Quyền Đế Sâm thấy cô giận, anh mới ghé vào bên tóc cô rồi nói nhỏ: "Anh từng là giáo viên của cô ấy, anh biết thể lực của cô ấy tốt, cũng là bình thường mà, em nghĩ đi đâu đấy?"
"Quyền Đế Sâm, anh đúng là một lão hồ hy ngàn năm giảo hoạt!" Mặc Sơ giậm chân, rõ ràng anh biết cô đang giận cái gì, thế mà cứ làm cô nổi giận!
Bây giờ anh mới nói ra vấn đề thể lực, anh chỉ biết cười cô!
Bờ biển vào buổi tối, lúc gió thổi qua thì lộ ra vài phần mát mẻ thấm vào tâm can.
Anh ở phía sau cô, cô lại cảm nhận được hơi ấm nóng bỏng đang thổi qua.
Mặc Sơ bị anh ôm trong lòng, cô đi giày cao gót, hung hăng giẫm vào chân anh một cái, sau đó quay đầu lại, hờn dỗi nhìn anh.
Quyền Đế Sâm lại cúi đầu hôn lên môi cô, anh dùng đầu lưỡi, tinh tế phác họa môi cô, đối với sự tín nhiệm mà cô dành cho anh, đây là chỗ làm Quyền Đế Sâm vui nhất.
Anh nguyện ý cưng chiều cô, anh nguyện ý cho cô mọi thứ tốt nhất.
Nhưng, cô dành cho anh, cũng làm người hưng phấn.
Dưới bầu trời sao, ngoại trừ tiếng thủy triều, chính là tiếng ưm nhẹ của người phụ nữ.
Cô tựa vào trong ngực anh, thanh âm róc rách, nhưng bản nhạc tuyệt vời nhất, niệm chú bên tai anh.
Hai người ngồi trên tảng đá, cô dựa vào trong lòng anh.
Cô hơi nghiêng đầu, nhìn khuôn mặt tuấn tú dưới bầu trời sao rực rỡ, người đàn ông này thật bá đạo, chỉ cho anh ghen, chỉ cho anh đối phó với Cố Mộc Thành, liền không cho cô nghĩ Trịnh Ngạo Tuyết dính một chút quan hệ với anh.
"Ở trong lòng anh, không cho nghĩ đến người đàn ông khác!" Giọng điệu của Quyền Đế Sâm cũng có vài phần nguy hiểm.
Mặc Sơ lẩm bẩm, cô chỉ nghĩ nghĩ, anh cũng biết à?"
"Thế anh nói, chúng ta ngồi đây làm cái gì vậy?" Mặc Sơ không rõ: "Hay là, em kể chuyện cho anh nghe!"
Đôi mắt của Quyền Đế Sâm cũng cười lên, cô coi anh là con của cô à? Cô còn muốn kể chuyện trước khi ngủ cho anh hả?
Mặc Sơ chỉ vào tảng đá mà bọn họ đang ngồi: "Anh nhìn này, đây chỉ là một tảng đá bình thường, nhưng mà, ở trong ti vi hoặc trong các bộ phim khác nhau, ý nghĩa của việc quay và thể hiện ra là khác nhau!"
"Em nói xem!" Quyền Đế Sâm nhìn cô chăm chú.
Mặc Sơ nói tiếp: "Ví dụ trong phim Hàn, tảng đá này, liền trở thành hòn đá định tình của nam chính và nữ chính, đây chính là đá tam sinh, chúng ta đã từng có cuộc gặp gỡ tuyệt vời nhất ở nơi này, em nhớ anh, em thích anh, nhật nguyện chứng giám cùng ngôi sao sáng, tảng đá này hoàn toàn giao phó tình yêu."
"Còn nữa, ví dụ trong phim tvb, phim của tvb, một khi xuất hiện tảng đá này, hoặc là có người phá sản muốn ở chỗ này nhảy xuống vực, hoặc là tảng đá này bị cảnh sát bao vây, đây là hiện trường phạm tội, không ai cũng tiếp cận." Mặc Sơ biểu diễn giống như in, "A sau khi sir đến, trả lại hiện trường phạm tội."
Quyền Đế Sâm cảm thấy thú vị: "Phim Mỹ thì sao?"
Mặc Sơ cười khà khà: "Phim Mỹ thì mở não rồi, khi nam chính giẫm một cước xuống tảng đá này, oa, nháy mắt có một cỗ hào quang vạn trượng chiếu lên người nam chính, anh ta đã hấp thụ năng lượng như thế, có thể lên trời xuống đất trở thành người có được siêu năng lực, sau đó trở thành đại anh hùng người người sùng bái!"
Quyền Đế Sâm hơi cong môi: "Phim Nhật thì sao?"
"Phim nhật à..." Mặc Sơ gãi đầu: "Em rất ít xem phim Nhật, em nhớ hồi nhỏ có từng xem..."
Quyền Đế Sâm nói bên tai cô: "Quay phim sẽ ở trên tảng đá quay nữ chính mặc vải dệt cực ít, thậm chí có một mảng lớn là không mặc..."
