Phúc Bảo không phải con trai của Hồng gia… sự thật này quá mức kinh khủng. Nếu không phải tôi đã đoán trước được thì đến cả tôi cũng không dám tin vào tai mình. Phải nói là cái cảm giác đoán đúng một chuyện gì đó mà bản thân mình đang nghi ngờ, cái cảm giác này thật sự rất là tuyệt vời!
Nhưng mà, có vài vấn đề tôi vẫn thấy khá lấn cấn, không hỏi rõ sẽ khó chịu lắm…
Quan sát một chút sắc mặt của Hồng gia, thấy anh vẫn rất bình thường, chỉ hơi nghiêm mặt một chút thôi. Nghĩ nghĩ thật kỹ, tôi mới lựa lời mà đặt câu hỏi.
– Ừm… sự thật này… đúng là… chỉ có thể nói được ở nhà của mình. Nhưng mà Thế Nam… làm sao Hà Viên có thể sinh Phúc Bảo được? Ý em là… ba anh mất trước khi Phúc Bảo được sinh ra tới mấy năm lận mà, đúng không anh?
Hồng gia gật đầu, ánh mắt anh rất tĩnh, chứng tỏ cảm xúc của anh lúc này đang rất không được tốt.
– Ừ, đúng là ba anh mất trước khi Phúc Bảo được sinh ra và việc Phúc Bảo có mặt ở trên đời này… đó là điều mà ông không hề được biết. Hay nói một cách chính xác nhất, Hà Viên là cố tình “trộm giống nòi” của Hồng gia… cố tình sinh ra Phúc Bảo khi không có sự đồng ý của chính ba ruột thằng bé.
Khoan… chuyện này là sao? Trộm giống nòi là khái niệm gì nữa vậy?
Thấy tôi ngớ người ra nhìn anh, Hồng gia lạnh giọng, anh nghiêm túc giải thích.
– Hà Viên trước kia là thư ký cấp cao của ba, về việc đời tư của ba ở bên ngoài, anh không muốn bàn tới, đó là chuyện riêng của ông. Nhưng thật sự giữa ba và Hà Viên là có quan hệ tình cảm ngoài luồng, mối quan hệ được giấu rất kỹ, gần như là sau này khi Hà Viên đưa Phúc Bảo đến gặp anh, anh mới được biết. Ba anh, ông ấy rất thương anh, chắc chắn ông ấy sẽ không làm những chuyện gây ảnh hưởng đến tương lai của anh. Vậy nên việc ông ấy cố tình có con riêng ở bên ngoài, đó là việc không thể nào…
Dừng chút, ánh nhìn của Hồng gia đột nhiên đanh lại, lời nói cực kỳ nặng nề.
– Phúc Bảo được sinh ra đời… tất cả đều là do âm mưu của Hà Viên. Cô ta nói, là cô ta “trộm” được giống nòi của ba anh từ trước, sau đó nhờ bạn của cô ta là bác sĩ ở một bệnh viện sản giữ gìn giúp. Có thể ban đầu là cô ta muốn sinh Phúc Bảo khi ba vẫn còn sống, nhưng ý định chưa kịp thực hiện thì ba anh đã đột ngột qua đời. Sau khi ba anh mất thì Hà Viên cũng biến mất, không tiếp tục ở lại Vạn Hồng làm thư ký nữa. Bẫng đi một thời gian dài, Hà Viên đột nhiên đến gặp anh, cô ta đưa cả Phúc Bảo cùng đến, và cô ta nói với anh rằng… Phúc Bảo chính là con trai của ba anh và cô ta.
Tôi… cạn lời thật sự! Quái thai thật! Sao Hà Viên có thể nghĩ ra được cách trộm giống nòi của người khác như vậy được chứ? Chị ta bị điên à?
– Vậy… anh đã xét nghiệm huyết thống chưa? Mà thôi khỏi đi, Phúc Bảo nó giống ba mà…
Hồng gia gật đầu, anh tiếp tục giải thích.
