Vợ Mình Tự Mình Nuôi

Chương 106



Khương Nghi đã chơi xong hai ván Anipop mà hai nhà tạo mẫu bên cạnh vẫn đang cầm lược và kéo huơ tay múa chân, hình như còn đang bàn bạc với nhau để thống nhất kiểu tóc.

Cậu hơi băn khoăn, cảm thấy hai nhà tạo mẫu trước mặt có vẻ trịnh trọng quá rồi.

Ai ngờ vừa quay đầu nhìn Ứng Trác Hàn, cậu phát hiện hắn nghe rất chăm chú, thỉnh thoảng còn gật đầu phát biểu ý kiến của mình.

"Không đúng, các anh phải hướng tới sự tao nhã hiểu không?"

"Ừ, đúng đúng đúng, chính là cảm giác này nè."

Khương Nghi không hiểu lắm, chỉ biết sau khi xác định được kiểu tóc, bốn nhà tạo mẫu xúm lại bắt đầu tạo kiểu cho cậu.

Làm tóc xong, Ứng Trác Hàn lượn quanh Khương Nghi hai vòng, hắn hài lòng vung tay lên nạp thêm tám ngàn tám vào thẻ hội viên của mình.

Trong gương phản chiếu ánh đèn sáng ngời, thanh niên mặc vest trắng có dáng người thẳng tắp, tóc mái chải ngược lộ ra gương mặt cực kỳ thanh tú, làn da trắng sứ, đường cong từ xương mày đến sống mũi rõ ràng thanh thoát, đuôi mắt hẹp dài hơi xếch lên, đôi mắt to tròn đen láy, hàng mi dài rậm, xinh đẹp đến bức người.

Khi Khương Nghi đứng trước gương cúi đầu sửa lại nơ áo vest, người trong tiệm liên tục ngoái đầu nhìn cậu.

Sau khi lên xe thể thao của Ứng Trác Hàn, Khương Nghi ngồi ở ghế phụ nhìn chiếc xe lao vun vút trên con đường ven biển.

Thời tiết rất đẹp, bầu trời mênh mông không một gợn mây, xanh thẳm như hòa vào biển cả bao la.

Trên đường đi, Ứng Trác Hàn có vẻ hơi khẩn trương, trong lúc chờ đèn đỏ, hắn liên tục quay đầu nhìn Khương Nghi, lúc thì càm ràm gió biển mạnh quá, lúc thì xúc động vô cớ, lải nhải nói tên rùa thúi Lục Lê kia đúng là có số hưởng mà.

Cũng chẳng biết đang mắng gì nữa.

Có lẽ mười mấy năm qua hai người chưa bao giờ hợp nhau cả.

Khương Nghi nở nụ cười.

Cậu gác tay lên cửa xe, khuôn mặt xinh đẹp bức người rạng rỡ dưới nắng, ánh mắt lướt qua mặt biển gợn sóng lăn tăn phía xa, con đường thẳng tắp ven biển rất vắng vẻ, chỉ có tiếng gầm rú của siêu xe vang lên.

Khương Nghi nhắn tin cho Lục Lê.

Cậu nói hôm nay sẽ đi chụp ảnh với Ứng Trác Hàn trên du thuyền ở bờ biển.

Cậu còn nói mình mặc bộ vest trắng rất vừa người, làm tóc gần một tiếng đồng hồ, cảm thấy lần này Ứng Trác Hàn làm bài tập rất kỳ công.

Khương Nghi nghĩ ngợi rồi lại cúi đầu nhắn thêm một tin —— "Tiếc thật đó."

Bởi vì sáng nay Lục Lê nói phải đi công tác ở thành phố A, chắc vài ngày nữa mới về.

Có lẽ hôm nay họ không gặp nhau được rồi.



Lục Lê trả lời cậu rất nhanh.

Hắn nói: "Đúng là tiếc thật đấy."

Khương Nghi lại nghiêm túc an ủi hắn: "Không sao đâu, còn lần sau mà."

Lần sau thể nào hắn cũng thấy thôi.

Siêu xe từ từ dừng lại, mặt biển xanh thẳm sóng nước lấp loáng, hải âu trắng vỗ cánh lượn quanh.

Ứng Trác Hàn vừa xuống xe vừa tự dặn mình đừng hồi hộp.

Khương Nghi bật cười rồi đi theo hắn hỏi: "Sao cậu căng thẳng thế? Tớ nhớ đây đâu phải lần đầu tiên cậu chụp hình."

Ứng Trác Hàn không nói gì mà chỉ ho khan một tiếng.

Du thuyền đậu gần bờ biển rất lớn, trên boong tàu cách một đoạn lại treo một chùm hồng trắng, trên thành cầu thang dành cho người lên xuống cũng buộc đầy hoa hồng, ruy băng trắng tinh bay phất phơ trong gió biển.

