Vợ Mình Tự Mình Nuôi (Vợ Mình Mình Nuôi)

Chương 72



Khương Nghi gối đầu lên bàn học, nghe Lục Lê nói thì vô thức sờ tai mình.

Âm ấm, nong nóng.

Hình như đúng là rất đỏ.

"......"

Cậu quay sang hướng khác, cố làm ra vẻ bình tĩnh thì thầm: "Nóng mà."

Cuối cùng như sợ người bên cạnh hỏi tiếp nên Khương Nghi lại trầm giọng nói: "Cậu không nóng à?"

Lục Lê dựa vào ghế, đột nhiên nhếch môi cười rồi cúi đầu chà tay vào ống quần, sau đó mới sờ cùi chỏ Khương Nghi để trên bàn học, thấp giọng nói: "Nóng chứ. Tay tớ toát đầy mồ hôi rồi này."

Chẳng ai biết trong phòng học tối om, hắn từ từ tới gần người bên cạnh trong áo khoác đồng phục đã hồi hộp cỡ nào.

Mùi nước giặt thơm ngát trên đồng phục hòa với mùi dầu gội chanh mát lạnh của cậu, hơi thở nhẹ nhàng ấm áp quấn giao trong không gian chật hẹp thật lâu thật nóng bỏng, vốn dĩ hắn chỉ định nghiêng đầu hôn má cậu một cái.

Trong phòng học ồn ào hỗn loạn, thừa dịp cúp điện hôn trộm người yêu ngây thơ của mình.

Mới đầu hắn hết sức hùng hồn.

Trong lớp tối như vậy, đồng phục lại nhỏ như vậy, hai người ở chung một chỗ, trong lúc quay đầu nhìn quanh môi hắn vô tình chạm vào má Khương Nghi cũng là bình thường.

Ôm cũng ôm rồi, cắn cũng cắn rồi, hôn trộm lên má một cái cũng đâu có sao.

Dù sao họ đang ở rất gần, gần đến nỗi chóp mũi suýt chạm nhau, tựa như hai người thân mật khắng khít nhất trên đời, có được tình cảm nồng nhiệt chân thành nhất thế giới của đối phương.

Thế là dưới áo khoác đồng phục, nam sinh tóc vàng cao lớn nghiêng mặt sang, hắn ngồi thẳng lên rồi hôn tới khuôn mặt Khương Nghi đang gục xuống bàn.

Trong bóng tối, dường như phát hiện có người tới gần nên toàn thân nam sinh căng cứng, lưng áo đồng phục mỏng uốn cong thành một vòng cung cực kỳ đẹp.

Cậu không hề né tránh.

Khương Nghi gối đầu lên bàn học như đang ngủ, lại giống như không phải.

Nhưng dù nhận ra người bên cạnh nhẹ nhàng chậm rãi tới gần mình cũng không tránh đi.

Tim Lục Lê bỗng nhiên đập mạnh, dồn dập như nhịp trống, động tác tới gần của hắn dừng lại.

Thật ra thời gian dừng lại không dài, trong phòng học đen kịt ồn ào cũng chỉ đủ để nói mấy câu mà thôi.

Nhưng đối với Lục Lê, mấy giây kia dài dằng dặc như thời gian hơi nước ẩm ướt bốc lên thành sương mù, như trong lòng có một con thỏ vui sướng, nhịp tim đập dồn vừa nhanh vừa mạnh.

Khi tới gần đến mức chỉ cần cúi đầu là có thể hôn được người kia, Lục Lê ngửi thấy mùi nước vải trong veo thơm ngát cùng với hơi thở ấm áp quẩn quanh chóp mũi.

Đó là nước vải hắn mua cho Khương Nghi lúc ra chơi trong giờ tự học buổi tối.

Có vẻ như rất ngọt.

Tựa như cùi vải trắng muốt căng mọng đang rỉ nước trong veo, chỉ cần cúi đầu đụng nhẹ một cái là có thể cắn nứt vỏ rồi thè lưỡi mút nước ngọt ngào.

