Vợ Ngốc Vô Cùng Ngọt Ngào

Chương 30: Chỉ Cần Lấp Đầy Cái Bụng





“Là sói sao?” Nặc Kỳ Anh xúc động nói.

Giọng nói tuyệt vời của cô kéo dòng suy nghĩ của Phó Bắc Quân quay trở lại.

"Em không thích sói à?”
"Không thích!"
"Nếu vậy thì em thích gì?"
"Tôi thích chó!"
"Tại sao?"
"Chó sói bản tính hoang dã, rất khó gần người, hơn nữa biết đâu chừng sẽ làm người khác bị thương, nhưng chó thì không như vậy! Hiền lành, dễ gần, đáng yêu, có thể bên cạnh mình mọi lúc, đã vậy còn rất trung thành với chủ nhân!" Nặc Kỳ Anh chống hai tay lên má mỉm cười tít mắt.

Phó Bắc Quân như ngộ ra được mà mỉm cười, nói theo một cách đầy ẩn ý: "Có vẻ như em thích mấy người đàn ông dịu dàng chu đáo lại trung thành với tình yêu nhỉ?"
Bị nói trúng tim đen, Nặc Kỳ Anh thẹn thùng thu lại nụ cười.

Cô ngơ ngơ ngẩn ngẩn cúi đầu xuống, lẩm bẩm nói: "Đây là hai chuyện khác nhau"
"Được rồi được rồi! Em đi đánh răng rửa mặt thay quần áo trước đi, tôi đi nấu chút gì đó ăn." Phó Bắc Quân không nhịn được nói.


Nặc Kỳ Anh lại ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn Phó Bắc Quân.

Nhà của Phó Bắc Quân năm trên tầng cao nhất của một tòa nhà cao tầng, mặc dù không rộng rãi bằng sân trước hay vườn hoa phía sau của một ngôi biệt thự, nhưng lại có một căn nhà kính trồng hoa rất đẹp, hơn nữa trên đỉnh còn có một bể bơi lộ thiên.

Vệ sinh cá nhân xong, Nặc Kỳ Anh tham quan nhà Phó Bắc Quân cũng tò mò hỏi: "Nếu phải thay nước ở bể bơi trên sân thượng, không phải rất phiền phức và lãng phí sao?”
“Bể bơi có đường ống dân nước thông với nhà kính và bồn vệ sinh trong nhà tắm, cho nên, thay nước không thành vấn đề cũng chẳng thấy lãng phí” Phó Bắc Quân vừa mở tủ lạnh, vừa mỉm cười đáp.

Nặc Kỳ Anh mím môi, gượng gạo thốt ra một tiếng “Ồ”.

"Em thích ăn món gì? Để xem tôi có biết nấu không." Phó Bắc Quân nhìn lướt qua nguyên liệu trong tủ lạnh, đột nhiên có chút bất lực chẳng biết nên làm món gì.

Anh ta không biết nên làm món gì cho cô ăn, thật ra, anh ta là không biết cô thích ăn cái gì.

Nặc Kỳ Anh đến gần Phó Bắc Quân, sau khi nhìn lướt qua mấy món nguyên liệu trong tủ lạnh, cô hỏi Phó Bắc Quân: “Anh nói anh cũng biết nấu ăn đúng không?” Phó Bắc Quân mỉm cười gật đầu.

Nặc Kỳ Anh nheo mắt, búng ngón tay, rồi nói: "Anh làm món anh thích ăn, tôi làm món tôi thích ăn."
“Như vậy sao?” Phó Bắc Quân có chút khó tin.

Nặc Kỳ Anh gật đầu, sau đó lấy một miếng thịt bò từ ngăn đá của tủ lạnh, sau đó lại lấy thêm gừng, tỏi, ngò và ớt đỏ từ ngăn mát.

Nhìn nguyên liệu mà Nặc Kỳ Anh mang ra, Phó Bắc Quân đã hình dung được cô thích ăn món gì.

Cả hai vừa trò chuyện vừa nấu nướng, không khí vẫn rất hòa hợp.

“Anh học ngành gì thế?” Nặc Kỳ Anh vừa rửa bát vừa hỏi.

Phó Bắc Quân vừa thái rau, vừa trả lời: "Thiết kế kiến trúc."
"Tôi học thiết kế nội thất! Mặc dù không có phong cách tây như anh, nhưng tôi rất thích chuyên ngành này." Nặc Kỳ Anh cảm thấy hài lòng nói.

Phó Bắc Quân giật mình, ngước mắt lên nhìn Nặc Kỳ Anh, chỉ thấy cô cười tươi như hoa, thanh khiết thoát tục.

"Đúng rồi, tôi có nộp hồ sơ cho công ty Địa Trí! Hơn nữa còn được nhận lời rồi, tôi cảm thấy là nhờ phúc của anh đó! Bởi vì, là anh đã giới thiệu tôi gửi hồ sơ cho công ty Địa Trí." Nặc Kỳ Anh tiếp tục.


