Mặc Sơ ngẩn ra, Mặc Hàm nói New York có bão, cô đi thế nào?
“Em có biết, người lớn là tấm gương của con cái, một lời một hành động cũng sẽ ảnh hưởng tới suy nghĩ và sự phát triển của chúng.” Vẻ mặt Quyền Đế Sâm lạnh lùng.
Mặc Sơ thấy anh dạy dỗ mình, cô bối rối: “Anh đến New York tham gia buổi họp mặt phụ huynh sao?”
“Không phải anh đã nhận lời rồi sao?” Quyền Đế Sâm thấp giọng nói.
Lúc này, nhân viên phục vụ bưng cháo lên.
Nhân viên phục vụ múc ra hai chén, đặt ở trước mặt Quyền Đế Sâm và Mặc Sơ, cháo lươn nóng hổi, toả khói mù mịt, cũng khiến tầm mắt Mặc Sơ mơ hồ.
Cô thật sự không ngờ, chuyện Quyền Đế Sâm đồng ý với cô, anh cũng không ngại mưa gió đến tham gia.
Điều này khiến Mặc Sơ vô cùng cảm động.
Đó là con của cô đó.
“Thế nhưng con em nói New York có bão.” Mặc Sơ chờ nhân viên phục vụ lui ra, cô nhỏ giọng giải thích.
“Bão?” Quyền Đế Sâm lấy điện thoại di động, mở dự báo thời tiết lên.
Sau khi tìm New York, anh nói với cô: “Nhìn xem, chỗ nào viết có bão?”
Mặc Sơ nhìn một cái, quả nhiên không có bão.
Thế nhưng tại sao Mặc Hàm lại gạt cô chứ?
Lúc hai người ăn cháo lươn, Mặc Sơ lột vỏ tôm đặt vào khay.
“Có ăn được lươn không?” Quyền Đế Sâm hỏi cô một câu.
Mặc Sơ nhìn anh, xuyên qua lớp khói mù của cháo lươn, cô biết người đàn ông duy nhất gỡ xương cá cho cô chính là người đang ngồi đối diện cô.
Bây giờ anh hỏi cô là bởi vì lươn có xương.
Cô không nói gì, cố nén hoặc không nói nên lời.
Nếu như không có sự xuất hiện của Quyền Đế Đình, giữa cô và Quyền Đế Sâm cũng sẽ không rầm rộ, nhưng cũng sẽ tiếp tục lâu dài như thế.
Thế nhưng, thành kiến thế tục, cũng sẽ khiến bọn họ sống vô cùng mệt mỏi.
Thậm chí, Quyền Đế Sâm gỡ hết xương trong lươn ra, sau đó đưa thịt cho cô ăn.
Có một lúc, Mặc Sơ nghĩ sẽ hỏi anh: “Nếu anh không quan tâm đến sự đánh giá của người đời, bọn họ có thể ở bên nhau không?”
Chỉ là cô vừa mới gọi tên anh: “Đế Sâm.”
Điện thoại di động của Quyền Đế Sâm reo lên, anh nghe điện thoại, lập tức nói: “Tôi sẽ về ngay.”
“Xảy ra chuyện gì?” Mặc Sơ cũng hỏi.
Quyền Đế Sâm lập tức đứng dậy: “Cơ thể ông nội xảy ra biến hoá, anh phải về ngay.”
Mặc Sơ gật đầu: “Quay về đi, lúc lái xe chú ý an toàn.”
Cô nhìn Quyền Đế Sâm lái xe rời đi, một mình cô ngồi trong hang ăn, thưởng thức cháo lươn ngon lành, chì là mùi vị cháo lươn không còn ngon nữa.
Ở bên đường đối diện, đậu một chiếc xe sang.
Có hai người ngồi trên xe.
An Ngôn chỉ chỉ về phía đường đối diện: “Thấy không? Mặc Sơ đang ăn một mình.”
Quyền Đế Đình cười thâm sâu khó đoán: “Mỹ nhân ăn một mình, vô cùng buồn chán.
Tôi đến ăn cùng với cô ấy.”
An Ngôn châm chọc anh ta: “Anh sẽ không thật sự xem trọng cô ta chứ?”
Quyền Đế Đình nghiêm nghị cười một tiếng, ánh mắt cởi mở tựa như hoa đào hé nở: “Một người phụ nữ khá tổ, sao tôi có thể bỏ qua.
Huống chi còn là người phụ nữ của anh trai tôi.”
“Bị coi thường.” An Ngôn đá một cái, đàn ông cũng là một kiểu đê tiện, không có ai tốt đẹp.
An Ngôn không biết Mặc Sơ có gì tốt, Quyền Đế Sâm cũng muốn ở bên cô, bây giờ Quyền Đế Đình cũng tỏ ra hứng thú.
Quyền Đế Đình nhìn An Ngôn: “Đừng có quá nhiều kỳ vọng với đàn ông, đàn ông đều giống như nhau, không quản được nửa thân dưới của mình.
