Lục Lê trước mặt cứng đờ lùi lại mấy bước, đám người phía sau hắn cũng ăn ý lùi theo, dè chừng giữ một khoảng cách nhất định với Trần Triệu.
Hắn chưa bao giờ thấy Lục Lê luôn ngông cuồng kiêu ngạo trong lớp đấu kiếm có bộ dạng này cả, cứ như trước mặt hắn có hồng thủy mãnh thú không bằng.
Sau đó Trần Triệu nghe thấy một giọng bình tĩnh vang lên sau lưng—— "Ai động vào xếp hình của tớ đấy?"
"......"
Cả phòng im phăng phắc, hắn thấy mấy người trước mặt vội vã lắc đầu nguầy nguậy, một giây sau năm ngón tay đồng loạt chỉ vào hắn.
Mí mắt Trần Triệu máy một cái, trong lòng đột nhiên giật thót, không hiểu sao có một dự cảm xấu.
Hắn quay đầu thấy Khương Nghi quàng khăn trắng trên cổ đứng sau lưng mình như bóng ma, cậu hỏi khẽ: "Mảnh cuối cùng là cậu ghép vào đấy à?"
Mắt Khương Nghi rất đẹp, đuôi mắt hẹp dài xếch lên, con ngươi đen láy trong veo, nhưng giờ này khắc này đôi mắt đen láy kia đang nhìn xoáy vào hắn khiến lòng người hốt hoảng.
Trần Triệu cảm thấy sau gáy lạnh toát, bất tri bất giác trở nên cứng đờ, hồi lâu sau mới gật đầu.
Nửa tiếng sau.
Khương Nghi ngồi trên ghế nhìn chằm chằm Trần Triệu ngồi xổm dưới đất xếp hình, trầm giọng nói: "Mảnh lúc nãy không đúng thứ tự. Gỡ ra xếp lại đi."
Trần Triệu: "......"
Ngay cả ghế hắn cũng không có mà phải ngồi xổm dưới đất, bởi vì ghế dành để đặt bức xếp hình quý báu của Khương Nghi chứ không phải để hắn ngồi.
Hắn đã xếp nửa tiếng mà chỉ mới xong một phần rất nhỏ.
Bởi vì Khương Nghi không chịu được kiểu xếp bừa bãi mà nhất định phải xếp theo thứ tự nhất định từ trái sang phải, cuối cùng là từ dưới lên trên.
Trần Triệu bực bội gỡ ra mảnh xếp sai rồi ngẩng đầu lên, đang định nói chuyện thì nghe thấy Khương Nghi lạnh lùng nói: "Nhìn gì? Xếp mau lên."
"......"
Trần Triệu: "Có nhìn gì đâu......"
Hắn yên lặng cúi đầu tìm mảnh ghép phù hợp trong đám, lật đến khi tay sắp rút gân mới tìm được mảnh đúng thứ tự.
Lục Lê hết sức hả lòng hả dạ, chẳng ai biết rõ hơn hắn quá trình này khủng khiếp đáng sợ cỡ nào.
Lúc nhỏ Arno ương bướng ngỗ nghịch, vì không thích Khương Nghi chơi xếp hình mãi nên một buổi chiều nọ lén lút đẩy thùng đựng tranh xếp hình của cậu ra ngoài, cố gắng xếp hết mấy bức Khương Nghi để lại.
Ba ngày kế tiếp có thể gọi là ác mộng, Khương Nghi cáu kỉnh nhìn chằm chằm Arno gỡ hết toàn bộ tranh xếp hình ra rồi xếp lại từ đầu mà không được sai thứ tự, xếp ròng rã ba ngày làm Arno nôn mửa mật.
Đúng là nôn thật sự.
Xếp xong bức cuối cùng, Arno liêu xiêu vào toilet nôn hết sữa mình uống lúc sáng vào bồn cầu.
Một tiếng sau.
Trần Triệu cũng sắp nôn đến nơi rồi.
