Vợ Mình Tự Mình Nuôi

Chương 32



Nho trong sân quá chua không ăn được nên đám Chung Mậu đành hậm hực thu tay lại, ánh mắt nhanh như chớp đảo qua một vòng, phát hiện ra rượu gạo được ủ ở chỗ thoáng mát trong góc sân.

Rượu gạo nhà nào cũng ủ nên chẳng phải thứ hiếm hoi gì, nhưng đối với đám Chung Mậu lại hết sức thần kỳ, hớn hở nài nỉ bà nội Khương Nghi cho mình nếm thử.

Bà nội Khương Nghi không lay chuyển được lũ trẻ nên đành phải bất đắc dĩ đồng ý, còn căn dặn đám Chung Mậu đừng uống nhiều quá mà chỉ nếm chút xíu là được rồi.

Không phải bà nội tiếc của mà là sợ lũ trẻ này uống không biết điểm dừng.

Cả đám ngoan ngoãn gật đầu, kết quả sau khi bà cụ về phòng đi ngủ thì chẳng khác nào ngựa hoang mất cương, mỗi người một bát to, chẳng mấy chốc đã chia nhau uống hết rượu gạo.

Khương Nghi dẫn cả đám ngồi xổm dưới giàn nho đào lên chỗ rượu còn lại.

Tần Lan vừa đào vừa nói: "Không tốt lắm đâu."

Chung Mậu bổ cuốc xuống: "Đúng đấy, không tốt lắm đâu."

Ứng Trác Hàn phủi bùn đất trên chai rượu: "Đúng vậy đúng vậy, không tốt đâu."

Khương Nghi nghiêm túc lấp đất lại rồi thoải mái nói: "Đừng sợ. Bà nội nói ngoại trừ rượu cưới vợ của tớ không được động vào thì rượu khác đều có thể uống mà."

"Rượu cưới vợ?"

Lục Lê ngồi xổm bên cạnh sửng sốt: "Sao tớ không biết?"

Chung Mậu cười ha ha: "Lục ca, rượu cưới vợ của người ta làm sao cậu biết được hả."

Lục Lê trừng hắn, nghĩ thầm sao hắn lại không biết chứ, trước kia Khương Nghi còn làm vợ hắn nữa kìa.

Tần Lan tưởng Lục Lê từ nhỏ lớn lên ở nước ngoài không biết rượu cưới vợ mà Khương Nghi nói là gì nên giải thích: "Rượu Khương Nghi nói gọi là Nữ Nhi Hồng, chắc chôn từ lúc Khương Nghi mới sinh, chờ sau này kết hôn sẽ đào lên."

Lục Lê: "Sao tớ không có nhỉ?"

Ứng Trác Hàn: "Đi mà hỏi bố cậu ấy, hỏi Khương Nghi làm gì?"

Chung Mậu: "Lục ca, nước ngoài không chôn cái này đâu."

Khương Nghi nghĩ ngợi rồi an ủi: "Đến lúc đó tớ sẽ chia cho cậu một nửa rượu này."

Trình Triều: "......"

Rượu cưới vợ còn chia nhau thì đâu thể trách hắn lúc trước hiểu lầm Khương Nghi là con riêng Lục gia được.

Cả đám khiêng rượu mới đào lên bàn rồi chơi trò xoay chai, chĩa vào ai thì người đó phải uống rượu hoặc ăn một chùm nho.

Chẳng ai chịu ăn nho chua ê răng cả.

Thế là rượu gạo trên bàn bốc hơi với tốc độ cực nhanh.

Khương Nghi ngồi chính giữa háo hức chờ mong cái chai sẽ chĩa vào mình để được uống một hớp rượu.

Nhưng đã chơi bảy tám vòng mà cái chai vẫn không xoay về phía cậu lần nào.

Khương Nghi buồn thiu, Lục Lê bên cạnh thản nhiên kê đầu gối dưới bàn nói: "Tớ nhúng đũa cho cậu nếm thử nhé?"

Khương Nghi lắc đầu, quyết định chờ cái chai chĩa về phía mình để nếm cho ra trò.

Chung Mậu xoay chai, nó quay vòng vòng giữa bàn rồi tốc độ dần chậm lại.



Khương Nghi trợn tròn mắt nhìn chằm chằm cái chai giữa bàn, đôi mắt đen long lanh tràn ngập chờ mong.

Chai rượu từ từ dừng lại như sắp quay về hướng Khương Nghi, nhưng một giây sau nó lại nghiêng đi rồi chậm rãi xoay tới trước mặt Lục Lê.