An Ngôn nhìn nơi đũng quần của anh ta: “Không phải anh vừa nộp thuế nông nghiệp sao? Sao bây giờ vẫn chưa…”
“Cái này không cần em phải bận tâm.” Quyền Đế Đình nói: “Em xuống xe đi!”
Sắc mặt An Ngôn lập tức thay đổi: “Anh.”
“Anh có gì mà anh.” Quyền Đế Đình trở mặt vô tình: “Giao dịch giữa chúng ta thật sự là cô tình tôi nguyện, đương nhiên từ trước đến nay giao dịch trái tim không hề tồn tại.”
Một tay An Ngôn đặt lên tay vịn trên cửa xe: “Anh muốn đưa cô ta về?”
“Tôi muốn đưa cô ta lên giường của tôi.” Quyền Đế Đình cười nói.
“Vô liêm sỉ.” An Ngôn đạp anh ta một cái, xuống xe.
An Ngôn rời đi, cô ta biết, người đàn ông tên Quyền Đế Đình này, trông bề ngoài là một người khẩu phật tâm xà, khốn khiếp cũng không phải người.
Quyền Đế Đình lái xe tới hàng ăn bên đường, anh ta bước xuống xe, đi thẳng tới trước mặt Mặc Sơ.
Anh ta ngồi xuống đối diện Mặc Sơ, Quyền Đế Sâm vừa ngồi đây ăn cơm, chén đũa vẫn chưa lấy đi.
Ban đầu, Mặc Sơ cho rằng Quyền Đế Sâm quay lại, cô đang vui vẻ, lập tức thấy Quyền Đế Đình tới, cô cau mày nói: “Ai cho anh ngồi ở đây?”
“Tôi nên gọi cô là chị dâu hay là mẹ của con đây?” Quyền Đế Đình cà lơ phất phơ nhìn cô.
Quả đấm Mặc Sơ nhanh chóng siết chặt, cô cũng đã gặp không ít cặn bã, cũng có thế nhưng Quyền Đế Đình cũng xem như đổi mới suy nghĩ của cô.
“Tôi không muốn nhìn thấy anh.” Mặc Sơ cảm thấy, thế giới này thật nhỏ, cô ăn cũng có thể gặp được người đàn ông này.
Quyền Đế Đình vẫn ngồi đó không đi, anh ta cũng đói, đặc biệt là sau khi mới vận động một hồi.
“Ông chủ, cầm một bộ chén đũa sạch sẽ tới đây.” Quyền Đế Đình nói.
Lúc ông chủ định cầm tới, Mặc Sơ lại nói: “Ông chủ, không cần cầm.”
Ông chủ có chút khó xử, ông ta cũng không biết có nên cầm hay không.
“Tôi trả tiền, tôi quyết định.” Mặc Sơ thấp giọng nói.
Ông chủ không có lấy tới, lúc này Mặc Sơ nói: “Đây là đồ ăn của tôi và Đế Sâm, anh có xa lắm thì liền đi bao xa, thức ăn còn thừa lại của chúng tôi cho chó ăn cũng không cho anh ăn.”
“Đối đãi với bố của con cô như thế có được không?” Quyền Đế Đình cũng không giận, anh ta đưa mắt nhìn dáng vẻ lạnh như băng của cô, trái lại vô cùng vui vẻ.
Mặc Sơ không để ý đến anh ta, cô nói với ông chủ: “Tính tiền.”
Cô trả tiền xong, sải bước đi ra ngoài.
Quyền Đế Đình nói với cô: “Ngồi xe tôi đi, đi như thế chậm, rất ít xe.”
“Không đi, tôi đi bộ.” Mặc Sơ vẫn giữ thái độ từ chối.
Quyền Đế Đình thấy thái độ kiên quyết của cô như thế, anh ta nói: “Mặc Sơ, Quyền Đế Sâm có gì tốt?”
Mặc Sơ dừng bước, cô quay đầu nhìn anh ta: “Thứ nhất, anh ấy là người con hiếu thảo, anh ấy hiếu thuận với ông nội.
Thứ hai anh ấy khiến tôi thoải mái, ở bên anh ấy, tâm trạng tôi rất tốt.
Thứ ba, tôi cảm thấy tốt, anh ấy thật sự tốt.”
“Thế nhưng, cô cho rằng cô sinh con cho tôi, anh tôi vẫn còn muốn cô sao?” Quyền Đế Đình hung tợn nói.
Lòng Mặc Sơ siết chặt, đây cũng là chỗ lo lắng của cô.
Dù sao cô cũng sinh con của người khác, hơn nữa người khác này còn là em trai có quan hệ không tốt với anh, sao anh có thể chấp nhận cô chứ?
“Tôi và anh ấy thế nào đó là chuyện của tôi.” Mặc Sơ thẳng lưng: “Giữa tôi và anh không có sau này, thế chuyện giữa tôi và anh, hai người hoàn toàn khác nhau, anh đừng có nhập lại làm một.”
Quyền Đế Đình ném ra lá bài cuối cùng: “Tôi muốn con.”
“Anh nằm mơ đi.” Mặc Sơ kiên quyết không cho..