Hắn thẫn thờ đối diện với đống xếp hình nhìn hoa cả mắt.
Khương Nghi hờ hững nói: "Mau xếp đi."
Trần Triệu: "Tớ mua bức khác cho cậu được không? À không, mua mười hay hai mươi bức cũng được."
Tay Trần Triệu run rẩy, tiếp tục bới đống xếp hình lớn, thậm chí hắn bắt đầu tuyệt vọng suy sụp nghĩ thầm mẹ kiếp, hay là trở mặt đi.
Không giả bộ nữa.
Đậu móa.
Một giây sau, Trần Triệu thấy Lục Lê nhặt một mảnh xếp hình dưới đất, vì đặt lên bàn không đúng vị trí nên bị Khương Nghi mắng ròng rã mười phút.
Trần Triệu: "......"
Hắn nín thinh tiếp tục ngồi xổm dưới đất lục lọi đống xếp hình, đột nhiên cảm thấy mình ngồi xổm cũng rất giỏi.
Ba tiếng sau.
Trần Triệu đờ đẫn về ký túc xá, việc đầu tiên là lao vào toilet.
Bạn cùng phòng của hắn cười nói vui vẻ bên ngoài, hồi lâu sau mới phát hiện Trần Triệu trong toilet có gì đó không ổn lắm.
Trần Triệu nôn hết mật xanh mật vàng, bàn tay rút giấy cũng hơi run rẩy.
Bạn cùng phòng gõ cửa toilet hỏi hắn bị sao.
Trần Triệu bình tĩnh nói không sao.
Mặc dù bạn cùng phòng hơi băn khoăn nhưng nghe Trần Triệu nói không sao cũng chỉ có thể rời đi.
Trong phòng vệ sinh, Trần Triệu bình tĩnh tự nhủ chỉ là xếp hình đến nôn mà thôi.
Chẳng có gì to tát cả.
Trần Triệu vừa nghĩ vừa cầm giấy lau miệng bằng bàn tay khẽ run.
Ký túc xá của Khương Nghi.
Khương Nghi nằm sấp trên giường Lục Lê cúi đầu chơi Anipop với vẻ không vui lắm.
Lục Lê dỗ dành cậu, nói mấy ngày nữa sẽ mua bộ xếp hình mới cho cậu, sau đó còn thừa cơ nói xấu Trần Triệu, nói từ nhỏ Trần Triệu đã hư rồi, chẳng làm được chuyện gì tốt cả.
Khương Nghi xụ mặt, hiếm hoi lắm mới có một lần không nghĩ Lục Lê nói hươu nói vượn mà gật đầu lia lịa.
Lục Lê liếm môi rồi chụm đầu vào sát Khương Nghi, vờ như lơ đãng hỏi cậu hôm nay có add Wechat của Trần Triệu không.
Khương Nghi bấm bấm Anipop, giờ mới nhớ ra hôm nay mình add Trần Triệu nhưng chưa chuyển tiền mua nước cho hắn.
Cậu bấm thoát Anipop, vừa chuyển tiền cho Trần Triệu vừa nói: "Có, lúc trước cậu ta mua nước cho tớ, tớ còn chưa trả lại tiền cho cậu ta nữa."
Lục Lê cúi đầu ngó điện thoại Khương Nghi, thấy cậu ấn vào một cái tên là: Chim công xanh (Phạm lỗi nghiêm trọng) rồi chuyển tiền cho người kia.
Lục Lê: "?"
"Chim công xanh là ai?"
Khương Nghi nghiêm mặt đáp: "Trần Triệu."
Lúc nãy thấy mảnh xếp hình cuối cùng của mình bị ghép vào, Khương Nghi tức quá sửa lại tên Trần Triệu trong lúc hắn đang xếp hình.
Lục Lê chân tâm thật ý khen ngợi: "Sửa hay lắm, sửa tuyệt lắm."
Như sực nhớ ra điều gì, hắn lại hỏi: "Cậu đặt tên tớ là gì thế?"
