Tiệc sinh nhật kết thúc, khách khứa ra về với một túi quà nhỏ trên tay, bên trong có bánh và kẹo sâm thượng hạng, là loại đắc tiền nhất. Tôi cũng không có ý nán lại xem bi kịch của Diệu Nhàn, vì những gì cần làm, tôi cũng làm cả rồi, tôi không tin là phen này chị ta có thể thoát được tội. Hiện tại sức khỏe của cậu tôi vẫn là quan trọng nhất, đến bây giờ cậu vẫn chưa tỉnh, tôi thật sự rất lo.
Hồng gia đưa tôi ra ngoài, đáng lý anh sẽ đưa tôi đến bệnh viện, nhưng hiện tại mẹ chồng tôi đang phát hỏa đùng đùng trong kia, lại có cả dì Ngân cũng đang ở đây, anh không thể rời đi được. Mà cũng chẳng sao, vẫn nên để Hồng gia ở lại, tôi cũng muốn xem xem Hồng gia có còn bênh vực cho Diệu Nhàn nữa hay không!
Đưa tôi ra xe, anh dịu giọng, nói với tôi.
– Không cần để ý đến việc ở nhà, em cứ ở lại với cậu cho yên tâm. Đợi sau khi anh xong việc, anh đến thăm cậu.
Tôi vờ tỏ ra ủy mị, khẽ đáp.
– Công việc vẫn là quan trọng hơn, mọi người hiểu cho anh mà. Nhưng còn chuyện của Diệu Nhàn… em thấy mẹ giận lắm…
Hồng gia khẽ nhướn mày, ý tứ bất mãn nghe rõ.
– Mẹ giận là đúng, anh không bênh được. Có lẽ Diệu Nhàn không thích hợp sống ở phủ Hạ này, vẫn nên rời đi thì tốt hơn…
Nghe Hồng gia nói sẽ để Diệu Nhàn rời đi, tôi vui như phất cờ trong bụng, chẳng qua là không thể hớn hở ra mặt được, tôi lại tiếp tục buồn bã lên tiếng.
– Em nghĩ mãi cũng không biết lý do vì sao chị ấy lại làm như thế… đúng thật là trong lòng em cũng có thất vọng… chỉ hy vọng dì Ngân có thể vượt qua được chuyện này…
Nói đến đây, tôi cũng không có ý định nói thêm nữa, sợ là nói nhiều sẽ bị phản tác dụng, mất hay. Với lại, tôi cũng thừa biết Hồng gia đang khá là bất mãn về hành động ngu xuẩn dối trá này của Diệu Nhàn. Và với một bộ não thông minh như anh ấy, tôi nghĩ là anh ấy cũng đã đoán ra được lý do vì sao mà Diệu Nhàn lại phải bất chấp đến như vậy. Nói thế nào nhỉ, là bất chấp tranh giành vì tình yêu mà, cũng đáng nhỉ?
*
Tình hình của cậu tôi không được tốt, hay nói chính xác nhất là đang rất tệ. Bác sĩ bảo người nhà nên chuẩn bị tâm lý, tình trạng có thể chuyển xấu bất cứ lúc nào…
Từ lúc hay tin này của bác sĩ, tâm tình của tôi cứ như bị thứ gì đó đè nặng. Mặc dù biết một phần kế hoạch trả thù Diệu Nhàn đã thành công, thế nhưng tôi lại không thể nhoẻn miệng mà cười nổi, tâm trạng cứ tệ hại thế nào ấy.
Diệu Nhàn bị cả mẹ chồng tôi lẫn mẹ chồng chị ấy đồng tâm hiệp lực mắng cho một trận hơn một giờ đồng hồ. Dì Ngân thất vọng đến mức muốn từ mặt con dâu, xém chút nữa là dì ngất đi vì tăng huyết áp. Diệu Nhàn suốt cả buổi không dám hé răng câu nào, chỉ biết khóc lóc xin xỏ bảo là mình trót dại, nhất thời suy nghĩ hồ đồ không thông…
A Tam kể lại với một thái độ cực kỳ phấn khởi, con bé tiếp tục ríu rít bên tai tôi.
