Chung Mậu run rẩy bưng ly rượu trên bàn lên ực một hớp rồi lại run rẩy nói: "Tụi nó......"
"Hẹn hò rồi sao?"
Tần Lan ngửa đầu uống một ngụm rượu, lau miệng bi thương nói: "Chưa đâu."
Chung Mậu sợ hết hồn, quay đầu khiếp đảm trợn mắt nói: "Chưa hẹn hò mà đã hôn môi rồi á?"
Tần Lan: "......"
Thấy Tần Lan im lặng, trong đầu Chung Mậu hãi hùng lóe lên vô số tiết mục.
Cưỡng đoạt ép buộc, bắt cóc lừa gạt, người tình bí mật, đe doạ dụ dỗ......
Hắn càng nghĩ càng sợ, cảm thấy Lục đại thiếu gia Lục Lê thừa sức làm được việc này.
Chẳng phải mấy tiểu thuyết mẹ hắn hay đọc đều viết vậy à?
Kẻ chạy trốn người đuổi theo, còn mọc cánh khó thoát nữa chứ.
Thấy Chung Mậu hoảng sợ, Tần Lan im lặng một lát rồi khó nhọc nói: "Tụi nó chưa hẹn hò đâu."
"Vì Lục ca......"
"Tạm thời vẫn chưa có danh phận."
Chung Mậu phẫn nộ đến váng đầu, hắn đập bàn một cái rồi nghiến răng nghiến lợi bức xúc nói: "Mả mẹ nó biết ngay Lục Lê không cho Khương Nghi danh phận mà ——"
"Ủa khoan ——"
Chung Mậu đang phẫn nộ nửa chừng đột ngột thắng gấp, ngẩn người hồi lâu mới rít lên the thé: "Ai không có danh phận cơ?"
Tần Lan dựa vào ghế salon bình thản nói: "Lục ca không có danh phận."
"......"
Chung Mậu cảm thấy tin tức này còn đáng sợ hơn cả chuyện hai đứa bạn thi đại học xong hôn môi ngay trước mặt mình.
"Thằng quỷ Lục Lê kia không có gì hả?"
Lúc này cửa phòng bị đẩy ra, Ứng Trác Hàn mới đi toilet bước vào thì nghe thấy bọn họ gào toáng lên, sau lưng hắn còn có một đám người đi theo.
Trình Triều cúi đầu lau tay bằng khăn ướt, Lục Lê và Khương Nghi theo sau, Khương Nghi cũng thò đầu ra tò mò hỏi: "Lục Lê không có gì cơ?"
Lớp mười hai qua đi, cậu đã cao hơn trước kia đôi chút, dung mạo thanh tú cũng nẩy nở hơn, tóc đen mềm mại, làn da vẫn trắng như xưa, đuôi mày khóe mắt đẹp đến nỗi làm người ta khó lòng rời mắt.
Hàng mi đen dài cong vút, ánh mắt ngây thơ trong trẻo, mặc dù nhìn hơi ốm yếu nhưng càng thu hút sự chú ý của người khác hơn.
Nam sinh tóc vàng đút tay trong túi sau lưng cậu đã có vóc dáng của người trưởng thành, chân mang giày thể thao, nét mặt càng cao ngạo hơn xưa, lười biếng nhìn chằm chằm mấy người trong phòng rồi hỏi: "Tớ không có gì hả?"
"......"
Tần Lan mỉm cười: "Không có ý đồ xấu."
Hắn chân thành nói: "Bọn tớ đang nói Lục ca không có ý đồ xấu đâu."
Trình Triều cười lạnh một tiếng như đang cảm thấy xúi quẩy.
Lục Lê cúi đầu kề vào tai người bên cạnh, nghiêm trang đứng đắn nói nhỏ: "Cậu thấy chưa, tụi nó đều nói tớ không có ý đồ xấu kìa."
Khương Nghi quay sang trừng hắn rồi thì thầm: "Mới nãy cậu gạt tớ còn gì."
Ở cuối hành lang lờ mờ dụ dỗ cậu hôn trộm một cái thôi, kết quả đè cậu vào hành lang hôn lâu ơi là lâu.
Lục Lê liếm môi vô tội nói: "Lời của người yêu ngoài luồng không danh không phận nói đương nhiên không tính rồi."
Khương Nghi: "......"
Cậu nhéo eo Lục Lê, hít sâu một hơi rồi đau đầu hỏi: "Cả ngày cậu toàn nghĩ gì vậy hả?"
Lục Lê trầm ngâm một lát, sau đó thấp giọng nói: "Nghĩ cách giành được danh phận."
Khương Nghi: "......"
Lục Lê hung ác nói: "Nghĩ cách diệt trừ tình cũ."
Ủa quên.
Hình như đâu có tình cũ để diệt.
Hắn là người đầu tiên mà.
Kênh của họ cũng đâu phải phim cung đấu từng bước trèo lên hậu cung.