Du thuyền đồ sộ như được hoa hồng trắng bao phủ, tỏa sáng rực rỡ trên mặt biển xanh biếc gợn sóng lăn tăn, thảm đỏ trải dài từ boong tàu đến đại sảnh.

Trên du thuyền chẳng có bóng người, yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng gió biển và hải âu kêu vang.

Khương Nghi cứ đi mấy bước thì lại thấy một bó hồng trắng buộc ruy băng, cậu hơi kinh ngạc, không ngờ lần này Ứng Trác Hàn lại tổ chức chụp ảnh long trọng như vậy.

Cậu đi vào đại sảnh du thuyền lấp lánh ánh đèn pha lê, nơi này rộng thênh thang, tầng hai và tầng ba hình bán nguyệt chẳng có ai, đèn pha lê treo giữa sảnh tỏa ra ánh sáng dìu dịu.

Khương Nghi dừng lại giữa đại sảnh, cậu mặc vest trắng đứng trên thảm đỏ, chung quanh là hoa hồng trắng rợp trời, khôi ngô tuấn tú như hoàng tử bước ra từ truyện cổ tích.

Cậu quay lại định hỏi Ứng Trác Hàn rốt cuộc hôm nay chụp ảnh gì, nào ngờ vừa quay đầu thì chẳng thấy Ứng Trác Hàn đâu nữa.

Dường như cả đại sảnh ngoài cậu ra chỉ còn hoa hồng trắng bạt ngàn, vừa ấm cúng vừa yên tĩnh.

Khương Nghi mờ mịt, cậu đang định bước ra ngoài thì chợt nghe tiếng đàn piano trầm bổng du dương vang lên trong đại sảnh vắng lặng.

Tiếng đàn êm đềm như nước chảy dưới đầu ngón tay, là bản nhạc mà Khương Nghi hết sức quen thuộc.

Khương Nghi dừng bước rồi nhìn về hướng phát ra tiếng đàn.

Bên kia đại sảnh, trước cây grand piano là một thanh niên tóc vàng mặc vest đen ngồi đàn trên ghế, sống lưng thẳng tắp.

Hắn đàn rất nhẹ nhàng, tựa như trở lại lúc nhỏ Khương Nghi tập đàn với hắn, luôn đầy lòng kiên nhẫn, Khương Nghi nói muốn nghe bài gì thì hắn sẽ học bài đó ngay.

Như thể hắn học đàn piano chỉ vì cậu vậy.

Khương Nghi ngẩn ngơ.

Người trước mặt đang đàn bài "Hôn lễ trong mộng".

Là "Hôn lễ trong mộng" mà năm mười bảy tuổi họ chạy trốn tới phòng nhạc bỏ hoang và ngồi chung một ghế, Lục Lê đã nắm tay dạy cậu đàn.

Là "Hôn lễ trong mộng" mà năm mười bảy tuổi Lục Lê nghiêng đầu hỏi cậu sau này có đi với người khác không.

Hoa hồng trắng tràn ngập không gian như tình yêu thầm lặng từ từ xuất hiện trong tiếng đàn êm ái, sau đó cuồn cuộn dâng trào trong tim như thủy triều.

"Dạo này cậu nhiều việc lắm à?"

"Ừ."

"Bận chứ."

"Tớ đang làm một chuyện quan trọng lắm."

Khương Nghi ngẩn người nhìn Lục Lê trên ghế, đàn xong âm cuối cùng hắn ngẩng đầu nhìn cậu.



Hắn nhìn Khương Nghi mặc vest trắng, im lặng một lát rồi đột nhiên cười lên, thấp giọng nói: "Đẹp lắm."

Thật là đẹp.

Người yêu của hắn thật sự rất đẹp.

Nhưng hắn đang khẩn trương đến nỗi lòng bàn tay rịn đầy mồ hôi.

Lục Lê nghĩ thầm vô dụng quá đi.

Nhưng đứng cách hắn không xa là Khương Nghi.

Không phải ai khác.

Là Khương Nghi mà hắn thích bấy lâu nay.

Là Khương Nghi mà từ nhỏ hắn đã bảo vệ chu toàn.

Lục Lê mặc vest đen đứng dậy, tóc vàng trên trán chải ngược ra sau để lộ gương mặt tuấn tú kiêu ngạo, đường cong xương mày hoàn mỹ, sống mũi cao thẳng, môi mỏng nhếch lên.

Hắn đi về phía Khương Nghi, thật chậm thật chậm.

Khương Nghi đứng tại chỗ như vừa mới định thần lại, nhìn Lục Lê đi tới chỗ mình.

Cậu nhìn Lục Lê đi đến trước mặt, nhìn nam sinh tóc vàng luôn ngang tàng ương bướng quỳ một chân xuống đất, nhìn hắn mở hộp nhung ra rồi giơ lên một chiếc nhẫn.

Giọng Lục Lê rất nhẹ như sợ quấy nhiễu gì đó, ngẩng đầu nhìn cậu chăm chú rồi trầm thấp hỏi khẽ: "Bé ngoan, tụi mình sẽ luôn bên nhau đúng không?"