– Bà chủ giận lắm, hôm qua bà đập đến mấy cái tách trà, nhất quyết không cho cô Nhàn ở lại trong phủ nữa. Bà nói, nếu không phải nể mặt dì Ngân và cậu Cả thì bà đã cho người lôi cô Nhàn thả ra cổng từ lâu rồi…
Tôi ngồi nghe không sót một chữ, thi thoảng sẽ hỏi vào vài câu.
– Bà còn nói gì nữa không?
A Tam gật đầu tắp lự:
– Có mợ, bà nói là tại cô Nhàn mà bà xém chút nữa nghi ngờ mợ… bà giận ghê lắm… trước giờ em chưa từng nghe bà mắng ai nhiều như vậy đâu. Tới cả cô Viên mà bà còn chưa mắng tới như thế mà. À mà bữa nay là cô Nhàn bị đuổi đi nè mợ… vừa lắm!
Diệu Nhàn bắt buộc phải rời khỏi phủ Hạ là việc chắc như đinh đóng cột, không có gì phải bàn cãi. Chuyện chị ta gian dối với mẹ chồng thì không nói đi, nhưng cái tội lớn nhất của chị ta là làm cho phủ Hạ mất mặt với phủ Thượng và mọi người. Hành vi xấu hổ của chị ta khiến cho bữa tiệc sinh nhật của mẹ chồng tôi không còn được trọn vẹn, trở thành vết tích mãi mãi trong lòng bà. Hơn nữa, mẹ chồng tôi yêu thích trâm cài của Bảo Quý Phi như vậy, trong khi đó Diệu Nhàn lại có ý đồ bất chính với thần tượng của bà, hỏi sao mà bà không thù không ghét. Phen này thì Diệu Nhàn khó lòng mà “tẩy trắng” xem như là không có gì được rồi…
– Vậy hôm qua, cậu Cả có nói gì không Tam?
A Tam nghe tôi hỏi, con bé ngẫm nghĩ một lát, chốc sau mới trả lời.
– Cậu Cả hả? Để con nhớ lại coi… hình như là không có nói gì… không có nói gì hết á mợ… Mà mợ ơi, tối hôm qua, lúc mà mợ đi công chuyện chưa về… em có nhìn thấy cảnh này… không biết có nên nói cho mợ nghe không nữa.
Tôi nhướn mày nhìn con bé, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng thần bí của A Tam, tôi nhịn không được, liền hỏi.
– Lại còn giấu giấu diếm diếm… có chuyện gì thì mau nói đi cô nương.
A Tam ngó trước nhìn sau, cảnh giác xong xuôi, con bé mới kề vào tai tôi, nói thật khẽ.
– Hôm qua, lúc cậu Cả đi làm về… em thấy cô Nhàn đó cố tình đi tìm cậu. Tại mợ dặn em phải để ý hành tung của cô ta nên em mới đi theo rình, vậy nên em mới phát hiện ra là… cô Nhàn ôm cậu Cả khóc lóc dữ dội lắm…
Tôi híp mắt nhìn A Tam, nhanh chóng hỏi:
– Vậy sao? Vậy còn cậu Cả thế nào?
A Tam hứng chí reo lên.
– Còn thế nào nữa, cậu đẩy cô Nhàn đó ra, còn nói cái gì là… em đừng làm việc có lỗi với A Đức… Mà A Đức có phải là chồng của cô Nhàn không hả mợ?
– Ừm, A Đức là chồng của Diệu Nhàn.
A Tam lúc này khẽ bĩu môi, xem thường, lên tiếng đánh giá.
