Vợ Mình Tự Mình Nuôi (Vợ Mình Mình Nuôi)

Chương 114: Ngoại truyện 7 (Hết)



Vào mùa đông, những cơn gió lạnh rít ngoài khung cửa sổ lớn kiểu Pháp cuốn lấy những hạt tuyết bay lả tả như lông ngỗng, trắng xóa cả một vùng trời.

Trong thư phòng, màn hình máy chiếu hiển thị toàn nhân sĩ áo vest giày da, ngồi nghiêm túc trong cuộc họp video.

Đứng đầu là người đàn ông tóc vàng với khuôn mặt sắc sảo, sống mũi cao thẳng, đôi mắt lam nhạt nhìn xuống, lông mày khẽ nhíu, khí chất lạnh lùng thâm trầm.

Hai cánh tay không đặt trên bàn, cả người dựa vào ghế, âu phục đặt may đắt tiền hơi nhăn nhúm. Hắn cúi đầu xuống, giống như gặp phải vấn đề gì đó, người đàn ông nhíu mày, cảm giác áp bách bất chợt dâng trào.

“Thông qua phân tích so sánh dựa trên các giá trị tiêu chuẩn cơ bản để đánh giá các dự án của tổ A, có thể thấy được khả năng sinh lời và khả năng thanh toán của dự án này…”

Người báo cáo trong cuộc họp video cẩn thận quan sát biểu cảm của Lục Lê, nhìn thấy khuôn mặt đột ngột nhíu mày của người đàn ông tóc vàng, trái tim của gã chợt hẫng một nhịp, cả người chợt đổ mồ hôi lạnh.

Có lẽ do không thấy âm thanh nào nữa, người đàn ông tóc vàng ngẩng đầu lên, cau mày nhìn chằm chằm người báo cáo dự án trong video.

Người báo cáo giật thót, lắp bắp vài tiếng rồi tiếp tục công việc của mình.

Nhưng không đến hai phút sau, người đàn ông tóc vàng lại cau mày, cúi đầu như thể vô cùng bất mãn.

Người phụ trách báo cáo ngồi bên cạnh kinh hồn bạt vía, nghĩ rốt cuộc phần báo cáo của mình có vấn đề gì.

Gần đây, do thành phố A có bão tuyết lớn dẫn đến đi lại khó khăn, tất cả các thành viên của tập đoàn Lục thị đều làm việc tại nhà, vào những ngày làm việc tại nhà, hầu hết thời gian chủ tịch Lục đều cực kỳ dễ nói chuyện.

Báo cáo hoàn tất, cuộc họp video rơi vào sự yên tĩnh cực độ.

Vài phút sau, Lục Lê ngẩng đầu lên, liếc nhìn những người đang họp rồi khẽ gật đầu, dùng giọng bình tĩnh tổng kết quá trình phát triển tiếp theo của dự án mấy phút, sau đó để người kế tiếp tiếp tục báo cáo.

Báo cáo dự án bắt đầu, người đàn ông tóc vàng bắt chéo đôi chân dài, cúi đầu tiếp tục nghiên cứu chiếc khăn quàng cổ màu đen đang đan dở bằng kim đan, vừa hờ hững đan áo vừa nghe báo cáo cuộc họp.

Thỉnh thoảng móc len bị lệch, Lục Lê sẽ cau mày chọc kim trở lại, người đàn ông cao gần 1,9 mét cầm cuộn len như cầm quả bóng đồ chơi.

Ngoài thư phòng, một người đàn ông tóc đen mặc áo ngủ dài tay ngồi xổm trước cửa, nghiêm giọng dạy bảo một con chó lớn mắt xanh: “Đừng cào cửa.”

“Bố của con đang ở trong.”

“Đừng cào cửa làm phiền đến bố.”

Chó bự mắt xanh ngoe nguẩy đuôi, nghe thấy Khương Nghi nói như vậy, lỗ tai của nó có chút rũ xuống, nghe lời không duỗi chân cào cửa nữa.