Câu hỏi này họ đã từng diễn tập vô số lần.

Lúc sáng sớm nắng chiếu qua khe màn, lúc hoàng hôn dựa nhau chơi đùa trên ghế salon, lúc đêm khuya ôm ấp hôn lên trán cậu.

Lục Lê nửa quỳ ở đầu giường hỏi cậu rất nhiều lần: "Bé ngoan, tụi mình sẽ luôn bên nhau đúng không?"

Câu trả lời của Khương Nghi đến giờ vẫn chỉ có một.

Dù là khi hơi thở quấn giao, thậm chí toàn thân ẩm ướt ánh mắt thất thần, cậu cũng sẽ vòng đôi tay trắng mịn ôm cổ người trên thân rồi thì thầm: "Đúng vậy."

"Tụi mình sẽ luôn ở bên nhau."

Họ sẽ luôn bên nhau.

Chỉ có cái chết mới chia lìa được họ mà thôi.

Xưa nay Khương Nghi vẫn luôn mạnh mẽ như vậy.

Tính cậu trầm lặng ôn hòa nhưng luôn kiên trì với những chuyện mình đã quyết định, không bao giờ biết đến hai chữ "bỏ cuộc".

Giữa đại sảnh du thuyền, Khương Nghi đứng trên thảm đỏ cúi người nhìn Lục Lê quỳ một chân trên sàn, cậu chìa tay ra rồi nhìn hắn như vô số lần diễn tập trước đây.

Cậu nói khẽ: "Đúng vậy."

"Arno, tụi mình sẽ luôn bên nhau."

Lục Lê quỳ một chân trên sàn đeo nhẫn vào tay Khương Nghi, sau đó trao cho cậu một nụ hôn rất nhẹ.

Khương Nghi có thể cảm nhận rõ ràng bàn tay giữ chặt gáy mình đang khẽ run.

Nhịp tim hắn vừa nhanh vừa mạnh, dù yên lặng hôn môi cậu nhưng Khương Nghi vẫn có thể cảm nhận được tim Lục Lê đang đập rất nhanh.

Cuối cùng Lục Lê cúi đầu hôn lên trán cậu rồi khàn giọng cười nói: "Cậu ngẩng đầu nhìn xem."

Khương Nghi thở ra một hơi rồi ngước nhìn lầu hai lầu ba của đại sảnh, kinh ngạc phát hiện trước lan can hai tầng lầu đều là những gương mặt quen thuộc.



Ứng Trác Hàn và Chung Mậu huýt sáo với họ, Trình Triều đút tay vào túi, trên môi hiện ra ý cười nhìn cậu, cha Khương đứng cạnh Lục Đình có vẻ vừa vui vừa buồn, mẹ Lục vịn lan can cầm quạt cười với họ.

Chung Mậu dựa vào lan can: "Đệt, sao nhìn cảnh này muốn khóc quá bây ơi."

Tần Lan u sầu thở dài: "Mười mấy năm rồi đó......"

Hắn cảm thán: "Nhìn anh em mình đi đến bước kết hôn này......"

Trình Triều chống tay trên lan can hời hợt đính chính: "Chưa kết hôn đâu. Mới đính hôn thôi."

Chung Mậu cười hì hì: "Thì cũng sắp rồi còn gì......"

Nhìn Lục Lê che chở người ta thế kia chưa biết chừng vừa đủ tuổi sẽ dụ dỗ người ta đi đăng ký kết hôn, khỏi mất công cải trắng mình cực khổ trông nom lại bị ai đào mất.

Trình Triều hời hợt nói: "Khương Nghi nói Lục Lê phải chờ mình học xong tiến sĩ mới kết hôn được."

Nếu không tại sao lúc đặt nhẫn, tên họ Lục lại chọn ngón giữa chứ.

Chung Mậu "à" một tiếng rồi dựa vào lan can nhìn hai người giữa đại sảnh hít sâu một hơi, sau đó nổi lòng tôn kính nói: "Lục ca trâu bò thiệt."

Mẹ nó thế mà hắn cũng chờ nổi.

Cái này phải chờ bao nhiêu năm chứ?

Ở bên kia, mẹ Lục và cha Lục thi nhau an ủi nhân viên mấy chục năm của mình: "Anh Khương, không sao không sao......"

"Con lớn rồi còn gì, bình thường mà......"

Cha Khương thở dài rồi vui mừng cảm thán: "Tôi không sao......"

"Chỉ là con lớn nhanh quá......"

"Không dễ gì không dễ gì......"

Chớp mắt một cái đã từ đứa bé đi chập chững biến thành người lớn.

Cha Lục cũng vui mừng cảm thán: "Đúng vậy, con lớn nhanh quá......"

Chớp mắt một cái đã đạp ông xuống ghế Lục thị.

Rốt cuộc ông cũng có thời gian ở bên vợ mình rồi.

Không dễ gì không dễ gì.