– Theo như em thấy nha, cái cô Nhàn này tới đây ở là có mục đích hết, trông mặt cô ta gian gian sao đó mợ. Mợ không biết đâu, hôm qua á, mẹ chồng của cô Nhàn tức tới xỉu lên xỉu xuống, xém chút là chở bà ấy đi bệnh viện luôn rồi. Em nghe bà ấy nói ha, bà ấy bảo là bà ấy thương cô Nhàn như con gái trong nhà, vậy mà cô Nhàn ra ngoài nói với cậu Cả là nhà chồng đối xử tệ với cô ấy, đổ thừa cô ấy có mệnh “sát phu”, rồi nào là âm thầm cô lập cô ấy gì gì đó… Ôi thôi, lòi ra quá chừng tánh xấu của cô Nhàn luôn, em nghe thôi mà muốn lùng bùng lỗ tai…
Nói đến đây, A Tam đột nhiên lại hạ thấp giọng, con bé nghiêm trọng nói thầm với tôi.
– Mà em nghi… nghi ngờ là cô Nhàn này… có tình ý với cậu đó mợ…
Tôi nhìn A Tam, vờ mắng khẽ.
– Đừng có nói bậy! Người ta nghe được là mất thanh danh của cô Nhàn hết đó Tam!
A Tam bĩu bĩu môi, con bé vẫn kiên quyết với chính kiến của mình.
– Cô ta thì còn thanh danh gì nữa đâu mợ, ai mà không biết là cô ta xấu tính xấu nết, dám dối trá lừa gạt bà chủ và mẹ chồng. Nói chung là bây giờ mọi người đang truyền tai nhau là cô Nhàn có ý với cậu Cả… mà em thấy ý đồ của cô ta cũng rõ ràng quá trời rồi. Chứ nếu đúng như con người đàng hoàng, hôm qua bị đuổi vậy thì đã dọn đi luôn rồi, chứ đâu có mặt dày tới nỗi hôm nay mới dọn đồ đi. Cái này là đang chờ cậu Cả niệm tình thương xót nè… mợ phải cẩn thận nghe mợ!
Tôi phải khen ngợi tinh thần “tám chuyện” của người làm phủ Hạ này mới được. Sao mà đồn cái gì đúng ý tôi quá vậy, đáng được khen thưởng!
– Kia kìa… mới nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới liền… phải chi em nhắc vàng nhắc bạc cũng được như vậy thì đỡ quá!
A Tam ghét bỏ lên tiếng, tôi nhìn theo hướng mắt của A Tam, vừa vặn nhìn thấy Diệu Nhàn đang đi về hướng này của tôi. Chà, đúng là chị ta trông có vẻ thảm thương thật, son môi cũng chẳng buồn thoa, lại đang diễn tuồng kịch gì đây?
Người đã dâng tới cửa, chẳng lẽ tôi không tiếp. Với lại, tôi cũng muốn biết Diệu Nhàn đến gặp tôi là muốn nói cái gì…
Bước đến trước mặt tôi, hai mắt Diệu Nhàn sưng húp, mặt mày nhợt nhạt, trông khác gì một cái x-á-c c-h-ế-t đâu. Khiếp, mới hôm qua còn thanh xuân phơi phới, hôm nay đã thành thanh long héo rồi…
– Thiên Ngọc… thật lòng xin lỗi cô…
Tôi nhìn chị ta, à, ra là muốn đến để xin lỗi, tốt tính quá nhỉ?
Đã diễn thì phải diễn cho thật, tôi vờ tỏ vẻ quan tâm, tôi nói:
– Chị không cần phải xin lỗi tôi, tôi không giận chị. Sức khoẻ chị có ổn không, tôi thấy chị nhợt nhạt quá?
Diệu Nhàn khẽ gật đầu, mắt chị ta hướng về phía tôi, tròng mắt long lanh ngấn nước. Chị ta lúc này đứng, còn tôi thì ngồi, trông cứ như tôi đang bắt nạt hỏi tội chị ta vậy.
– Không sao, tôi vẫn ổn. Chắc cô cũng biết… tôi bị đuổi khỏi phủ Hạ rồi phải không?
Chà, cái thái độ này… là muốn “combat” với tôi một trận trước khi biến mất hỏi phủ Hạ à?
Tôi gật đầu, đáp.
– Ừm, tôi mới nghe nói lại, cũng không để ý lắm.
