Dưới sự nỗ lực khuyên giải của Tần Sơ Hạ, cuối cùng Viêm Ái Linh cũng đồng ý rời khỏi đây cùng bọn họ.
"Đưa cô ấy đến biệt thự của tôi trước, cô chăm sóc cô ấy" Minh Tư Thành căn dặn.
Bùi Hạ Sênh không phản bác, ngược lại đưa ra yêu cầu: "Thế thì anh phải mời bảo mẫu đặc biệt quay về.Tôi không biết chăm sóc trẻ con".”
"Tôi có thể ở lại chăm sóc điện hạ đến khi cô ấy khôi phục ký ức" Tần Sơ Hạ xung phong nhận việc.Bùi Hạ Sênh quay đầu nhìn Tần Sơ Hạ hỏi: "Cô biết nấu cơm không? Cô biết làm bài không?"
Tần Sơ Hạ đều lắc đầu.Bùi Hạ Sênh lập tức ghét bỏ nói: "Cái gì cô cũng không biết, ở lại cũng vô dụng"
"! " Tần Niệm méo môi, có phần nói không nên lời.Minh Tư Thành giải thích: "Cô ở bên cạnh cô gái này rất không an toàn, tôi sẽ đưa cô về thành phố Cung Huy".
"Được thôi" Tân Sơ Hạ không phản đối mà nghe theo sắp xếp của Minh Tư Thành.Bởi vì cô biết, bọn họ cũng là vì tốt cho điện hạ.Cả đoạn đường, Viêm Ái Linh dựa đầu vào vai Tần Sơ Hạ yên tĩnh dị thường.Mà phần yên tĩnh này của cô ấy khiến Minh Tư Thành dấy lên nghi ngờ.Sau khi Minh Tư Thành đưa Viêm Ái Linh về biệt thự, giao phó vài câu riêng tư với Bùi Hạ Sênh thì đưa Tân Sơ Hạ đi.Khi bọn họ rời đi, Viêm Ái Linh không ồn không nháo, nhưng trong đôi mắt xinh đẹp như chuông đồng đã không còn chút thuần khiết của trẻ con nữa.Trên đường về thành phố Cung Huy, Tần Sơ Hạ cảm thán với Minh Tư Thành: "Tại sao chuyện như vậy lại xảy ra với điện hạ? Những ngày tháng sau này điện hạ làm sao sống đây? Thật sự phải sống mơ hồ như vậy cả đời sao?"
Minh Tư Thành không nói nghi ngờ trong lòng mình với Tần Sơ Hạ.Anh hoài nghi, có lẽ sau khi cô gái đó gặp được Tần Sơ Hạ thì đã khôi phục ký ức.Dù sao thì lúc đầu anh đưa cô gái đi kiểm tra thì bác sĩ cũng đã nói, chỉ cần máu tụ trong não của cô ấy tản ra thì có thể khôi phục trí nhớ."Tôi cảm thấy, mơ hồ sống hết một đời đối.