Ảnh chụp cơ bụng của Đào Tinh Lai đến ngày thứ ba cũng được chỉnh sửa xong.
Anh Cường chọn chín tấm, “Gửi qua Wechat của cậu, thứ Tư tới cậu post Weibo.”
Đào Tinh Lai nhìn từng bước một, “Anh Cường, ảnh chụp này có chút không thích hợp.”
Cậu chỉ vào màn hình, “Cái mông của em đều lộ ra hết rồi? Không phải là em có mặc quần sao?
Anh Cường dứt khoát lưu loát mà trả lời: “Xóa bằng Photoshop. Như vậy mới dễ lên top.”
“Lên top cái đầu anh.” Đào Tinh Lai phiền muộn muốn chết, “Như thế này không phải là muốn phá hủy cuộc sống của em sao? Trên em còn có cha mẹ, còn có chị gái em nữa, bị người quen nhìn thấy, bọn họ sẽ xử đẹp em cho xem.”
Anh Cường hứ một tiếng, ghét bỏ cậu, “Nếu cậu tiếp tục không có vai diễn, tôi thật sự sẽ xử cậu. Hơn nữa, cậu có thể nuôi sống gia đình, hy sinh một chút da thịt có là gì.”
“Anh quá xấu tính rồi, vừa thấy là biết là từ nhỏ không chăm lo học tập.” Đào Tinh Lai nhìn ảnh chụp này cảm thấy cay mắt nói: “Đăng lên mạng, hẳn sẽ bị Cảnh sát mạng theo dõi cho xem.”
“Theo dõi cậu làm cái gì?”
“Bởi vì những tên cướp thường nhìn đẹp trai mà.” Đào Tinh Lai nghĩ nghĩ, “Em như thế này không phải giống tạo hình của dâm tặc sao?”
Anh Cường muốn điên rồi, “Mẹ nó, cậu còn chưa lộ bao nhiêu! Đẹp cái con khỉ! Nhớ kỹ cho tôi, 8 giờ tối thứ Tư đăng, thời gian chúng ta mua top search đã tính toán kỹ rồi.”
Đào Tinh Lai một nửa cũng không muốn, suy nghĩ sẽ dùng cái gì đó để che đậy một chút.
Khe mông khẳng định là không thể lộ, như vậy không phải là trắng trợn đùa giỡn lưu manh sao.
Điện thoại của anh Cường vang lên, là Ông chủ.
Nhanh chóng bắt máy, “A lô? Từ Tổng, ngài có chỉ thị gì?”
Sau khi nghe xong, anh Cường mở to đôi mắt bò của hắn, “Cái gì? Quảng cáo cho LS? Em biết em biết, dạ rồi anh, nhất định sẽ đúng giờ.”
Đào Tinh Lai lầm bầm: “Nhất kinh nhất sạ (*), chẳng có biểu hiện gì của người trưởng thành cả. Nếu so sánh với bò bít tết, nhiều lắm anh chỉ là được năm phần chín thôi.”
(*) Có biểu hiện quá khích với một chuyện nhỏ.
Anh Cường ngắt điện thoại, kích động mà ôm lấy Đào Tinh Lai, “Đào Nhi! Quảng cáo tìm tới cửa!”
Đào Tinh Lai vừa nghe, “Má ơi, tôi sắp nổi tiếng rồi.”
“Này…” Anh Cường không đành lòng đả kích cậu, uyển chuyển nói: “Cũng có chút khả năng.”
“Quảng cáo cái gì vậy?”
“LS, kính mát mới ra mùa này.” Anh Cường bây giờ còn có chút không thể tin được, “Nhãn hiệu quốc tế, tại sao lại tìm tới cậu nhỉ?”
“Lời này của anh thật không có trình độ.” Đào Tinh Lai không phục, “Từ nhỏ em đã mặc quần áo Adidas là đã có kết nối với toàn cầu từ lâu.”
Anh Cường bình tĩnh một ít, kỳ quái nói: “Hơn nữa bọn họ liên hệ công ty trước, nói đích danh là muốn chọn cậu.”
Đào Tinh Lai đối với chụp quảng cáo có hứng thú không lớn, mục tiêu cuối cùng của cậu là Danh hiệu Ảnh đế kìa.
