chị ta thì chị ta lại xuất hiện. Đúng là “linh” quá trời linh, Diệu Nhàn mà làm ma chắc còn linh hơn cả tôi!
– À cũng không có gì… tôi đang đi thăm dò xem mẹ chồng tôi thích gì ấy mà…
Diệu Nhàn vẫn trưng gương mặt thanh xuân mơn mởn ra với mọi người, biểu cảm của chị ta rất hòa đồng, thân thiện hỏi.
– Vậy mợ đã nghĩ ra sẽ tặng bác gái cái gì chưa ạ? Tôi cũng đang đau đầu vì chuyện này, quả thật là không biết sẽ tặng bác gái món quà gì cho thật ý nghĩa.
Thật, Diệu Nhàn này sao lại không đi làm diễn viên nhỉ? Nếu chị ta mà chọn con đường diễn xuất, tôi chắc chắn sẽ tài trợ cho chị ta hết mình. Diễn như thật, không chê được vào đâu!
Diệu Nhàn có ý muốn thăm dò tôi, vậy thì tôi cũng sẽ không ngại mà diễn trò cùng chị ta.
– Tôi định sẽ tặng cho mẹ quà mà tôi tự làm, ở phủ Hạ này cái gì mà không có, những thứ vật chất mà mua được thì không đáng quý lắm, vẫn là quà tự tay mình làm thì sẽ có ý nghĩa hơn.
Diệu Nhàn tròn mắt nhìn tôi, chị ta gật gù đồng ý.
– Mợ nói phải, tôi cũng có suy nghĩ như mợ… nhưng khổ nỗi tôi chỉ vừa đến đây ở được một thời gian ngắn… thật sự là không biết bác gái thích gì để có thể làm tặng…
Tôi bước song song bên cạnh Diệu Nhàn, tích cực cho ý kiến.
– Chị nấu ăn rất ngon, có thể nấu món gì đó liên quan đến hai chữ “trường thọ” để tặng mẹ. Chẳng hạn như là… mì trường thọ gì đó… vừa lạ vừa có tâm.
Đối với sáng kiến này của tôi, Diệu Nhàn có chút ủy khuất mà nói.
– Nấu ăn… tôi cũng muốn lắm… nhưng chuyện chè khoai dẻo còn chưa nguôi xuống được… tôi không đủ can đảm. Hơn nữa, bác gái sẽ không ăn thức ăn do tôi nấu nữa đâu, cách này không được mợ ạ.
Tôi gật gù, ra vẻ đồng tình với nỗi khổ tâm của Diệu Nhàn. Vờ nghĩ nghĩ, tôi lại reo lên:
– À, mẹ rất thích tranh… nếu chị có thể vẽ tranh tặng mẹ thì quá tốt…
Diệu Nhàn quay sang nhìn tôi, hai mắt chị ta sáng rực.
– Thật vậy à mợ? Vẽ tranh thì tôi không biết vẽ, nhưng tôi biết có chỗ sưu tầm toàn tranh cổ… tôi sẽ đến đó thương lượng mua lại của người ta…
– Nếu được vậy thì tốt rồi!
Diệu Nhàn cười tươi rực rỡ, chị ta như tìm được chân ái của cuộc đời, mừng rỡ cảm ơn tôi.
– Cảm ơn mợ Cả đã chỉ bảo, nếu không có mợ thì tôi còn đang phải đau đầu vì không biết nên tặng cái gì cho bác gái nữa đây… cảm ơn mợ nhé.
Tôi xua xua tay, thân thiện hết mức:
– Đừng khách sáo như vậy, tôi xem chị như chị em trong nhà ấy mà. Với lại giúp chị thì mẹ cũng được vui, tôi coi như là một công hai việc, lợi quá rồi còn gì.
– Tiếc cho tôi không được tốt số như mợ, mẹ chồng tôi… bà ấy không thích tôi…
Biểu cảm vui vẻ vừa nãy của Diệu Nhàn đã được thay bằng nét mặt buồn rười rượi khi nhắc đến sự tủi thân của chị ta. Đùa chứ, tôi lúc này thật sự rất muốn nhảy ra vỗ tay hú hét cho sự diễn xuất quá mức điêu luyện của Diệu Nhàn. Mẹ chồng chị ta thương chị ta như vậy, vậy mà nỡ lòng nào chị ta đi bêu rếu bà ấy… phải vô phúc lắm mới vớ phải “bà dâu” như thế này!
Diệu Nhàn đã chịu diễn, chẳng lẽ tôi lại không dìu theo. Một người thì than thở, một người ra sức an ủi. Ai nhìn vào cũng thấy tôi là một người bạn tận tâm và biết thấu hiểu. “Chị ruột” tôi đang đau lòng thế này, tôi mà không chạy đến an ủi chị tôi thì Trời sẽ phạt tôi đấy… ha ha!