– Ừ, quả thật là Phúc Bảo rất giống ba, những đứa trẻ không có ba bên cạnh thì thường rất giống ba của mình. Anh cũng cho xét nghiệm huyết thống, ở bệnh viện vẫn còn lưu trữ máu của ba nên độ chính xác là không thể nghi ngờ. Đối với chuyện này, anh thật sự đã từng không muốn chấp nhận. Nhưng trên đời này… có nhiều việc không phải anh muốn là có thể được… chẳng hạn như là việc không nhận lại Phúc Bảo.
– Làm khó được anh như vậy… là Hà Viên uy hiếp anh cái gì đúng không?
Hồng gia nhìn tôi, anh không ngại ngần mà nói thật tất cả mọi chuyện.
– Buồn cười nhất trong câu chuyện này chính là ở điểm đó, anh thật không ngờ là lại có một ngày… anh thế mà bị một người phụ nữ uy hiếp. Hà Viên từng là thư ký cấp cao ở Vạn Hồng, vị trí này không phải ai muốn cũng được, lựa chọn cực kỳ khắt khe, phải là người có năng lực cực kỳ tốt về mọi mặt mới được chọn. Hà Viên xuất sắc vượt qua hàng trăm con người có bản lĩnh khác để đến được vị trí đó, tâm cơ của cô ta là không thể xem thương. Trước khi đến gặp anh để thông báo về thân phận của Phúc Bảo, Hà Viên đã chuẩn bị sẵn sàng tất cả mọi thứ. Trong tay cô ta có hai tập hồ sơ, trong mỗi tập hồ sơ bao gồm hình ảnh, đoạn phim của cô ta và ba anh, có cả những đoạn phim thân mật đến kinh tởm. Cô ta nói, chỉ cần anh không đồng ý nhận cô ta và Phúc Bảo về phủ Hạ thì hai tập hồ sơ này sẽ lập tức đến tay chú Ba và mẹ anh…
Ghê thật! Hà Viên tính toán hết cả rồi, Hồng gia dù có tính toán giỏi cỡ nào thì cũng không thoát được bẫy của chị ta. Quả không hổ danh là thư ký cấp cao của tập đoàn Vạn Hồng! Bái phục!
Hồng gia uống vào một ngụm nước, tiếp sau đó, anh thở dài ra một hơi, giọng nói rất trầm:
– Một đời ba anh nổi danh là thương vợ, mà mẹ anh thì luôn tôn thờ tình yêu của hai người. Đối với mẹ, thứ khiến bà hãnh diện nhất đó chính là tình yêu của ba dành cho bà. Bà chưa từng nghi ngờ ba, một chút nghi ngờ cũng không có. Ngay cả trước kia khi ba còn sống, Hà Viên khi ấy còn rất trẻ, cô ta là thư ký của ba anh, rất thường xuyên đi công tác riêng cùng ba… thế nhưng mẹ anh vẫn chưa từng nghi ngờ một chút nào về mối quan hệ giữa hai người bọn họ. Vậy nên đó chính là lý do mà anh chấp nhận đàm phán với Hà Viên, bởi vì anh không muốn nhìn thấy mẹ anh thất vọng, càng không muốn nhìn thấy tượng đài tình yêu mà bà luôn tôn thờ sẽ sụp đổ ngay trước mắt bà. Chỉ mới nghĩ tới việc mẹ sẽ suy sụp khi biết trước đây ba từng ngoại tình rồi có cả con riêng… anh thật sự không nỡ…
Tôi… cũng không nỡ, nếu đổi lại là ba và mẹ tôi thì tôi cũng không nỡ nhìn thấy mẹ tôi như thế. Con người có đức tin rất mạnh mẽ và trường tồn, một bức tượng đài được xây dựng từ niềm tin và tình yêu… nếu thật sự để bức tượng đài đó sụp đổ… hậu quả quả thật là không thể gánh nổi…
Tôi nhìn Thế Nam, cảm thông được với sự khổ tâm của anh, cũng không biết nói gì, tôi chỉ biết dịu giọng mà an ủi anh.