Khương Nghi xoa đầu nó, cậu biết mấy ngày nay bên ngoài tuyết rơi, chó bự đã lâu không được ra ngoài vui đùa, sắp chán phát điên rồi, giờ nhìn nó cụp lỗ tai trông thật đáng thương.

Khương Nghi đứng dậy, vỗ vào đuôi chó bự và nói: “Đi theo ba nào.”

Chó bự biết điều này có nghĩa là người trước mặt muốn chơi bóng với nó, nó hào hứng xoay vài vòng tại chỗ, lập tức ngậm quả banh lông rách rưới chạy về phía Khương Nghi.

Quả banh lông rách rưới bay quay bay lại khiến lông tơ bay tứ tung, Khương Nghi hắt xì mấy cái, cuối cùng tới một góc trong phòng khách kiếm đồ chơi lúc trước mua cho chó bự.

Lục Lê bấm tắt video cuộc họp, không hề nấn ná thêm giây phút nào mà mở cửa thư phòng.

Cửa thư phòng của Khương Nghi mở ra nhưng không có ai cả.

Lục Lê cởi áo vest, lúc đến phòng khách thì bước chân dừng lại.

Đồ chơi của thú cưng nằm rải rác trên tấm thảm trước ghế sô pha trong phòng khách, Khương Nghi đang mặc bộ đồ ngủ dài tay đang ngồi trên thảm, tò mò cúi đầu tháo chiếc băng đô tai thỏ ra.

Băng đô tai thỏ hình như là hàng tặng kèm với đồ chơi thú cưng, trên chiếc băng đô màu đen có hai chiếc tai thỏ dựng thẳng đứng.

Khương Nghi vừa tháo băng đô xuống thì phát hiện ra Lục Lê đã đến trước mặt cậu từ lúc nào. Hắn cúi xuống rồi lượm tai thỏ từ tay cậu, sau đó đeo nó lên đầu cậu lại.

Khương Nghi sững sờ, ngẩng đầu liền thấy Lục Lê đang sửa băng đô tai thỏ cho cậu, sau đó nhìn chằm chằm cậu, đột nhiên thấp giọng cười nói: “Em biết bây giờ em là gì không?”

Khương Nghi vô thức đáp: “Là gì cơ?”

Lục Lê cúi người, xoa xoa lỗ tai của cậu, cười nói: “Là bé thỏ ngoan.”

Người trước mắt với khuôn mặt xinh đẹp, đeo tai thỏ hơi nghiêng đầu, mang tai hơi đỏ, lông mi dài rậm rạp cong vút, tóc đen che kín cái gáy đang nhiễm màu hồng.

Lục Lê hôn lên ấn đường rồi xoa xoa tấm lưng trắng như tuyết của người trước mắt, liếm môi nói: “Trong ngăn tủ phòng ngủ có một cái đuôi.”

Hắn thấp giọng dỗ dành: “Đeo một lần được không?”

Khương Nghi nghiêng đầu, phần gáy đỏ bừng, lồng ngực phập phồng mấy lần mới thấp giọng nói: “Sinh nhật của anh còn chưa tới…”

Nói xong, cậu dỗi hờn lẩm bẩm nói: “Không đúng… Không phải lần trước anh bảo vứt hết rồi à?”

Sinh nhật lần trước, đuôi thỏ ướt nhẹp rồi.

Trong phương diện này Lục Lê đặc biệt dữ dội, hắn để cả đuôi thỏ thấm nước vào chung.

Nghe thấy người trước mặt lẩm bẩm, Lục Lê cúi đầu ranh mãnh cười cười, thân thiết cúi người nói: “Vứt đi sao?”

Hắn cắn một cái vào má lúm đồng tiền trên má Khương Nghi, nói: “Đều là hương vị của em mà.”

“Sao lại vứt đi?”