Yết hầu Lục Lê nhấp nhô mấy lần, nhẹ nhàng chậm rãi nghiêng đầu tới gần đôi môi mỏng của người bên cạnh.

Còn chưa hôn mà chỉ tới gần thôi đã làm lòng bàn tay hắn rịn đầy mồ hôi.

Mãi đến lúc "tách" một tiếng, cả trường tối om bỗng nhiên sáng trưng, tiếng thở dài tiếc nuối ngoài phòng học như làn sóng lan đến bàn cuối lớp, áo khoác đồng phục to rộng mới bị xốc lên.

Dưới ánh đèn sáng ngời, Lục Lê thấy rõ vành tai bị tóc đen che khuất của Khương Nghi đang nhắm mắt gối lên bàn đỏ bừng.

Cậu vẫn vùi đầu vào bàn học như chú đà điểu con chúi đầu xuống hố cát.

Đáng yêu muốn chết.

Lục Lê liếm răng hàm, cố kìm lại nỗi khát khao cắn vành tai ửng đỏ kia một cái.

Khương Nghi nằm trên bàn hồi lâu mới chậm chạp ngẩng đầu lên, trước khi ngẩng còn nghĩ ngợi giây lát rồi đưa tay kéo tóc mình phủ lên vành tai hơi đỏ.

Sau đó cầm bút lên rồi bình tĩnh xem đề toán yêu thích của mình.

Xem hai phút, Khương Nghi thấy hơi khát nên đưa tay cầm đồ uống trên bàn học, ai ngờ lại cầm hụt.

Cậu quay đầu thấy Lục Lê dựa vào ghế, tay cầm chai nước vải của cậu như đang trầm tư nếm thử mùi vị.

Khương Nghi nhớ Lục Lê vẫn luôn không thích đồ ngọt, kể cả nước vải.

Cậu hơi thắc mắc nhưng cũng chẳng để ý mà đưa tay cầm ly nước lên uống cạn.

Sau khi tan học, Khương Nghi thu dọn cặp sách, đang định về ký túc xá thì nghe Lục Lê thản nhiên nói mình đói bụng, muốn tới siêu thị mini trong trường.

Khương Nghi quay đầu ngờ vực hỏi: "Căn tin trường mình đang mở cửa mà? Sao không lên lầu hai ăn?"

Trước đây làm bài tập đói bụng, cậu và Lục Lê luôn đến căn tin ở lầu hai ăn khuya.

Lục Lê: "Không tới căn tin đâu."

Căn tin cách khu dạy học và ký túc xá rất xa, buổi tối còn đông nghịt người xếp hàng ăn khuya, đi ăn một bữa chắc phải tốn không ít thời gian.

Hắn chỉ muốn Khương Nghi làm bài tập cả buổi tối ra sân thư giãn một lát chứ không muốn để cậu xếp hàng với mình ở căn tin.

Khương Nghi theo Lục Lê đến siêu thị mini.

Buổi tối siêu thị khá vắng vẻ, Khương Nghi ngồi trên ghế ngoài siêu thị chờ Lục Lê.

Gió đêm hè mát lạnh thổi tóc rối tung nhưng rất dễ chịu, Khương Nghi chống cằm nghiêng đầu nhìn mặt trăng trên bầu trời đêm.

Lục Lê ra khỏi siêu thị đem theo một ly mì và một quả trứng kho xì dầu, hứng nước nóng rồi ngồi xuống đối diện với Khương Nghi.

Hắn còn tiện tay mua một chai nước vải ướp lạnh.

Khương Nghi nhìn sang mì tôm của hắn: "Không đi căn tin thật à?"

Lục Lê cúi đầu cắm nĩa vào ly mì: "Không đi."

Khương Nghi chống tay lên ghế ngửa người ra sau có vẻ rất thoải mái, cậu tưởng nước vải trên bàn là Lục Lê mua cho mình nên mở nắp uống một hớp nhỏ.