– Nếu là em, em cũng sẽ làm như vậy. Một phần là bảo vệ mẹ, một phần cũng vì muốn mọi chuyện không diễn biến phức tạp. Dù muốn dù không thì Phúc Bảo cũng là máu mủ của nhà họ Hồng. Anh không nhận nó vào lúc này, để sau này khi nó lớn, có muốn nhận thì cũng không dễ dàng gì được với Hà Viên. Người có dã tâm như Hà Viên, thứ chị ta cần là tài sản này của nhà họ Hồng. Không trước thì sau, chị ta cũng sẽ có nhiều cách để đưa Phúc Bảo đến tranh giành quyền lợi, lúc đó chỉ có hại cho anh mà thôi.
Hồng gia nặng nề gật đầu:
– Đó cũng là những gì mà anh nghĩ, vậy nên năm đó, anh mới quyết định nhận Phúc Bảo là con trai của anh. Chỉ có duy nhất một cách này mới có thể dễ dàng khống chế được dã tâm của Hà Viên. Phúc Bảo trở thành con anh, thằng bé dưới quyền bảo hộ của anh, dù mẹ nó có giỏi cỡ nào thì cũng không vượt qua được con mắt của anh. Tài sản của Hồng gia vẫn sẽ để riêng cho Phúc Bảo một phần nhỏ, đó là tất cả những thứ mà anh có thể làm được cho nó. Hà Viên này tâm cơ rất nặng, nếu như năm đó anh ép cô ta tới đường cùng thì có lẽ bây giờ… anh đã phải gọi cô ta một tiếng là dì. Trước phủ Hạ còn có phủ Thượng, anh không tin là Hà Viên không tính đường lui cho mẹ con cô ta từ trước…
Tôi cũng đồng ý với sự suy đoán này của Hồng gia.
– Rõ ràng rồi, Phúc Bảo là con trai của anh sẽ tốt hơn rất nhiều so với việc thằng bé là em trai ruột của anh…
– Thật sự là như vậy, bởi vì Hà Viên đã từng tuyên bố với anh, cô ta có thể chứng minh được là ba anh cũng muốn cô ta sinh một đứa con cho ông ấy, là trai gái gì cũng được. Câu nói đó là trong một đoạn ghi hình của hai người bọn họ, là cả hai đồng ý cùng nhau ghi hình khi đi du lịch ở biển. Là đích thân ba anh nói với Hà Viên muốn sinh con cùng cô ta… Thật ra anh có thể hiểu, lúc ở bên nhau, có thể vì muốn làm cô ta vui vẻ, cho nên ba anh mới nói như thế. Lại không nghĩ tới là Hà Viên đã có chuẩn bị sẵn từ trước, gài anh vào bước đường tiến lùi đều khó khăn.
Tôi rùng mình một phát, cảm thán nói:
– Đáng sợ thật! Hà Viên này thủ đoạn và thông minh quá! Giữ chị ta ở lại trong phủ… nghĩ thôi cũng thấy đau đầu.
Hồng gia trầm mặc.
– Không giữ không được, vì yêu cầu của Hà Viên là muốn đi theo Phúc Bảo. Anh cũng không thể giết người, lương tâm anh không làm như thế được. Trong mấy năm qua, anh giữ Hà Viên ở phủ Hạ là muốn hạn chế mọi thứ của cô ta, từ quyền lực cho tới các mối quan hệ xã giao. Anh luôn tìm cách khống chế và thâu tóm cuộc sống của Hà Viên mỗi ngày. Chỉ không ngờ là mẹ anh lại quá thương Phúc Bảo, bà cố tình dung túng cho Hà Viên có được cái quyền làm “mẹ”. Còn Hà Viên thì lại quá mức khôn khéo, sống bao năm ở phủ Hạ vẫn luôn đóng vai người phụ nữ “cam chịu”. Vậy nên đó cũng là lý do mà anh biết Hà Viên có dã tâm với em nhưng anh không trực tiếp xử lý cô ta ngay được…
Theo cách nói này của Hồng gia, tức là anh ấy đã có cách xử lý?