"Quyền Đế Sâm, thật không ngờ anh lại ô...." Mặc Sơ vươn tay nắm tay ra đấm anh, cô nói nghiêm túc với anh, anh lại có thể kéo câu chuyện đến chỗ đó!
Kết quả, Quyền Đế Sâm vươn một tay kéo cô vào lòng, nhoáng cái anh đã nằm trên tảng đá, còn cô thì lại là mặt đối mặt với anh, cô nằm trên người anh.
Lúc này, Mặc Sơ ở trên, cô có thể nhìn anh tốt hơn.
Dưới ánh trăng sáng tỏ, cô giống như một tiên nữ dịu dàng, phủ lên người anh, hai tay cô vòng qua cổ anh, bàn tay to của anh thì để sau eo cô, làm cho cô và anh sát vào nhau, không có một khoảng cách nào.
Cô nhìn anh, người đàn ông này muốn diễn phim Nhật ở chỗ này sao?
Cô còn phim Thái, phim Đài, phim trong nước chưa diễn xong đây này?
Lúc Mặc Sơ nằm trên người anh, cô đã nhìn thấy quần lót của cô trong túi quần anh...!
Khi cô vươn tay ra muốn cướp về, nào biết người đàn ông này lập tức nắm chặt bàn tay nhỏ của cô, cô lại không có cướp được!
"Bà Quyền..." Lúc Quyền Đế Sâm gọi cô, bàn tay anh dán ở váy cô, cách một tầng vải mirng, bàn tay anh ủi nóng da cô.
"Làm gì có ai như anh?" Mặc Sơ xấu hổ trừng mắt nhìn anh.
Quyền Đế Sâm nói bên tai cô: "Dù sao trở về cũng phải cởi, bây giờ không cần mặc nữa! Ở cùng anh, không ngoan thì phải bị phạt..."
Kết quả, sau khi trở về.
Mặc Sơ bị anh giày vò cả buổi tối, cô ngủ một giấc thẳng tới trưa, đành phải xin phép Triển Lê Hàn cho nghỉ.
Triển Lê Hàn lại cười nói: "Không sao, cô cứ nghỉ ngơi nhiều vào! Vẫn đang trong kỳ tân hôn, tôi là sếp, tôi hiểu tôi hiểu."
Mặc Sơ nhanh tay cúp điện thoại, cô thật sự không còn mặt mũi gặp người nữa rồi!
Mặc Sơ ăn cơm trưa xong, sau đó đi đến bệnh viện thăm Kiều Thanh Du, trùng hợp nhìn thấy Cố Mộc Thành đang khám cho cô ấy.
"Cố Mộc Thành..." Mặc Sơ nhìn thấy anh ta thì hơi ngạc nhiên, không phải anh ta bị Trịnh Ngạo Tuyết đánh cho chỉ còn nửa cái mạng sao? Tại sao vẫn yên ổn ở đây?
"Cô tới rồi à!" Cố Mộc Thành nhìn cô, sau khi gặp nữ hán tử Trịnh Ngạo Tuyết, anh ta mới hiểu tại sao Mặc Sơ là người tình trong mộng của cánh đàn ông rồi! "Tôi đã giải thích với cô Kiều, cô ấy cũng đã tin tôi, bây giờ không sao nữa rồi."
"Hôm qua, cảm ơn anh đã đi cùng tôi!" Mặc Sơ nhìn anh ta.
Cố Mộc Thành nói: "Không sao! Chuyện của cô chính là chuyện là chuyện của tôi! Nhưng mà, cái cô Trịnh Ngạo Tuyết đó, thật sự là quá trâu, tôi hy vọng sau này không cần gặp lại cô ta nữa!"
"Cô ấy có làm gì anh không?" Mặc Sơ hơi lo lắng.
"Không!" Cố Mộc Thành rùng mình: "Nhưng mà, cảnh cô ta thẩm vấn phạm nhân, quá trâu luôn! Một dao của cô ta đã đâm vào trứng của nghi phạm đó..."
Mặc Sơ cũng trợn mắt há hốc mồm, người phụ nữ như thế quả thực là dũng mãnh đến độ vô địch thiên hạ!
Mặc Sơ bật cười, Kiều Thanh Du cũng bật cười.
"Tôi và Thanh Du nói chuyện một lát, đợi anh rảnh, mới mời anh ăn cơm." Mặc Sơ an ủi anh ta: "Tiểu bảo bảo Cố Mộc Thành đáng thương, lại bị dọa đến thế rồi."
Sau khi Cố Mộc Thành đi ra ngoài, Mặc Sơ vươn tay ra nắm tay Kiều Thanh Du.
"Xin lỗi, Mặc Sơ, tớ đã hiểu nhầm cậu, cũng hiểu nhầm cả tổng giám đốc Quyền..." Kiều Thanh Du vội vàng nói: "Tớ chưa điều tra rõ ràng đã nói lung tung, là một bạn thân, tớ thật không còn mặt mũi nào gặp cậu..."
"Cậu không hiểu Đế Sâm, đấy gọi là người không biết không đáng trách!" Mặc Sơ thì rất hào phóng nói: "Hơn nữa cậu bị đâm thảm thế này, nằm ở đây, sao mà điều tra được cơ chứ? Đúng không!".