Vị nước ngọt ngào mát lạnh lan khắp đầu lưỡi, còn mang theo hương vải thơm ngát, trong gió mát đêm hè vô cùng dễ chịu.

Lục Lê ngẩng đầu thấy môi Khương Nghi đỏ bừng vì lạnh, hắn đưa tay cầm chai nước vải ướp lạnh kia nói: "Cái này lạnh lắm. Cậu muốn uống thì để tớ đổi chai không lạnh cho cậu."

Khương Nghi nghiêng đầu: "Không phải mua cho tớ à?"

Lục Lê lười biếng nói: "Cậu thử nói xem?"

Khương Nghi lau nước đọng trên chai rồi phóng khoáng nói: "Trả lại cậu đó."

Lục Lê đứng dậy mua cho cậu một chai nước vải không lạnh, sau đó ngồi xuống mở nắp ly mì rồi cúi đầu ăn bằng nĩa.

Khương Nghi hít hít mũi, đột nhiên cảm thấy thèm ăn mì tôm thơm lừng trước mặt.

Lục Lê đang cầm nĩa vớt mì chợt dừng lại, hắn ngẩng đầu thấy Khương Nghi nhìn mình chăm chú, không cần đoán cũng biết cậu sắp nói gì.

Khương Nghi: "Cho tớ một miếng đi."

Lục Lê thổi thổi mì tôm, chậm rãi nói: "Không được. Thành phần của cái này linh tinh lắm, toàn thực phẩm rác thôi. Nếu cậu đói thì lát nữa tớ đi căn tin mua cháo hải sản cho cậu."

Khương Nghi sụt sịt nói: "Một miếng thôi mà."

Lục Lê: "Lỡ cậu cắn nĩa tớ không chịu nhả thì sao?"

Khương Nghi lẩm bẩm: "Tớ cũng đâu phải con nít......"

Cậu đụng chân vào đầu gối Lục Lê dưới gầm bàn rồi nài nỉ: "Chỉ một miếng thôi."

Lục Lê không thắng nổi Khương Nghi, thấy cậu huých chân mình, vẻ mặt còn hơi tủi thân đành phải cúi đầu cầm nĩa quấn mấy sợi mì đút cho cậu.

Khương Nghi phồng má ăn không ngẩng đầu lên, nhìn hết sức ngoan.

Lục Lê rút nĩa ra, không rút được.

"......"

Mí mắt hắn giật một cái: "Khương Nghi."

Khương Nghi cắn nĩa nhựa, lúng búng nói hết sức lịch sự: "Cho miếng nữa đi."

Còn nói thêm một câu "cảm ơn".

Lục Lê: "......"

"Cậu nhả ra trước đi, đừng cắn góc nĩa, lỡ nó dẹp lép thì làm sao bây giờ."

Đúng là cậu rất lịch sự, không cắn cả cái nĩa mà rất biết lý lẽ nên chỉ cắn một góc.

Khương Nghi lúng búng ậm ừ một tiếng, sau đó há miệng ra.

Lục Lê lại cầm nĩa đút cho cậu một miếng mì, Khương Nghi khoanh tay trên bàn ngoan ngoãn chờ hắn.

Đúng lúc này, ánh đèn pin chói lóa đột nhiên rọi tới từ sau lưng chiếu thẳng vào ly mì.

Lục Lê cảm thấy ánh đèn pin kia khá quen.

Khương Nghi cắn nĩa quay đầu tò mò nhìn về phía ánh đèn.

Chủ nhiệm phòng giáo dục trường trung học số 1 đang bắt học sinh hẹn hò: "......"

Ông cầm đèn pin nhìn hai nam sinh đang đút nhau ăn trước siêu thị, im lặng một lát rồi chậm rãi nói: "Sao lại là hai em nữa hả?"

Hai nam sinh này xức dầu trong rừng cây, một người tóc vàng mắt xanh và một người tóc đen đều có ngoại hình rất đẹp, dù học lớp nào cũng sẽ thu hút không ít ánh mắt.