Khương Nghi đưa di động cho hắn, Lục Lê cúi đầu nhìn, phát hiện tên mình chỉ có vỏn vẹn hai chữ Lục Lê.
Hắn buồn bực lẩm bẩm: "Tên nó là chim công xanh, còn tên tớ chỉ có Lục Lê thôi à? Tên nó bảy chữ, tên tớ có mỗi hai chữ."
Khương Nghi: "Vậy cậu muốn tên gì?"
Lục Lê cầm điện thoại sửa lại tên mình rồi hài lòng trả lại cho Khương Nghi.
Khương Nghi cúi đầu thấy tên Lục Lê biến thành: Lục Lê (Thân thiết siêu cấp vô địch)
Khương Nghi: "......"
Lục Lê kéo chăn đắp kín cho Khương Nghi rồi đặt điện thoại cạnh gối đầu, uy nghiêm nói: "Ngủ đi."
Một lát sau, hắn nói tiếp: "Không được lén lút sửa lại tên tớ đâu đấy."
Khương Nghi cảm thấy Lục Lê vẫn trẻ con như Arno lúc nhỏ, nhưng vì đã quá quen nên cậu ngoan ngoãn đáp ứng.
———
Ngày hôm sau.
Chắc vì hôm qua Khương Nghi bị say nắng ngất xỉu, huấn luyện viên sợ hôm nay có nhiều người say nắng hơn nên cường độ huấn luyện giảm đi không ít, số lần nghỉ ngơi cũng tăng thêm mấy lần.
Giờ giải lao, Khương Nghi dựa vào đầu gối Lục Lê hơi ngửa mặt lên, trên trán dán miếng hạ nhiệt, trên mặt áp chai nước lạnh mà Lục Lê cầm.
Ứng Trác Hàn uống một hớp CocaCola, thấy đồ uống ướp lạnh thì hớn hở hỏi: "Hôm nay nữ sinh kia còn đưa nước nữa không?"
Khương Nghi thành thật đáp: "Đưa nước không phải nữ sinh mà là nam sinh hôm qua ở ký túc xá cơ."
Ứng Trác Hàn kỳ quái tặc lưỡi: "Nam sinh? Cậu quen cậu ta à?"
Khương Nghi lắc đầu nói không quen.
Chung Mậu cũng thắc mắc: "Vậy sao ngày nào cậu ta cũng đưa đồ uống cho cậu hết vậy?"
Khương Nghi: "Cậu ta nói muốn làm bạn với tớ."
Tần Lan phì cười rồi vui vẻ nói: "Sao cứ như theo đuổi con gái vậy, ngày ngày tặng nước, quen mặt rồi thì đòi kết bạn."
Lục Lê lạnh mặt đạp Tần Lan một cái, bảo hắn không biết nói chuyện thì ngậm miệng lại.
Trình Triều đang nhắm mắt nghỉ ngơi chợt nhíu mày mở mắt ra, đột nhiên cảm thấy có gì đó sai sai.
Hắn nhớ lại nam sinh hôm qua vừa đến ký túc xá Khương Nghi đã tỏ vẻ thân tình nói chuyện với mấy người trong phòng.
Giờ nhớ lại hình như nội dung trò chuyện đều liên quan đến Khương Nghi cả.
Trình Triều lập tức cảnh giác.
Làm bạn thì làm bạn, ngày ngày tặng nước là có ý gì?
Hắn quay đầu hỏi Khương Nghi: "Ai đưa đồ uống cho cậu thế?"
Khương Nghi suýt buột miệng nói chim công xanh, may mà kịp thời sửa lại: "Trần Triệu."
Chung Mậu: "Trần Triệu à, tớ biết nè! Nhiều nữ sinh thích nó lắm, tớ nghe nói sau khi nó về nước còn có mấy người tỏ tình với nó nữa cơ."
Trình Triều hơi yên tâm lại, nhưng câu tiếp theo của Chung Mậu lại làm hắn nghẹt thở: "Nhưng hình như nó không chịu hẹn hò với ai hết á."