Lục Lê nghĩ ngợi rồi thản nhiên nói: "Lừa cậu đấy. Đang nghĩ cách học sao cho giỏi thôi."
Vẻ mặt Khương Nghi hơi phức tạp, cậu ngồi trên ghế salon, cảm thấy Lục Lê nhẫn nhịn suốt một năm nay đã sắp kìm nén đến mức tinh thần bất ổn rồi.
Chung Mậu vốn định cầm nĩa ghim trái cây đút vào miệng Khương Nghi như trước rồi nói quả này ngọt lắm, nhưng vừa giơ nĩa lên theo thói quen thì sực nhớ ra điều gì nên lập tức thắng gấp, bàn tay khựng lại trong không khí.
Lục Lê đang khoanh tay hờ hững nhìn hắn.
Chung Mậu nặn ra một nụ cười, sau đó nhét vào miệng Ứng Trác Hàn đang hát karaoke.
Ứng Trác Hàn cảm động quay sang rồi dịu dàng trìu mến nói qua microphone: "Tiên sư bố mi. Cả bài hát ông chỉ biết mỗi câu kia thôi đấy."
Kết quả vừa há mồm định hát thì một nĩa trái cây nhét vào miệng mình, chỉ biết trơ mắt nhìn câu duy nhất mình biết hát trong cả bài chạy qua.
Khương Nghi tích cực an ủi: "Không sao đâu. Chỗ lalalala trong điệp khúc cậu cũng biết hát mà."
Tần Lan suy tư nói: "Còn có chỗ beng beng beng nữa."
Ứng Trác Hàn: "......"
Hắn hùng hổ chạy tới bấm bài kế tiếp, chuyển sang bài "Không danh không phận đáng thương nhất".
Bài này ít nhất cũng phải từ thập niên 70, 80.
Ứng Trác Hàn búng màn hình, liếc xéo mấy cái rồi tiếp tục cầm microphone hùng hổ nói: "Mẹ nó thằng nào lỡ tay chọn bài này thế hả?"
Lục Lê nói mà chẳng buồn ngẩng đầu lên: "Tôi chọn đấy."
Ứng Trác Hàn: "Cậu bị úng não hay sao mà nghe bài này hả?"
Khương Nghi: "......"
Lục Lê: "Cút xuống đi, không được bật bài khác."
Trong cơn nóng giận Ứng Trác Hàn ấn nút lặp lại cho hắn nghe chán thì thôi.
Thế là tên và lời bài hát "Không danh không phận đáng thương nhất" hiện ra trên màn hình lớn, giọng hát buồn não nề của nam ca sĩ phát ra từ dàn âm thanh 3D cao cấp đắt tiền vang vọng khắp phòng.
Giọng ca khàn khàn kia ít nhất cũng phải trên bốn mươi tuổi.
Nhân viên phục vụ bưng rượu và trái cây đẩy cửa phòng ra, mí mắt bỗng giật một cái.
Mấy nam sinh này tuy còn nhỏ tuổi nhưng đều là con nhà giàu, ngay cả chủ quán cũng dặn phải chú ý thật kỹ, mặc dù đám cậu ấm này toàn gọi rượu đắt nhất nhưng không gọi tiếp viên nữ loạn thất bát tao mà chỉ nghe mấy bài hát xưa lắc xưa lơ từ năm 70, 80.
Còn bật phát lại nữa chứ.
Nhân viên phục vụ cung kính đặt khay trái cây xuống, lúc gần ra cửa liếc trộm lời bài hát chạy trên màn hình.
"Không danh không phận đáng thương biết mấy ——"
Trong lòng nhân viên phục vụ không khỏi thương cảm, thì ra công tử quyền thế cũng có ngày không danh không phận.
Khi bài "Không danh không phận đáng thương nhất" lặp lại lần thứ ba trong căn phòng lớn, Khương Nghi nhịn không được đi lên chuyển bài.
Mọi người đều thở phào một hơi.
Cả đám chơi đến hơn mười hai giờ khuya mới chịu ngừng rồi hò hét đi tiếp tăng hai.
Chung Mậu và Ứng Trác Hàn uống hơi say nhưng vẫn còn tỉnh táo, trong thang máy vỗ ngực chúc nhau đạt điểm thi cao chót vót.
Lục Lê cũng uống chút rượu, híp mắt lười biếng đứng cạnh Khương Nghi.
Trong nhóm chỉ có Khương Nghi không uống rượu mà ăn vài miếng trái cây trong khay.
Bởi vì cả nhóm đều đón sinh nhật thứ mười tám vào nửa đầu năm lớp mười hai, chỉ có Khương Nghi còn một thời gian nữa mới đủ mười tám tuổi.
Gió đêm tháng Sáu oi nồng, hơn mười hai giờ đêm đường phố lập lòe, đèn đường mờ nhạt chiếu xuống bóng người mông lung.
Tần Lan say khướt nói: "Mụ nội nó, các cậu không biết mấy tháng tớ ở nước ngoài thảm cỡ nào đâu, ăn gì ị nấy......"