Trong lòng Khương Nghi bỗng nảy lên một dự cảm xấu, cậu nghiêng đầu kinh ngạc nói: “Những bộ quần áo kia. . .”

Lục Lê cúi người bế Khương Nghi lên, thấy Khương Nghi phải quấn chặt cổ mình vì lơ lửng bất ngờ, hắn cúi đầu thân mật cọ vào chóp mũi của Khương Nghi đang đeo tai thỏ: “Anh chưa vứt.”

“Lúc em đi công tác anh sẽ dùng quần áo của em để giải quyết.”

Mỗi năm, cứ đến sinh nhật Lục Lê là Khương Nghi sẽ chiều hắn hết nấc.

Hắn thích chơi gì cậu đều đồng ý cả.

Khương Nghi được bế vào phòng ngủ, cả người bị đặt trên giường lớn.

Từ đầu đến cuối, đôi tai thỏ vẫn chưa tháo xuống.

Nếu giữa chừng bị lệch, Lục Lê sẽ tốt bụng dừng lại giúp bé thỏ ngoan chỉnh lại tai thỏ, nhưng sau đó sẽ đâm càng mạnh hơn.

Nguyên nhân rất đơn giản.

Không ai có thể cưỡng lại được thỏ con đang khóc nức nở, nước mắt nước mũi giàn giụa, hai mắt thất thần còn ngoan ngoãn nghiêng đầu để hắn chỉnh tai thỏ.

Ngoan chết đi được.

Quả thực có thể khiến người ta váng đầu

Cửa phòng ngủ đóng kín suốt buổi chiều.

Khương Nghi ngủ một giấc đến hơn tám giờ tối, khi tỉnh lại cổ họng khàn khàn suýt tắt tiếng.

Lục Lê đang nấu cháo trong bếp, lúc đi ngang qua chó bự, hắn hết sức hài lòng khui thêm hai hộp đồ hộp cho Vượng Vượng lập công to.

Chó bự mắt xanh vẫy đuôi rên ư ử rồi chạy vòng quanh hắn.

Vài năm trước, một người và một chó không giao thiệp với nhau, lần nào Tiểu Vương Bát cũng cần cù chăm chỉ bò từ sofa này tới sofa kia, tránh xa một người một chó ra thì mới an tâm đi ngủ.

Mãi về sau, Lục Lê mới phát hiện và lúc mình đi công tác, Khương Nghi thường lấy quần áo của hắn để chó bự mắt xanh ngửi.

Khương Nghi sẽ ngồi xổm trên mặt đất, cầm áo sơ mi của hắn, kiên nhẫn dạy chó bự làm quen với mùi của hắn một lần lại một lần. Nếu chó bự không phối hợp thì Khương Nghi sẽ quay đầu nó lại, hết sức nghiêm túc dạy dỗ nó.

Khương Nghi cứ nghĩ những gì mình làm đều rất bí mật.

Nhưng lần nào hắn cũng biết.

Khóe môi Lục Lê cong lên, lười biếng xoa đầu chó bự.

Trận bão tuyết ở thành phố A kéo dài suốt hai ngày.

Lục Lê ở thư phòng đan áo len hai ngày, đến giờ tan làm lập tức tắt video, đúng giờ không chậm trễ.

Khương Nghi làm bánh ngọt trong phòng thí nghiệm ở tầng hai trong hai ngày.

Lúc đầu, cậu chỉ lấy hai chiếc cốc từ phòng thí nghiệm để đong nước cho vào bột, nhưng sau đó sự việc trở nên mất kiểm soát, cậu chỉ lo nghĩ nghịch sao ra hai cái bánh ngọt.

Thế là các nghiên cứu sinh dưới trướng Khương Nghi thường xuyên có thể nhìn thấy giảng viên hướng dẫn của mình ngồi gần lò nướng, đeo kính gọng bạc, mặc quần áo ở nhà, gọi video thảo luận với họ.