“Thời gian cụ thể cũng không hỏi mà anh liền đáp ứng, cũng không xem qua lịch của em.”
Anh Cường nói: “Cho đến trước Tết Đoan Ngọ, cậu đều rảnh rỗi, tôi không có mặt mũi nói với cậu. Nếu ngày mai mà không có việc làm, tôi liền báo danh cho cậu.”
“Báo danh cái gì?”
“Tết Đoan Ngọ, Giải thi đấu đua thuyền rồng, chú hai của tôi là chủ đội.”
Đào Tinh Lai vui mừng hớn hở, “Cường Nhi, anh đối với em thật tốt! Em cũng cho là như vậy, em đặc biệt thích hợp để làm linh vật của đội.”
Anh Cường: “…”
- ------
Chụp hình, quay phim quảng cáo LS là vào chiều thứ Tư.
Tuy rằng đã sớm biết sẽ làm việc cùng một số người mẫu nam khác, nhưng sau khi Đào Tinh Lai có mặt ở trường quay, vẫn có điểm hụt hẫng.
Bốn nam người mẫu còn lại, tóc vàng mắt xanh, cao to đẹp trai, quan trọng nhất là ai ai cũng có cơ bụng tám múi!
Cậu, Đào Tinh Lai tự nhận mình là Thịnh thế mỹ nhan, lại phải cúi thấp đầu trước cơ bụng
Bởi vì cậu không có, cái này không phải là bắt buộc cậu trở thành xấu hổ boy hay sao?
Bởi vì nhãn hiệu yêu cầu bảo mật đối người phát ngôn cho sản phẩm mới, cho nên trước khi bắt đầu công việc, bọn họ đều phải ký hợp đồng bảo mật. Gương mặt thật sự của người phát ngôn vẫn luôn giữ kín cho đến khi bắt đầu chụp hình.
Đào Tinh Lai thỏa theo yêu cầu, cởi hết áo phía trên, chỉ mặc một cái quần jean rộng, lộ ra một phần tư quần sịp.
Đầu tiên là chụp hình tất cả những người mẫu nam.
Chỗ đứng, đánh ánh đèn, điều khiển đều được điều chỉnh vô cùng chuẩn xác.
“Đào Tinh Lai, cậu đứng ra phía sau, đừng có che vòng eo của Tony.”
“Cậu lại đứng ra sau chút nữa, đừng che chân của Tom.”
“Cậu, nghiêng người qua đi, đúng, nghiêng mặt đi, tôi không muốn chụp mặt cậu.”
Bởi vì cậu không có cơ bụng nên bị người ta ghét bỏ.
Cái thế giới xem trọng thịt này, thật là làm cho Đào Tinh Lai tuyệt vọng mà.
Lúc nghỉ ngơi, cậu đi đến anh Cường bức xúc: “Nếu biết sớm như vậy, bọn họ trực tiếp tìm năm người mẫu là được, tìm tôi làm gì chứ? Người ta đẹp trai như vậy, thì phải chịu kỳ thị sao?”
Anh Cường: “Ai da, cái cậu làm tôi thấy phiền nhất là mặc kệ nói cái gì, cậu phải nói ít nhất một câu khen bản thân mình mới được. Đây không phải là nhãn hiệu lớn sao, khó có cơ hội. Ai kêu ngươi không chịu tập luyện, cơ bụng đến khi sử dụng có thể giảm đi sự ghét bỏ.”
Đào Tinh Lai có chút tâm tình, “Bọn họ khinh dễ người khác, không cho tôi lộ mặt, không cho tôi lộ đùi, cơ bụng tôi không có nhưng cơ ngực tôi rất đẹp mà. Ôi mệt tim quá!”
Vẫn đang nói chuyện một cách vui vẻ.
Một tiếng cười nhẹ nhàng truyền đến.
Là của nữ.
Đào Tinh Lai cảnh giác, quay đầu lại, “Ai?”
Anh Cường miệng mở to, thấy rõ người đứng đó, cô ấy không phải là Kiều Thù sao?
Kiều Thù đứng cách đó hai mét, hai tay lười nhát khoanh lại, mặc một bộ váy bó sát màu trắng, hình thức đơn giản nhưng khí chất thì miễn bàn.