Trình Triều thấp thỏm quay sang nhìn Khương Nghi, thấy cậu đang cúi đầu dán tem trúng thưởng lên chai nước, hoàn toàn không ý thức được Trần Triệu có quan hệ gì với mình.
Trình Triều: "......"
Đợi Khương Nghi dán tem xong, Lục Lê rút khăn giấy lau tay cho cậu, mỗi ngón tay đều được lau sạch sẽ.
Trình Triều chợt cảm thấy Lục Lê đầy lòng chiếm hữu mỗi ngày đi theo Khương Nghi hình như cũng có ích.
Ít nhất sẽ canh chừng kỹ càng hơn hắn.
Dù sao trong lòng hắn Khương Nghi là cải trắng, nhưng trong lòng Lục Lê đoán chừng Khương Nghi là miếng thịt ngon mà hắn cắn chặt không nhả, cộng thêm mỗi ngày cảnh giác tuần tra mới đúng.
Mặc dù mối quan hệ này trong mắt người ngoài cũng chỉ là tình bạn thân thiết từ nhỏ mà thôi.
Trình Triều cảnh giác cả ngày nhưng không thấy nam sinh tên Trần Triệu kia xuất hiện.
Chắc xếp hình đến nỗi ám ảnh luôn rồi.
Lục Lê đợi cả ngày, chờ huấn luyện xong, hắn bảo Khương Nghi mình phải đi mua ít đồ.
Khương Nghi hỏi mua đồ sao không dẫn cậu theo.
Lục Lê nghĩ thầm đương nhiên không thể dẫn cậu theo rồi, dẫn theo là toang ngay.
Hắn bịa đại một cái cớ, còn nói lúc về sẽ mua kem cho cậu.
Khương Nghi cảm thấy Lục Lê cứ như đang dỗ trẻ con vậy.
Nhưng sau khi Lục Lê đi xong, cậu vẫn âm thầm nhắn tin cho hắn, nói mình muốn ăn kem vị sô cô la trắng.
Lục Lê trả lời một chữ "Ừ".
Sáu giờ bốn mươi phút chiều.
Hàng rào sắt trước căn cứ huấn luyện quân sự là góc chết của camera, cách đó không xa là rừng cây um tùm có thể che khuất chỗ hàng rào này.
Trên mặt đất vương vãi tàn thuốc của mấy học sinh hút thuốc sớm chuồn tới đây hút lén trong lúc huấn luyện quân sự.
Lục Lê đút tay trong túi dựa vào hàng rào sắt, cúi đầu đọc tin nhắn Khương Nghi gửi cho mình, thân hình cao lớn đổ bóng dài trên mặt đất.
Nghe tiếng bước chân đến gần, Lục Lê chẳng buồn ngẩng đầu mà để điện thoại sang một bên.
Trần Triệu cười lạnh: "Gì ——"
Trần Triệu còn chưa dứt lời thì đã bị Lục Lê đột ngột túm lấy cánh tay quăng mạnh vào hàng rào, cả người va vào rào chắn phát ra một âm thanh vang dội, hàng rào lâu năm chưa sửa rung lên bần bật.
Tích tắc sau, một cú đấm xé gió vừa mạnh vừa ác thụi vào bụng Trần Triệu làm rào chắn kêu leng keng.
Lục Lê liếm môi, mí mắt rũ xuống, vẻ mặt lạnh lùng xen lẫn thù địch, hắn túm cổ áo đối phương rồi gằn từng chữ với Trần Triệu tái xanh tái xám trước mặt: "Tránh xa Khương Nghi ra cho tao."
Lồng ngực Trần Triệu phập phồng mạnh, hắn cười nhạo mấy tiếng rồi giễu cợt hỏi: "Mẹ kiếp mày là gì của Khương Nghi hả?"
"Trước khi nói câu này, sao mày không nghĩ lại xem mày đối với Khương Nghi có bình thường không?"