Nhưng từ lớp mười đến giờ chủ nhiệm phòng giáo dục vẫn chưa bắt được hai nam sinh có tướng mạo xuất chúng này hẹn hò với ai cả.

Hai người này nếu không phải trốn trong rừng cây xức dầu chính là đút nhau ăn mì trước siêu thị mini.

Chủ nhiệm phòng giáo dục hít sâu một hơi rồi móc ra năm tệ trong túi dằn mạnh xuống bàn, trừng mắt nói: "Mua ly khác đi!"

Thấy nam sinh tóc vàng kia tươi cười đút đồ ăn làm ông cứ tưởng đã bắt được một cặp tình nhân sau giờ tự học buổi tối ngọt ngào đút cho nhau ăn ngoài cửa siêu thị.

Con nít thời buổi này chắc toàn đem tiền tiêu vặt cha mẹ cho đi nạp tiền chơi game hoặc mua giày chơi bóng mình thích, nếu không tại sao hai người phải chụm đầu ăn chung một ly mì chứ?

Cậu một miếng tớ một miếng, anh em tốt muốn đồng cam cộng khổ đúng không?

Chủ nhiệm phòng giáo dục cũng từng trải qua thời học sinh nên biết rất rõ.

Ông hừ lạnh một tiếng rồi lại cầm đèn pin hùng hổ đến sân tập bắt tình nhân.

Khương Nghi cắn nĩa cúi đầu nhìn năm tệ trên bàn, vẻ mặt hơi sững sờ.

Lục Lê cũng cúi đầu nhìn thoáng qua năm tệ, sau đó thản nhiên cất vào túi, còn không biết xấu hổ thản nhiên lừa gạt: "Lần sau mua cho cậu. Mua ly bự luôn."

Nhìn bộ dạng y chang mấy gã cho người ta ăn bánh vẽ để lừa tiền.

Khương Nghi do dự nói: "Không ổn lắm nhỉ?"

Lục Lê: "Không sao đâu. Cha Chung Mậu góp hai tòa nhà cơ mà. Năm tệ xem như cổ phần, à không, xem như tình cảm của thầy ấy đi."

Khương Nghi nhìn chủ nhiệm phòng giáo dục hùng hổ xách đèn pin đi bắt tình nhân rồi cảm khái: "Thầy Thái tốt thật."

Lục Lê cũng nhìn theo chủ nhiệm phòng giáo dục rồi nghiêm túc nói: "Tớ cho cậu thêm quả trứng mà. Tớ tốt hơn thầy ấy chứ."

Khương Nghi nghĩ ngợi: "Ai cũng tốt hết."

Lục Lê hài lòng, hắn ăn miếng mì cuối cùng rồi đi vứt rác, sau đó dẫn Khương Nghi về ký túc xá.

Buổi tối trên sân tập rất đông người, Lục Lê vừa đi vừa chậm rãi nói: "Khương Nghi."

Khương Nghi quay đầu nhìn hắn.

Lục Lê hỏi cậu: "Trình Triều nói dạo này cậu chịu áp lực lớn lắm đúng không?"

Khương Nghi sửng sốt, chưa kịp lên tiếng thì đã nghe thấy từ xa vọng lại một tiếng kêu mừng rỡ.

"Khương Nghi ——"

Khương Nghi vô thức quay đầu lại, trông thấy Tống Tử Nghĩa chạy bộ trên sân tập cách đó không xa đang ra sức vẫy tay với mình, mái tóc quăn dưới ánh đèn đêm mờ ảo nhìn hết sức thân thiện.

Cậu cũng vô thức vẫy tay lại, sau đó thấy Tống Tử Nghĩa hớn hở chạy tới chỗ mình.

Trong lúc Tống Tử Nghĩa chạy tới, Khương Nghi quay sang hỏi Lục Lê: "Cậu vừa nói gì cơ?"

Lục Lê nhìn nam sinh phấn khởi từ xa chạy lại, lạnh lùng nói: "Tớ nói dạo này tớ chịu áp lực lớn lắm."