Lục Lê nâng đầu gối cho một bên bàn cao lên làm mặt bàn nghiêng đi, thấy cái chai hướng về phía mình thì âm thầm để mặt bàn nằm ngang lại.

Khương Nghi hụt hẫng lẩm bẩm: "Lạ thật......"

Trình Triều nhíu mày, cảm thấy có gì đó sai sai nên nhìn thoáng qua Lục Lê, phát hiện Lục Lê uể oải dựa vào ghế, đôi chân dài dưới gầm bàn duỗi vào tận trong cùng nên không thấy được đang làm gì.

Hắn vừa uống rượu gạo vừa dỗ dành Khương Nghi, nghiêm trang bảo cậu dựa sát mình lấy hên đi, biết đâu sẽ tới lượt cậu thì sao.

Khương Nghi bướng bỉnh nói không cần, mình đã tính xác suất rồi, cái chai nhất định sẽ quay về phía mình.

Lục Lê: "Tính cái đó vô ích thôi, thà dựa tớ còn hơn."

Khương Nghi nghiêm túc: "Không được mê tín phong kiến. Khoa học mới là động lực duy nhất để tiến bộ."

Trình Triều: "......"

Chẳng bao lâu sau, gió đêm mát lạnh thổi qua hết sức dễ chịu, trong sân nồng nặc mùi rượu, mấy người nằm sấp trên ghế mây, rượu gạo đào lên đã vơi quá nửa, ai nấy đều say khướt hò hét ầm ĩ.

Ứng Trác Hàn lờ đờ nắm tóc quăn bi thương nói không thích tóc mình chút nào vì buổi sáng ngủ dậy sẽ xù lên làm đầu to hơn.

Chung Mậu đỏ bừng mặt mũi cười he he, nắm tóc quăn của Ứng Trác Hàn nói đầu to thì tốt chứ sao, đầu to mới thông minh.

Tần Lan ôm dép lê trong ngực nghiêm túc dạy nó đọc hai mươi sáu chữ cái.

Dép lê không nói lời nào khiến Tần Lan nổi quạu chỉ vào dép lê mắng nửa tiếng.

Mặt Lục Lê cũng hơi đỏ, tóc vàng bay bay trong gió đêm, hắn ôm Khương Nghi chỉ vào cây nho trong sân lẩm bẩm: "Tớ trồng."

Hắn lại chỉ vào mũ rơm treo trên tường: "Tớ đan."

Khương Nghi uống trộm chút rượu, trên mặt không có biểu hiện gì, nghiêm túc gật đầu nói: "Biết rồi."

Lục Lê dụi dụi vào người cậu, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Khương Nghi, im lặng một lát rồi chân thành nói: "Của tớ."

Khương Nghi của hắn.

Khương Nghi chậm chạp suy nghĩ, hình như cũng không sai nên nghiêm túc nói: "Đúng vậy."

Tần Lan quay đầu chỉ vào dép lê phẫn nộ nói: "Không đúng! Một chữ cái nó cũng đọc không nên hồn nữa!"

Lục Lê tức giận, từ nhỏ đến lớn một con gà cũng không dám ở trước mặt hắn nói Khương Nghi không đúng.

Hắn siết chặt nắm đấm, tức giận quăng dép lê của Tần Lan lên giàn nho.

Tần Lan ôm chiếc dép duy nhất của mình, bi thương ngồi dưới đất dạy dép lê đọc bảng cửu chương.

Trình Triều dựa vào ghế mây, gió đêm thổi qua, gần như là người tỉnh táo nhất trong nhóm.

Mặc dù đầu hắn cũng hơi mụ mẫm, muốn đi bắt gà ngoài sân để chùi đít.

Dù sao mỗi ngày gà đều ị nhưng chẳng bao giờ chùi đít cả.

Trình Triều cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Hắn híp mắt chậm chạp nghĩ nếu bảo mình chùi đít gà thì trước tiên phải lấy khăn ướt lau hai lần rồi dùng khăn khô lau ba lần, cuối cùng lấy máy sấy khô phao câu gà.

Làm vậy phao câu gà sẽ sạch hơn nhiều.

Ý nghĩ này làm toàn thân Trình Triều hết sức khoan khoái, hắn chậm chạp quay đầu, trông thấy trên một chiếc ghế mây khác, Khương Nghi bị Lục Lê ôm trong lòng, nhìn Khương Nghi rất ngoan, đôi mắt long lanh mở to, bờ môi ướt nước đỏ mọng.