Tôi chỉ đáp ngắn gọn như thế, không hỏi thêm, cũng không tỏ ra quan tâm an ủi gì đến chị ta nữa. Mà Diệu Nhàn cũng tỏ ra khác thường lắm, chị ta không còn vẻ nịnh bợ thân thiện như trước đây, mà ngược lại lúc này, chị ta nhìn tôi như kiểu… thù địch.
Cả hai im lặng nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Diệu Nhàn lên tiếng trước. Chị ta bước đến gần trước mặt tôi, giọng điệu chất vấn, chị ta hỏi:
– Chuyện tôi làm… tôi nhận… tôi cũng không dám oán trách gì ai. Chỉ là tôi vẫn luôn thắc mắc, tại sao cô biết mẹ chồng tôi đang giữ trâm cài cuối cùng của Bảo Quý Phi? Anh Nam không biết chuyện này, đến cả tôi cũng là vô tình được biết… cô biết đến thông tin này bằng cách nào vậy?
Tôi ung dung nhìn Diệu Nhàn, nhàn nhạt đáp.
– Sao tôi phải trả lời câu hỏi này của chị? Lý do vì sao tôi biết, chỉ cần một mình tôi biết là được.
Nghe thấy câu trả lời của tôi, lại nhìn đến thái độ của tôi, Diệu Nhàn thoáng chốc sửng sốt. Chị ta nhíu mày nhìn tôi chăm chú, nhìn như kiểu muốn soi thử xem tôi đang nghĩ cái gì ở trong não vậy.
Khoảng chừng một lát sau, tôi lại nghe thấy Diệu Nhàn cất giọng dò xét, hỏi tôi.
– Thiên Ngọc, là cô cố ý đúng không?
Tôi cười nhạt, hỏi lại:
– Cố ý cái gì? Cố ý tặng trùng quà tặng với chị à? Hay sao? Làm sao tôi biết được chị sẽ tặng mẹ tôi cái gì mà tôi cố ý chứ? Chị bị cái gì vậy?
Diệu Nhàn này cũng thông minh phết, chẳng qua là chị ta không nghĩ ra được vấn đề mà thôi. Mà làm sao chị ta có thể nghĩ ra được, chắc chắn là không thể nào nghĩ ra được rồi.
Vẫn chưa chịu dừng lại, Diệu Nhàn tiếp tục chất vấn tôi lần nữa.
– Vậy… cô ghét tôi à? Tôi có thù với cô sao?
Tôi vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, chỉ là nụ cười càng lúc càng méo mó, càng lúc càng lạnh dần.
– Không. Không ghét, không thù. Không có lý do gì để tôi phải ghét chị cả. Diệu Nhàn, chị đừng suy diễn linh tinh, rất kỳ cục. Với lại, tôi chỉ chấp nhận cho việc chị hỏi tôi như thế này một lần. Nếu còn có lần sau, vậy thì thông cảm, tôi đây không rảnh để nhắc lại nhiều lần.
Diệu Nhàn nghe rõ câu trả lời của tôi, cũng không biết chị ta suy nghĩ được đến đâu, chỉ là sau đó, tôi thấy chị ta không hỏi gì đến tôi nữa. Giữa tôi và chị ta không còn vẻ khách sáo, không còn thân thiện, ngược lại chỉ toàn là hoài nghi và hiềm khích.
Trước khi rời đi, Diệu Nhàn có nói với tôi thế này, nghe qua thì thấy, có vẻ như chị ta sẽ không dễ dàng bỏ cuộc như vậy đâu.
– Tôi không biết tôi đã làm cái gì động chạm đến cô, nhưng xem ra, tôi và cô kể từ nay về sau không thể xem nhau là bạn được nữa rồi. Chỉ mong là lần sau gặp lại, tôi sẽ không như thế này, và cô… cũng sẽ không còn được giống như hiện tại.
Tôi vẫn ngồi trên ghế, không có ý định đứng dậy tiễn khách, đối diện với ánh mắt thâm sâu của Diệu Nhàn, tôi nhếch môi cười nhạt, khảng khái đáp trả.
– Hy vọng được như lời chị nói, thiên hạ này ở trước mặt… có bản lĩnh thì cứ vào mà tranh. Xin lỗi, không tiễn!