Chung Mậu lờ đờ cười khúc khích còn Trình Triều ghét bỏ tránh ra xa, trên đường vắng vẻ hầu như chỉ có mấy người họ mới từ quán rượu ra.
Rạng sáng đầu đường vẫncòn không ít trẻ em bán hoa, một đứa bé ôm giỏ hoa chạy tới chỗ họ, vừa đi vừa chọn ra anh trai đẹp nhất hiền nhất rồi vui vẻ nói: "Anh ơi! Mua hoa tặng bạn gái đi!"
Khương Nghi thoáng sửng sốt, sau đó cười nói: "Anh đâu có bạn gái."
Lục Lê ngồi xổm xuống trừng đứa bé kia: "Sao không hỏi anh hả?"
Đứa bé nhìn nam sinh tóc vàng mặc áo ngắn tay màu đen, tướng mạo hết sức ngang tàng phách lối, nó hơi do dự rồi thật thà đáp: "Tại em nghĩ chắc anh không có bạn gái đâu."
Lục Lê hỏi tại sao.
Đứa bé lí nhí nói nhìn hắn dữ quá.
Cảm giác như sẽ dọa người yêu bỏ chạy vậy.
Ứng Trác Hàn cười suýt rách họng, dựa vào Chung Mậu cười gập cả người.
Lục Lê lạnh mặt bảo Ứng Trác Hàn và Chung Mậu cút mau lên, cả đám vừa kéo nhau ra xa vừa cười ngặt nghẽo.
Ứng Trác Hàn cười gập cả người đưa tay lau nước mắt, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Lục Lê ngồi xổm lựa hoa hồng.
Hắn mua cả đống lớn rồi ngồi xổm trên mặt đất chọn ra bông hồng đẹp nhất.
Ứng Trác Hàn vui vẻ nói: "Thằng đần kia mua thì mua đi, còn bày đặt lựa nữa chứ, làm như có ai thèm nhận không bằng......"
Một giây sau, Lục Lê ôm cả bó hồng đưa cho Khương Nghi rồi nghiêng đầu như đang hỏi cậu có thích không.
Ứng Trác Hàn: "????"
Khương Nghi cúi đầu nhìn bó hồng kia, sau đó cũng ngồi xuống chọn hoa trong giỏ của đứa bé.
Ứng Trác Hàn: "?????"
Hắn trợn mắt há hốc muốn xông tới tìm hiểu thực hư nhưng bị Chung Mậu và Tần Lan sau lưng túm lại.
Ứng Trác Hàn trợn mắt nói: "Các cậu không thấy gì à?"
Chung Mậu nghĩ thầm ông còn thấy cảnh kích thích hơn mi nhiều, chứng kiến tụi nó hôn môi nữa kìa.
Tần Lan ho khan một cái rồi kéo hắn tới vỉa hè ngồi xuống.
Ứng Trác Hàn kinh ngạc thấy mấy người này chẳng có vẻ gì là kinh ngạc, ngay cả Trình Triều hút thuốc dưới ánh đèn đường cũng nheo mắt nhìn hết sức bình tĩnh, cứ như đã quá quen rồi.
Hắn ngẩn ngơ hỏi Trình Triều: "Cậu không thấy lạ sao?"
Trình Triều liếc hắn: "Lạ chỗ nào?"
Hắn thản nhiên nói: "Lớp mười hai tụi nó hôn nhau trong phòng thiết bị hay tớ đóng cửa giùm tụi nó?"
Ứng Trác Hàn: "??!!"
"Hai anh muốn mua hai bó sao ạ?"
Đứa bé bán hoa lộ vẻ mừng rỡ, hai người trước mặt đều chọn một bó hoa hồng to, đặc biệt là nam sinh tóc vàng hung dữ kia mua nhiều đến nỗi ôm không xuể.
Lục Lê nhịn không được nhìn sang Khương Nghi, trong giọng nói mang theo ý cười: "Cậu cũng mua làm gì thế?"
Khương Nghi vừa nghiêm túc chọn hoa vừa nói: "Mua tặng người yêu ngoài luồng không danh không phận nào đó."
Người yêu ngoài luồng không danh không phận lâng lâng nói: "Tớ muốn bông to kia kìa. Bông bên cạnh tớ cũng muốn nữa."
Khương Nghi: "Đủ rồi đấy."
Người yêu ngoài luồng không danh không phận lại nói: "Lấy bông ngoài cùng luôn đi, màu đỏ đẹp đấy."
Khương Nghi nhìn bó hồng to tướng mình chọn rồi thở dài: "Cậu đòi nhiều thế để cài lên đầu à?"
Người yêu ngoài luồng không danh không phận hùng hồn nói: "Tớ cài quanh dây nịt không được sao?"
Khương Nghi: "Được rồi."
Cậu ngồi xổm xuống cười với đứa bé để lộ lúm đồng tiền nhỏ rồi chân thành nói: "Gói riêng bông hồng đỏ nhất phía ngoài cùng giùm anh được không?"