Cậu ngừng massage và nhìn cô chằm chằm với đôi mắt to.
"Con không muốn rời khỏi thành phố này, chúng ta đừng rời đi, chúng ta tiếp tục sống ở đây, được không?" Thấy cô không đồng ý, cậu mím môi nói thêm hai chữ, "Làm ơn đi!"
Trời sinh kiêu ngạo, cho dù cậu có muốn cỡ nào, cũng chưa bao giờ nói từ "cầu xin" với Cam Viện.
Đây là lần đầu tiên đứa nhỏ cầu xin cô bằng một giọng điệu như vậy.
Cam Viện ngồi thẳng dậy và đau lòng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của Cam Đường.
Từ lúc cậu có thể nhớ được, hai mẹ con đã chuyển đến đây, gần ba năm, trong cuộc đời ngắn ngủi hơn năm năm của cậu, thành phố này quả thực đã trở thành một tồn tại quan trọng.
Cậu quen thuộc thành phố này, có thể dễ dàng tìm thấy nhà sách, siêu thị, ngân hàng ở đây.. Đột nhiên rời đi đến một địa phương xa lạ, quả thực không dễ dàng gì đối với một đứa trẻ. Lần đầu tiên con trai cô cầu xin cô, sao cô có thể nhẫn tâm từ chối.
Ở một thành phố lớn như vậy, chỉ cần cô cẩn thận, anh ta cũng không thể nào tìm được cô.
Thật lâu sau, anh nhất định sẽ cho rằng cô rời đi, rồi anh sẽ dần quên..
Nghĩ vậy, cô nhếch lên khóe môi.
"Được rồi, mẹ hứa với con!"
"Muôn năm!" Đôi môi đang mím chặt lo lắng của cậu lập tức nhếch lên, nở một nụ cười, chạy đến ôm mẹ, cậu hào hứng nói: "Cảm ơn mẹ, mẹ đừng lo, Chỉ cần mẹ hứa với con sẽ không rời khỏi đây, con sẽ làm bất cứ việc gì mẹ yêu cầu.
" Kia.. đay chính là con nói "Cam Viện cười ôm lấy cậu, tay nâng lên vỗ nhẹ nhẹ nhẹ lên lưng cậu" Kia.. Đi ngủ đi! "
" Vâng, Nữ vương đại nhân! "
Đứa nhỏ đứng dậy và chào cô theo nghi thức quân đội, và cậu lon ton chạy vào phòng ngủ.
Nằm ở trên giường trong phòng ngủ, tiểu tử giơ bàn tay nhỏ bé ra sau đầu, thấp giọng nói thầm. " Hoàng Phủ Quyết, con đã giúp người giữ mẹ rồi. Nếu ngươi vẫn không tìm thấy mẹ, thì là do ngươi quá ngu ngốc không có tư cách làm ta.. "Cái xưng hô" Ba "đã mất tích từ lâu trên môi cậu. Cậu vẫn không kêu ra tiếng được, lập tức đổi lời," Con không đủ tư cách làm người đàn ông của mẹ!"
Nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, cậu lập tức nhắm mắt giả vờ như đang ngủ.
Cánh cửa nhẹ nhàng được đẩy ra, Cam Viện nhẹ nhàng bước vào, đưa tay lên kiểm tra nhiệt độ trên trán cậu, chắc chắn rằng đứa nhỏ đã an toàn nên cô giúp cậu kéo chăn bông rồi lui ra ngoài cửa.
Ngồi xuống ghế sô pha, cô lấy ba lô và thu dọn.
Trong ba lô chỉ có một bộ quần áo thay ra, còn lại là tài liệu và ví tiền.
Trong ví không có nhiều tiền mặt, cô mở ra nhìn mấy cái thẻ nhét trong đó, lấy điện thoại di động ra kiểm tra số dư trong thẻ, nhẹ nhàng lắc đầu. Tổng tiền trong mấy cái thẻ cũng chưa đến một vận, không chống đỡ được bao lâu, suy nghĩ xong, cô rút trong ba lô ra một tập chi phiếu.
Chỉ có ba thứ trong tập, hai thẻ ngân hàng, và tấm còn lại là bức tranh mà Hoàng Phủ Quyết đưa cho cô.
Hai chiếc thẻ ngân hàng này, một chiếc là thẻ vàng của một ngân hàng Thụy Sĩ, chiếc còn lại là chiếc thẻ mới mà cô mở cho Cam Đường vài ngày trước.
Trong thẻ này có 2 triệu mà Hoàng Phủ Quyết đã trả cho cậu trước đó và không thể tiếp tục hợp đồng, dù hai triệu đó là tiền học cho con trai thì cô cũng không khoan nhượng chút nào.
Anh ta đưa số tiền này cho Cam Đường, Cam Viện không nghĩ động đến, số tiền trong thẻ vàng đủ để cô và Tiểu Đường tiêu đến già, nhưng trừ khi thực sự cần thiết, số tiền này không thể dùng đến, nếu không nó có lẽ sẽ mang tai họa ngập đầu cho cô và Tiểu Đường