Gò má cậu hơi ửng hồng, nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy được, dưới ánh trăng vằng vặc hệt như men sứ, đầu hơi nghiêng sang một bên, dáng ngồi rất nghiêm chỉnh nhưng nhìn có vẻ đờ đẫn thất thần.

Lục Lê cúi đầu như đang cắn vành tai Khương Nghi, hai tay khoác lên vai cậu, cả người gần như dựa vào Khương Nghi, vẻ mặt cao ngạo cũng trở nên hiền hòa.

Đó là một tư thế cực kỳ thân mật.

Thân mật đến mức Trình Triều đã hơi say cũng phải nhíu mày, hắn ngồi trên ghế mây, cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

Hình như thân mật quá mức thì phải.

Hắn tự nhủ chắc vì ánh đèn trong sân tối quá nên mình thấy không rõ, có lẽ Lục Lê chỉ uống say tựa đầu lên vai Khương Nghi mà thôi.

Dù sao mấy ngày nay ai cũng thấy Lục Lê rất bám Khương Nghi, hệt như hai người có mối liên hệ đặc biệt gì đó mà phải dính sát nhau thì mới dễ chịu được.

Nhưng gió đêm càng thổi càng mạnh, mây đen che khuất quá nửa mặt trăng bị xua tan, ánh trăng sáng vằng vặc chiếu xuống đổ bóng dài trên đất.

Trong ánh sáng đó, Trình Triều ngồi trên ghế mây thấy Lục Lê rời miệng ra, một dấu răng hiển hiện trên vành tai Khương Nghi, Lục Lê lại lẩm bẩm vùi đầu vào cổ Khương Nghi như đang nghịch ngợm cắn cổ cậu.

Khương Nghi ưỡn lưng thẳng tắp, nghiêm túc nhìn về phía trước như chìm đắm trong bài học, hoàn toàn không nhận ra mình lại bị cắn thêm một miếng.



Trình Triều mơ màng gọi tên Khương Nghi, thấy cậu quay đầu lại thở dài một tiếng rồi nghiêm túc bảo mình: "Đợi tan học hãy nói."

Càng lúc Trình Triều càng cảm thấy không đúng, mơ màng định đứng dậy thì thấy Ứng Trác Hàn níu tóc mình ngồi xuống cạnh Khương Nghi, không nắm tóc mình nữa mà quay sang nắm tóc cậu.

Hắn vừa nắm vừa hâm mộ nói: "Tóc cậu đẹp thật, không làm đầu to chút nào......"

Sau đó Trình Triều thấy Ứng Trác Hàn lén lút cắn tóc Khương Nghi rồi lải nhải: "Chia cho tớ chút xíu đi mà......"

Sau khi Lục Lê phát hiện thì nắm đầu Ứng Trác Hàn hùng hổ nạt hắn xéo đi.

Khương Nghi nổi quạu, không hiểu tại sao lúc nào cũng có người quấy rầy mình học bài.

Cô Lưu nói tiết này rất quan trọng nên nhất định phải nghe giảng thật kỹ, nhưng luôn có người tới làm phiền cậu.

Khương Nghi đẩy đầu Lục Lê ra rồi xách ghế đẩu tới trước giàn nho, sống lưng thẳng tắp, thành kính tiếp tục nghe giảng.

Trình Triều: "......"

Hắn tựa đầu vào ghế mây, đột nhiên cảm thấy mình nghĩ hơi nhiều rồi.

Quá nửa đêm, cả đám lảo đảo dìu nhau về phòng, vừa đặt lưng xuống giường đã ngáy o o.

Sáng hôm sau, hàng xóm vác cuốc đứng ngoài cổng gọi lũ trẻ nhưng bà nội Khương Nghi lại cười xua tay, đưa bánh in mình làm cho hàng xóm rồi cười ha ha nói tối qua bọn trẻ mải mê uống rượu nên say bét nhè rồi.

Hàng xóm cũng cười lắc đầu nói tuổi trẻ tốt thật.

Hơn mười một giờ trưa, cả đám đêm qua uống say dần tỉnh lại, Tần Lan ra khỏi phòng đầu tiên, hắn nhảy lò cò hỏi bà nội Khương Nghi có đôi dép nào mới không.

Trình Triều là người dậy sớm nhất, rửa mặt xong thì theo Chung Mậu đến phòng Khương Nghi gọi mấy người còn ngủ xuống giường ăn cơm.