Tôi có chút nghi ngờ, liền hỏi:
– Vậy là anh… đã có tính toán riêng?
Mãi tới khi tôi hỏi câu hỏi này thì trên gương mặt căng thẳng của Hồng gia mới xuất hiện được một nét tươi tắn tạm ổn. Khoé môi khẽ nhếch, anh cười, lời nói chứa ẩn ý cực đoan.
– Anh có. Vậy nên em không cần phải trả thù cho A Nhị… nếu cô ta đã không muốn nói… vậy thì cứ để cho cô ta ôm bí mật đó mà xuống gặp A Nhị đi…
Tôi giật mình, khẽ kêu lên:
– Anh… đừng nói là anh…
Hồng gia vội cắt ngang lời nói của tôi, anh lắc đầu, sắc mặt dần trở nên âm u cay nghiệt.
– Không. Nếu muốn giết người thì anh đã giết từ lâu rồi, không đợi đến bây giờ mới giết. Anh vẫn muốn Phúc Bảo có được tình thương của mẹ nó, muốn nó sau này không hận anh. Hơn nữa, so giữa việc khiến Hà Viên chết đi ngay lập tức và việc khiến cho cô ta có một cuộc sống… sống mà như chết… anh thích vế sau hơn. Hà Viên chỉ có thể làm khó anh được vào thời điểm đó, còn bây giờ… cô ta không có cửa!
* Tôi và Hồng gia đã thỏa thuận xong, hiện tại tôi sẽ không gây khó dễ cho Hà Viên nữa, ngược lại sẽ để cho chị ta thong thả dễ thở theo như ý của Hồng gia. Thật ra Hồng gia đã lên kế hoạch giải quyết Hà Viên từ trước, chỉ là anh ấy không nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện của A Nhị. Xem như phước phần của Hà Viên chỉ đến được như thế, có muốn thêm nữa cũng không được, hết phước rồi!
Mẹ chồng tôi cũng đã nghe qua chuyện Hà Viên tố cáo tôi muốn hại Phúc Bảo, bà có hỏi tôi, thế là tôi kêu cả Hà Viên đến để ba mặt một lời. Cũng chẳng có “sơ cua” gì với chị ta từ trước, thế nhưng có vẻ như Hà Viên biết sợ, chị ta thế mà giải oan cho tôi, còn tự nhận là do chị ta nhất thời hồ đồ nên mới giận chó đánh mèo lên đầu tôi, còn xin lỗi tôi về chuyện đã đánh tôi, xin lỗi luôn cả A Tam…
Mẹ chồng tôi nghe Hà Viên nói như thế, bà tức giận mắng cho chị ta một trận, mắng luôn cả việc chị ta hôm qua cố ý hành hung tôi. Nhưng cùng lắm cũng chỉ là mắng thôi, bà không đánh cũng không ngược đãi hay trách phạt gì Hà Viên cả. Mà mẹ chồng tôi cũng không biết chuyện Hà Viên hại tôi và A Nhị, Hồng gia không cho tôi nói, thế nên tôi cũng không thèm nói…
Mà quả thật đúng như lời Hồng gia đã nói, mẹ chồng tôi bề ngoài tỏ ra ghét bỏ Hà Viên nhưng thực chất bà luôn âm thầm dung túng cho chị ta. Tôi cũng không biết là bà có thương chị ta thật hay không nhưng việc bà thương Phúc Bảo là không thể bàn cãi được.
Thế nhưng nghiệt ngã thay, Phúc Bảo vậy mà lại là con trai riêng của ba chồng tôi. Nếu mẹ chồng tôi mà biết được sự thật này… chắc bà sẽ tức đến thổ huyết mà chết mất. Vẫn là không nên nói, tốt nhất là không nên nói ra sự thật nhơ nhớp này với bà… hậu quả nhận lại là khó mà tưởng tượng nổi… kinh dị thật!