"Chúc mừng cô!" Phó Bắc Quân sớm đã biết rõ việc này rồi.

Nặc Kỳ Anh xoay cái đầu nhỏ của cô sang, không kìm được sự vui sướng, hỏi: "Anh hiểu rõ công ty Địa Trí như thế, lẽ nào, anh cũng làm việc ở đó sao?" “Ừ!" Phó Bắc Quân mỉm cười đáp.

Nặc Kỳ Anh cảm thấy bất ngờ, vui mừng nói: "Thế thì sau này chúng ta là đồng nghiệp với nhau rồi." “Chúng ta không đơn giản chỉ là đồng nghiệp thôi đâu” Mắt Phó Bắc Quân sáng lên, anh ta nhìn Mặc Kỳ Anh mỉm cười đầy ẩn ý, nói đùa một câu.

Anh ta chính là sếp của cô đấy! Phó Bắc Quân không khui rõ chuyện này thêm, sau đó chỉ trâm tư mỉm cười mà không đáp.

"AI Suýt nữa thì quên mất! Công ty Địa Trí hình như không cho phép giữa các nhân viên yêu nhau! Anh nói, ông chủ của công ty Địa Trí có phải đầu óc có vấn đề không nhỉ! Sao anh ta có thể can thiệp vào chuyện tình cảm của người khác chứ?" Lời phàn nàn của Nặc Kỳ Anh khiến Phó Bắc Quân dở khóc dở cười: "Em muốn yêu đương à?”" “Cũng không phải! Chỉ là cảm thấy những người phụ nữ không có văn bằng cao, không có gia thế hiển hách, không xinh đẹp, càng không có thời gian yêu đương như tôi, tương lai nhất định sẽ rất khó lấy chồng.

Cho nên, dự định tôi tệ nhất của tôi chính là có thể tìm được thích hợp trong những đồng nghiệp này!” Nặc Kỳ Anh mỉm cười nói, trước giờ cô nói chuyện rất thoải mái, trong lòng nghĩ gì thì đều nói thẳng ra hết.

Phó Bắc Quân đột nhiên cảm thấy cô gái này rất là thú vị: "Thực ra, trông em cũng rất xinh đẹp đấy, hơn nữa, giọng nói cũng rất hay." “Có phải cảm thấy tôi không đi làm ca sĩ tiếc lắm không?” Nặc Kỳ Anh tự luyến nói.

Phó Bắc Quân mỉm cười gật đầu.

Nặc Kỳ Anh lại tiếp tục nói: "Mấy bạn học trong lớp đều nói với tôi như thế đó, nhưng mà, mơ ước lớn nhất của tôi chính là có thể làm một nhà thiết kế nội thất xuất sắc!" "Em thích thiết kế nội thất lắm à?” "Đúng vậy!" "Tại sao thế?" "Bởi vì..." Tôi luôn khao khát một mái ấm gia đình.

Câu phía sau, Nặc Kỳ Anh giữ lại nói ở trong lòng.

Nhưng Phó Bắc Quân có thể cảm nhận được từ trong ánh mắt u buồn chán nản của cô, "Em đang muốn có một ngôi nhà thật sự thuộc về mình sao?" Lời này của Phó Bắc Quân khiến Nặc Kỳ Anh sốc toàn tập.


Anh ta lại nói trúng tim đen của cô, hơn nữa còn nói rất tường tận những gì cô đang giấu trong lòng.

Cô có bố mẹ, còn có anh trai, nhưng cô lại không cảm nhận được hơi ấm của gia đình.

Mẹ cô thì tàn nhẫn vô tình, bố cô thì nhu nhược vô năng, còn có người anh trai thích bỡn cợt với đời.

Nặc Kỳ Anh cảm thấy mái nhà đó của mình vô cùng lạnh lẽo, suốt ngày chỉ có tranh chấp cãi vả, chưa từng có lấy một tiếng cười vui vẻ.

"Ừm" Sau một hồi im lặng, Nặc Kỳ Anh đáp lại một cách yếu ớt.

Nhìn Nặc Kỳ Anh, Phó Bắc Quân cảm thấy đồng cảm cho số phận đáng thương của cô, bởi vì, anh cũng luôn mong muốn có một gia đình ấm áp thật sự thuộc về mình.

"Kỳ Anh..."
Tôi cũng giống nhự cô! "Tôi rửa rau xong rồi! Bắt đầu nấu cơm đây!" Nặc Kỳ Anh vô tâm cắt ngang suy nghĩ trong lòng mà Phó Bắc Quân đang định nói ra, lại nhìn Phó Bắc Quân hỏi: “Anh mới nói gì với tôi thế?" “Không, không có gì, em đi nấu đi!" Phó Bắc Quân mỉm cười.

Nặc Kỳ Anh cũng chẳng để tâm, tiếp tục đi làm phần việc của mình..