Chung Mậu mang đầu tóc tóc bù xù hăng hái đẩy cửa phòng Khương Nghi, hít sâu một hơi rồi gào lên: "Dậy đi ——"

Giọng hắn vang dội đến nỗi lũ chim trên cành cây ngoài sân hoảng hốt bay tán loạn.

Một giây sau, Chung Mậu bị quăng gối vào mặt, kèm theo là một giọng nói khàn khàn: "Xéo đi."

Trình Triều khựng lại, bước vào phòng mới phát hiện hai người ngủ trên giường đắp chung một chăn.

Lục Lê mặc áo ba lỗ quàng tay ôm Khương Nghi khẽ cựa quậy, Khương Nghi nằm trong ngực hắn cũng bị đánh thức, lông mi chớp nhẹ rồi mơ màng mở mắt ra.

Cậu ngẩng đầu hỏi Lục Lê bên cạnh: "Gì vậy?"

Lục Lê vỗ lưng cậu nói khẽ: "Không có gì đâu, ngủ tiếp đi."

Nhìn hai người đắp chung một chăn, tay đan vào nhau, cảm giác kỳ quái lại dâng lên trong lòng Trình Triều nhưng lần này càng mãnh liệt hơn.

Hắn nheo mắt lại, đang định mở miệng thì thấy sau tấm chăn của hai người nhúc nhích, Ứng Trác Hàn tóc tai bù xù bò ra từ cuối giường cười hề hề.

Trình Triều: "......"

Đầu óc hắn đúng là có bệnh mới cảm thấy kỳ quái mà.

Lục Lê đạp Ứng Trác Hàn một cái rồi xù lông nói: "Mẹ nó sao cậu lại ở trên giường tụi tôi hả?"

Khương Nghi lẩm bẩm: "Thì ra tối qua không phải tớ đạp trúng tường sao......"

Ứng Trác Hàn bị đạp xuống giường ôm mông ấm ức nói: "Tối qua tôi về chung với Khương Nghi mà!"

Hắn cứng cổ nói: "Cậu ngủ chung giường với Khương Nghi được thì tôi cũng ngủ được chứ!"

Tối qua hai người uống say không ai nhường ai, Ứng Trác Hàn thà chết không buông tay, cùng lắm thì cả ba cùng ngủ chung.

Cuối cùng giày vò một hồi, ba người ngủ chung thật.

Lục Lê sầm mặt hùng hổ ôm hết ga giường vỏ chăn bỏ vào máy giặt.

Tần Lan nhảy lò cò trong sân gào lên: "Lục ca, tối qua cậu quăng dép lê của tớ đi đâu rồi hả?"

Lục Lê đang cáu nên hung dữ nạt: "Ném lên đầu ông nội cậu á!"

Buổi tối cuối cùng trước khi về thành phố, bà nội Khương Nghi làm thịt một con vịt hai con gà, còn nhờ trưởng thôn ra ao bắt hai con cá to.

Đám Chung Mậu ngăn cản bà nội, nói đừng nấu nhiều thịt như vậy mà để lại cho mình ăn, bà nội Khương Nghi vừa nhổ lông vừa lắc đầu cười nói: "Nuôi cho các cháu ăn mà. Các cháu ăn nhiều là bà vui rồi."

Vì lần trước uống rượu nhiều quá nên bà nội Khương Nghi không bưng rượu gạo lên, ăn cơm xong mọi người ngồi trong sân tán gẫu, chuyện gì cũng nói, Khương Nghi ngồi cạnh bà nội nhìn bà may miếng đệm giày cho cho mình.

Sao giăng kín trời đêm, mọi người lần lượt thay phiên nhau đi tắm, tắm xong thì về phòng thu dọn hành lý, cuối cùng trong sân chỉ còn lại Trình Triều và Khương Nghi.

Trình Triều nghiêng đầu nhìn Khương Nghi đang dựa vào ghế mây ngắm sao, đột nhiên gọi: "Khương Nghi."

Khương Nghi quay sang: "Hả?"

Trình Triều gối tay sau đầu, nhắm mắt nói: "Lần sau về nhớ gọi tớ theo nữa nhé."



Khương Nghi cười nói: "Ừ."

Lục Lê tắm xong lau tóc đi tới, vờ như không có chuyện gì thản nhiên hỏi: "Các cậu đang nói gì thế?"

Khương Nghi cảnh giác, sợ Lục Lê nói chuyện đi ị ngay trước mặt Trình Triều nên vội vã kéo Lục Lê: "Hình như quần áo trong phòng tớ chưa soạn xong đâu, cậu vào xem với tớ đi."