*
Hiếm khi có dịp Hồng gia mời tôi ra ngoài ăn cơm, tôi liền chọn một nhà hàng thật đắc. Mặc dù biết chút xíu tiền mà tôi đào anh ấy từ bữa cơm này chỉ là hạt bụi nho nhỏ ngoài sa mạc thôi, nhưng mà tôi vẫn muốn đào.
Ăn xong bữa cơm sang xịn mịn ở nhà hàng 5 sao nổi tiếng, ngồi trên xe trở về phủ Hạ, tôi liền vờ vịt nhắc đến Diệu Nhàn.
– Anh này, Diệu Nhàn đáng thương quá anh nhỉ?
Hồng gia đang lái xe, nghe tôi nói một câu bâng quơ như vậy, anh nhướn mày, khẽ hỏi.
– Về vấn đề gì thế? Em ấy hiện tại cũng ổn mà…
Tôi “thật thà” khai báo:
– Chồng thì mất sớm, đã vậy mẹ chồng còn không thương… em phải an ủi chị ấy cả buổi. Nếu anh mà báo trước sẽ đón em đi ăn, em đã mời chị ấy theo cùng rồi…
Dừng chút, tôi lại quay sang Hồng gia, giở giọng thảo mai tâm sự.
– Trước em cũng không thích Diệu Nhàn lắm đâu, nhưng sau khi nghe chị ấy tâm sự… em đồng cảm lắm luôn ấy. Nếu có gì thì anh phải giúp đỡ chị ấy đấy nhé, A Đức là bạn thân của anh, anh không thể để nhà anh ấy bắt nạt Nhàn được.
Hồng gia không đáp ngay, tôi thấy chân mày anh ấy khẽ nhếch, giống như là đang suy nghĩ chuyện gì đó rất cẩn trọng vậy. Đùa, nhà của A Đức còn lạ lẫm gì với Hồng gia nữa à? Diệu Nhàn chỉ vờ vịt được với tôi mà thôi, không qua mắt được Hồng gia đâu!
– Nhàn kể với em như vậy à?
Tôi gật gật đầu, chân thành nói:
– Đúng ạ. Chị ấy có dặn em đừng kể cho anh nghe, nhưng mà em xót cho số phận của chị ấy, vậy nên em mới nói với anh đây. Mà anh hứa với em là đừng đem chuyện này nói với chị Nhàn nhé, không được đâu, mất uy tín của em hết. Em thì không thể giúp được chị ấy nhiều, em không thân với nhà chồng chị ấy, làm sao đứng ra bảo vệ chị ấy được. Nhưng còn anh thì khác, anh đâu có xa lạ gì với nhà của A Đức… anh nhất định phải bảo vệ cho chị Nhàn, đừng để nhà họ lấy cớ Diệu Nhàn “sát phu” mà ức hiếp chị ấy nha?
Hồng gia quay sang nhìn tôi, ánh mắt anh ấy nhìn tôi rất ấm, có chút ngập ngừng, anh ấy đáp khẽ.
– Ừm… bé con nhà anh rất lương thiện, anh sẽ thay em… bảo vệ Diệu Nhàn… em đừng lo.
– Vâng ạ!
Kết thúc chuyện này tại đây, tôi không dám nói nhiều, vì sợ nói nhiều sẽ bị phản tác dụng. Cho vừa cái con người lòng dạ hiểm độc, để xem hình ảnh của chị ta có còn được tốt đẹp trong lòng Hồng gia nữa hay không?
Tâm trạng tôi lúc này vui vẻ lạ thường, nghe thấy tiếng chuông điện thoại, là Hà Quân gọi đến, tôi liền vui vẻ nghe máy.
– Alo, em đây, có chuyện gì vậy?
Đầu dây bên kia, giọng nói nghiêm trọng của Hà Quân vang lên, phá tan tành hết sự vui vẻ vốn có của tôi lúc này…
– Em đang ở đâu? Đến bệnh viện đi, cậu Cả bị bỏng rất nặng… em đến nhanh đi!
Tôi kinh hãi, lớn tiếng hỏi gấp:
– Sao cơ? Tại sao lại vậy? Cậu đang ở bệnh viện nào?
– X Team bị cháy, lúc phát cháy ba đang ở trong đấy. Em cứ đến bệnh viện trước, mọi chuyện từ từ nói sau…
Buông điện thoại xuống, tâm tình tôi một lần nữa như rơi vào hố sâu… cậu… đang yên đang lành… tại sao X Team lại bị cháy?
X Team cháy… X Team cháy rồi… bi kịch bắt đầu rồi!