* Sau khi từ phòng mẹ chồng bước ra ngoài, tôi nhìn thấy Hà Viên vẫn chưa rời đi, chị ta là cố ý muốn đợi tôi ra ngoài. Vừa nhìn thấy tôi, chị ta đã lên tiếng bắt chuyện, thái độ lạnh nhạt vô cùng.
– Chuyện của tôi… là anh Nam nói cho cô biết?
Tôi nhìn Hà Viên, nhàn nhạt trả lời.
– Không. Tôi đoán.
Hà Viên mím môi nhìn tôi, tôi biết chị ta không tin, nhưng dù chị ta có tin hay không thì cũng không liên quan gì đến tôi…
Nghe tôi trả lời như vậy, Hà Viên có nghi ngờ, nhưng chị ta cũng rất thức thời, không hỏi nhiều đến. Im lặng khoảng chừng vài giây, chị ta mới chịu lên tiếng nói tiếp.
– Thiên Ngọc, cô cũng cao tay thật, tôi cứ tưởng là cô chỉ có bộ mặt này thôi chứ…
Tôi nhướn mày, mất kiên nhẫn đáp lời.
– Chị muốn nói gì thì nói cho nhanh, tôi với chị chưa đánh nhau tập 2 đã là tốt lắm rồi, không thân đâu, đừng dài dòng văn tự.
Hà Viên cười nhạt, sắc mặt chị ta không tốt, ắt hẳn trong người có bệnh…
– Nếu cô đã biết chuyện của tôi, vậy thì tôi và cô trao đổi…
– Chị có cái gì để trao đổi với tôi?
Hà Viên tự tin có thừa, chị ta hiên ngang đáp.
– Có. Có nên mới mạnh dạn đứng đây nói chuyện với cô chứ. Tôi muốn lấy thông tin này để trao đổi với cô về chuyện… tôi từng hại cô…
Tôi cười nhạt.
– Là chị giết A Nhị mới đúng chứ?
Ánh mắt Hà Viên tối sầm lại, thái độ có chút dị kỳ.
– Tôi không giết A Nhị, tôi là muốn hại cô, cô tin hay không thì tùy…
Hà Viên này ngoan cố thật, đến nước này vẫn không nhận là mình giết A Nhị. Có phần bất mãn, tôi cau có lên tiếng:
– Vậy chị muốn trao đổi thông tin gì? Nói ra xem xem thông tin đó có ích cho tôi không?
Hà Viên nhìn thẳng vào mắt tôi, thái độ nghiêm túc hơn bao giờ hết.
– Tôi không biết có ích cho cô không, nhưng tôi biết là có liên quan đến cô…
– Nói!
Biết tôi đã đồng ý trao đổi, Hà Viên lúc này mới khẽ dịch người sát lại gần tôi, miệng chị ta kề gần tai tôi, nói thầm nhưng lại rõ ràng tới từng câu từng chữ.
– Tôi biết Trịnh Bình là cậu ruột của cô, tôi cũng biết là ông ấy hiện tại đang bị thương rất nặng trong vụ cháy X Team vừa rồi. Tôi đoán, X Team bị cháy là do có người cố tình phóng hỏa… bởi vì có người luôn âm mưu muốn giết chết cậu cô. Thông tin này của tôi đã đuợc kiểm chứng, cô cũng đừng nghĩ là tôi rảnh rỗi đoán bừa, thân phận của tôi như thế nào, Thế Nam đã nói cho cô biết rồi đúng chứ?
Dừng chút, giọng của Hà Viên đột nhiên trở nên trầm xuống, thâm trầm đến cực điểm…
– Thiên Ngọc… cô thông minh mà… nếu đã thông minh như vậy, vậy thì cô phải biết… Trịnh Bình là do ai cố ý muốn giết? Còn nữa, cô nghĩ thử xem, lý do tại sao cô lại được gả đến đây? Nghĩ cho cẩn thận một chút, đừng nghĩ qua loa để rồi bỏ dỡ một đời… thật sự không đáng!