Lục Lê thắc mắc: "Ngoại trừ quần sịp cậu không cho tớ đụng thì tớ nhớ mấy thứ khác soạn xong hết rồi mà."

Khương Nghi: "......"

Vành tai cậu đỏ lên, dắt tay Lục Lê: "Tớ nói có là có mà, cậu theo tớ vào xem đi."

Hôm sau trở về, trưởng thôn đang rảnh rỗi đích thân đến tiễn lũ trẻ.

Dù sao ban đầu bà nội Khương Nghi và người trong thôn đều không trông mong mấy đứa nhỏ này có thể gánh vác trách nhiệm nặng nề mà chỉ muốn nhờ chúng phụ một tay lúc bận rộn, ai ngờ lũ trẻ thật sự rất được việc.

Từng chiếc xe sang trọng chạy vào thôn, sau khi dừng xe mấy tài xế suýt nữa không nhận ra cậu chủ nhà mình.

Đặc biệt là tài xế Trình gia, ông trợn mắt há hốc mồm nhìn Trình Triều có bệnh sạch sẽ nghiêm trọng mặc quần đùi xanh đỏ kéo vali, nước da đã trở nên đen nhẻm.

Tài xế Ứng gia đang định giúp Ứng Trác Hàn xách vali bỏ vào cốp sau thì thấy Ứng Trác Hàn cao ngạo giơ tay ra hiệu ngừng lại, sau đó nói tài xế bật cốp sau lên rồi biểu diễn cho ông thấy thành quả của mình sau những ngày ném đống cỏ khô.

Tài xế Ứng gia chỉ thấy cậu chủ nhà mình xách vali lên rồi thành thạo vặn eo ném vào cốp sau, chiếc vali lượn theo một đường vòng cung hoàn hảo rồi đáp xuống cốp sau chuẩn không cần chỉnh.

Trong đám người Khương Nghi hầu như chẳng thay đổi gì, lúc đến thế nào thì lúc đi vẫn thế ấy, dường như có dang nắng cỡ nào cũng vẫn trắng bóc.

Còn những người khác phải dưỡng da hết kỳ nghỉ hè mới trở lại màu da ban đầu, không còn đen như than nữa.

Suốt kỳ nghỉ hè, đám Chung Mậu không liên hệ nhiều với người trong giới mà ngày ngày theo Lục Lê và Khương Nghi chơi đùa.

Lời đồn đại trong giới dần nổi lên râm ran.

Tuần đầu tiên khai giảng, một buổi sáng nọ Lục Lê bảo Khương Nghi đưa cho mình giấy khen và cúp từ nhỏ đến lớn.

Khương Nghi chẳng nghĩ gì nhiều, dù sao cũng không phải lần đầu Lục Lê hỏi những thứ đó nên đưa hết giấy khen và cúp cho hắn.

Xế chiều Khương Nghi phát hiện Trình Triều không vào học mà xin nghỉ đi toilet, hết tiết vẫn chưa quay lại.

Trong nhà vệ sinh trên tầng cao nhất, Lục Lê dẫn theo một đám người, hắn ngồi trên ghế đối diện với đám học sinh lớp lớn đang tung tin đồn trong giới, vẻ mặt hết sức ôn hòa, mỉm cười nói: "Đọc tiếp đi."

Đám học sinh lớp lớn đứng trong góc nhà vệ sinh cầm giấy khen Lục Lê đã sao ra, lắp bắp đọc: "Học sinh Khương Nghi đã đạt thành tích xuất sắc trong cuộc thi tiếng Anh......"

Trình Triều nhắc nhở: "Đừng có bỏ sót tên cuộc thi."

Ứng Trác Hàn dựa cửa gật đầu: "Đúng đúng."

Đám học sinh lớp lớn: "......"

Mất hết một tiếng đồng hồ đám người kia mới đọc hết mọi giải thưởng của Khương Nghi từ mẫu giáo đến cấp hai mà Lục Lê đưa cho.

Ngay cả phiếu bé ngoan cũng bị ép đọc từng chữ.

Thấy cả đám đọc xong, Lục Lê vẫn nhịn không được cầm xấp giấy khen dày cộp nện lên đầu đám người trước mặt: "Mắng cậu ấy à?"

"Anh có mấy giải thưởng hả? Anh xứng không? Anh xứng không?"

"Số cúp của cậu ấy nhiều đến nỗi có thể đập chết anh đấy, anh là cái thá gì chứ?"