Những sinh viên gan dạ hơn thì tranh thủ lúc rảnh nói đùa với cậu, khen cậu giỏi gì cũng làm được, có thể ăn ké một miếng không.

Khương Nghi chỉ cười lắc đầu nói: “Thầy nấu ăn không ngon.”

“Nhưng người nhà thầy nấu ngon lắm.”

Nói đến đây, cậu chống tay lên bàn, khuôn mặt thường ngày điềm tĩnh trở nên dịu dàng hẳn, ngón áp út đeo nhẫn bạc tựa lên cằm, khiến cả người cậu tỏa sáng.

Mấy học sinh cười nịnh nọt, Khương Nghi dựa lưng vào ghế, cũng cười nói: “Đợi tuyết ngừng rơi, thầy mang bánh quy anh ấy nướng cho các em.”

Vài ngày sau, trận bão tuyết ở thành phố A cuối cùng cũng dừng lại.

Sinh viên của Khương Nghi cũng nhận được bánh quy tự làm, chữ viết trên giấy ghi chú cứng cáp, trông rất giống nét chữ của Khương Nghi.

Hầu như tất cả sinh viên đều cho rằng mảnh giấy đó là do Khương Nghi viết, nhưng sau đó họ phát hiện ra người yêu của thầy là con lai, từ lúc bắt đầu học viết đã thích bắt chước nét chữ của Khương Nghi.

Vì thế chữ viết tay của hai người rất giống nhau.

Vào một ngày mưa tuyết tháng Mười hai, sinh viên của Khương Nghi cuối cùng cũng nhìn thấy người yêu của thầy.

Một người đàn ông con lai tóc vàng cao một mét chín có thể nướng bánh quy và đan áo len.

Người đàn ông tóc vàng mặc áo khoác đen, lông mày thâm thúy, khí chất mạnh mẽ, không ai có thể nhận ra rằng chiếc khăn đen trên cổ thầy là do người đàn ông tóc vàng trước mặt tự tay đan.

Một sinh viên bình tĩnh nhìn thầy hướng dẫn của mình nhận ô, quay đầu híp mắt cười giới thiệu: “Đây, bánh quy lần trước các em khen ngon là do anh ấy nướng.”

Các sinh viên bình tĩnh gật đầu, đợi đến khi nhìn thấy bóng lưng hai người sóng vai nhau rời đi mới bắt đầu la hét í ới.

Cực kỳ lâu về sau, mỗi khi trên diễn đàn của Đại học A có một bài viết mới “Mọi người ơi gấp gấp, có anh chị nào cho em biết giáo sư Khương Nghi bên học viện hóa chất có dễ gần không ạ” xuất hiện, phía dưới thể nào cũng hiện mấy bình luận của các anh chị khóa trên nói rất thân thiện, chẳng qua khá khó tính với số liệu.

Những bài viết như thế này thỉnh thoảng sẽ xuất hiện trên trang chủ, lâu lâu lại có vài em gái ôm mộng lên diễn đàn Đại học A để đặt câu hỏi, về sau, các anh chị khóa trên cũng trả lời tới chán.

Một trong những đàn chị đã trực tiếp viết một bài đăng dành riêng cho những em gái đầy tham vọng này, bài đăng giới thiệu chi tiết kinh nghiệm nghiên cứu khoa học của Khương Nghi, tính cách điềm tĩnh, hiền hòa và dễ nói chuyện, lựa chọn giáo sư Khương chuẩn không sai.

Cuối bài là hình ảnh chiếc bánh quy nhỏ.

Chủ thớt: Cuối cùng! Nếu chọn Giáo sư Khương thì năm nào cũng được nhận bánh quy nha OVO

Chủ thớt: ( ps: Bánh quy người yêu giáo sư Khương nướng siêu ngon, bánh quy giáo sư Khương nướng thỉnh thoảng bị cháy hhhh)

Chủ thớt: Nhưng vẫn ngon~ Bọn tui đã ăn nó rất, rất nhiều năm rồi~

Toàn văn hoàn.