Editor: Hyna Nguyễn
--------------------------------------------------------
Kết quả cuối cùng lần tập diễn này dĩ nhiên là Tư Hạ cũng không thể hôn một cái.
Quả nhiên không phải là mỗi người đều có khẩu vị kỳ lạ giống như Tư Dạ Hàn ...!Diệp Oản Oản trở lại nhà trọ, tẩy trang tắm rửa, vừa suy nghĩ lấy ngày mai nên đổi dạng trang điểm da mặt thành kiểu nào, một bên mở máy vi tính ra.
Chương trình học trong trường đối với cô mà nói đã không cần tốn quá nhiều thời gian, cô đang tìm ở trên mạng thêm thông tin để mua thêm nhiều chút các loại sách vở liên quan đến đạo diễn biên kịch điện ảnh và phương diện truyền hình, dành thời gian tự học.
Dù sao thi lên đại học vẻn vẹn chỉ là một cái nháy mắt, mục đích cuối cùng của cô là đoạt lại tất cả mọi thứ mà Nhị thúc cùng Diệp Y Y lấy từ trên tay của cha cô.
Năm đó cô chỉ biết là oán trách cha vô dụng, làm hại cô không có biện pháp đến với Cố Việt Trạch, nhưng không biết, người hại cả nhà bọn họ là chính cô.
Lúc đó Diệp Y Y giả mạo danh nghĩa Cố Việt Trạch đem cô lừa gạt đến một chỗ vắng vẻ, hạ độc đem cô làm cho cô hôn mê, sau đó Nhị thúc dùng cô uy hiếp cha giao ra cổ phần, hơn nữa ở trước mặt cảnh sát thừa nhận tội mình tham ô công quỹ, nếu không thì sẽ tiêm ma túy cho cô, lại tìm mấy nam nhân chơi đùa cô, phát tán video ra ánh sáng cô chơi ma túy, để cho cô thân bại danh liệt.
Cha từ nhỏ sủng ái nhất chính là cô, người một nhà đều coi cô là thành bảo bối nói gì nghe nấy.
Lúc cô ở nước ngoài đi học, từng thiếu chút nữa bỏ mạng ở trong một lần phần tử khủng bố tập kích, tinh thần chịu đã kích rất lớn, cha mẹ tự trách không dứt, lập tức đem cô tiếp trở về trong nước, từ đó đối với cô càng là bảo vệ đến giống như là nhãn châu vậy.
Nói chung cũng là bởi vì cha mẹ bảo vệ quá mức, cho nên cô cũng quá mức đơn thuần cùng dễ dàng nhẹ tin người khác.
Lúc cha cảnh cáo cô không muốn cô một mình ra ngoài, nhưng cô vì cùng Cố Việt Trạch hẹn hò một mình cô vẫn là len lén thoát khỏi bảo vệ chạy ra ngoài.
Dù sao cũng là Cố Việt Trạch mời, coi như là trên trời rớt xuống một cây đao, cô đều sẽ đi đến nơi hẹn, huống chi chẳng qua là một câu cảnh cáo của cha.
Lúc đó đối mặt với uy hiếp của Nhị thúc, cha không chút do dự lựa chọn bảo toàn cô, cho dù giá tiền là buông tha toàn bộ Diệp gia.
Sau chuyện này, cha mẹ sợ cô quá mức tự trách không chịu nổi kích thích, cho nên vẫn luôn không có nói cho cô biết chân tướng.
Mà cô vẫn còn ngu ngơ cho là lần đó chẳng qua chỉ là Cố Việt Trạch không có đến nơi hẹn, hoàn toàn không biết một lần hành động thất thường của mình đưa đến biết bao hậu quả nghiêm trọng, thậm chí vì một cái thất thế của cha mà cô quay đầu liền muốn cùng gia đình mình giải trừ hôn đoạn tuyệt quan hệ.
Nhận nhầm tình cảm của chó sói làm chân thành, đem lầm chí thân làm cừu địch...
Nghĩ đến những thứ này, Diệp Oản Oản liền hận không thể bóp chết chính mình.
Ba...!Mẹ...!Chờ con thêm một chút nữa...
Hết thảy các thứ này con đều sẽ từng cái theo chân bọn họ đòi lại!
Lúc này, chuông điện thoại di động cô đặt riêng đột nhiên vang lên, là Tư Dạ Hàn gọi tới.
Diệp Oản Oản thu lại suy nghĩ lung tung của mình, vội vàng lên tinh thần đối phó.
"Alo?"
"Tan học?" Đầu bên kia điện thoại di động truyền tới là người kia trước sau như một âm thanh trầm thấp lạnh lùng.
"Ân ân ~ tan học rồi ~ mới vừa tập diễn kết thúc, vương tử quá xấu, em đều thiếu chút nữa diễn muốn ói, lúc đầu muốn nói với lão sư bỏ diễn, lão sư nói quyết định rút thăm không thể sửa đổi..." Diệp Oản Oản cằn nhằn mà oán trách, cô tận lực tiết lộ ra hành tung cùng chuyện xảy ra của mình ở trường học, như vậy đến lúc đó Tư Dạ Hàn sẽ không lý do nói cô lừa gạt hắn điều gì.
Người đầu bên kia điện thoại di động rất có kiên nhẫn nghe cô nói sự tình trong trường học, sau khi đợi cô nói xong, mới mở miệng hỏi, "Thứ bảy có rãnh không?"
"Thứ bảy sao? Hẳn là...!Không có chuyện gì đi..."
Trường học không yêu cầu học sinh học thứ bảy chủ nhật nên cô có thể trở về nhà, nếu như Tư Dạ Hàn để cho cô trở về, cô không có lý do gì cự tuyệt, nghĩ tới đây, âm thanh của Diệp Oản Oản khó tránh khỏi có chút căng lên.
Cho dù là chỉ có hai ngày, nhưng vạn nhất trở về lại không ra được đây...
Tự do đối với cô mà nói đơn giản là quá trân quý, cô còn có quá nhiều công việc bề bộn phải làm như vậy, tuyệt đối không muốn lại trở lại loại cuộc sống đó giống như ngày trước.
"Bà nội muốn gặp em." Đại khái là cảm nhận được sự khẩn trương và bài xích của cô, âm thanh của Tư Dạ Hàn dường như cũng hơi lạnh xuống..