Đào Tinh Lai nhìn thấy người quen, đặc biệt vui vẻ, “Oh, lại gặp được cô, trang điểm ở đây à? Hôm nay không cosplay nữa sao?”
Lý Tiểu Cường hít vào một hơi.
Kiề Thù bật cười lớn, “Đúng vậy, giúp anh hóa trang, vẫn quy tắc cũ sao?”
Đào Tinh Lai không muốn bị tổn thương, miệng liền đáp ứng, “Cầu còn không được.”
Cậu thuần thục mà xốc áo lên.
Lý Tiểu Cường, mẹ nó, nhanh chóng hít thở không thông, dám chơi lưu manh với Ảnh hậu?
Nhưng…
Kiều Thù cũng rất thuần thục, đi tới, lấy ra chì kẻ lông mày chuẩn bị sẵn.
Đào Tinh Lai nhếch mông, ưỡn bụng giống như đang mở đại pháo.
“Lần trước quên nói với cô, chắc cô tốt nghiệp Học viện Mỹ thuật Trung ương nhỉ, ruộng lúa nước cô vẽ rất đẹp.”
Tiếng cười của Kiều Thù rất êm tai, như trân châu rơi trên mâm ngọc. “Phải không? Nếu thích cứ nói, lần sau tôi sẽ vẽ cho anh.”
“Không cần đâu, lần trước tôi nghỉ phép, tôi ăn quá nhiều ngỗng hầm, cho tôi nửa tháng tôi liền đem nhổ cái đống này ra.”
Kiều Thù đặc biệt vui vẻ, tay run, ngẩng đầu nhìn cậu, chậm rãi hít thở, “Anh chơi thật vui.”
Lý Tiểu Cường đứng một bên nhanh chóng bị hóa đá.
Hai người này khi nào lại quen nhau?!
Đào Tinh Lai: “Lần trước cô thi cuộc thi cosplay xếp thứ mấy?”
Kiều Thù nghịch ngợm nhướng mày, không trả lời.
Lý Tiểu Cường nhìn không được nữa, hung hăng bấm Đào Tinh Lai một cái, hạ giọng thì thầm, “Có phải cậu chán sống rồi không? Biết cô ấy là ai không? Kiều Thù Kiều Thù Kiều Thù!”
Đào Tinh Lai ghét bỏ mà quay mặt đi, “Cường Nhi, giữa trưa anh lại ăn tỏi.”
Kiều Thù vẽ xong cơ bụng liền rời đi.
Chụp hình lại tiếp tục.
Đào Tinh Lai cùng bốn người mẫu nam để trần đứng một chỗ, chờ người phát ngôn.
Trợ lý đột nhiên chạy tới, “Tiểu Đào, lát nữa cậu chụp hình chung với người phát ngôn. Cái này sẽ làm poster, cậu phải nghiêm túc đó.”
Đào Tinh Lai buồn bực, “Tôi?”
Cửa vào studio chụp ảnh, một đoàn người đang di chuyển, người phát ngôn xuất hiện.
Đào Tinh Lai duỗi dài người ra hóng, thiếu chút nữa là rớt cằm.
“Thực sự là Kiều Thù?” Cũng được à nha, mời đến một chuyên viên trang điểm, có thể nhận người quen tại hiện trường.
Nhưng mà quần áo cùng tạo hình lại giống chuyên viên trang điểm vừa nãy như đúc.
Đào Tinh Lai xoa xoa hai mí mắt, “Mẹ nó, không thể nào.”
Kiều Thù đi đến trước mặt cậu, biểu tình bình tĩnh: “Trở mặt không quen biết rồi à?”
Đào Tinh Lai chớp chớp mắt.
Cậu cao lớn, Kiều Thù hơi hơi ngửa đầu mới có thể nhìn thẳng ánh mắt cậu, sau đó cong miệng, ---
“Bất ngờ không? Ngạc nhiên không? Vui không?”
Đào Tinh Lai trách cô, “Cô đang làm cái gì vậy? Chẳng nói được câu nào thật cả. Có phải là có ham mê đóng vai thành những nhân vật đặc thù không?”
Kiều Thù nhướng mày, nhàn nhạt phân phó: “Bắt đầu đi.”
“Chị Kiều, để làm nóng, chị có thể đặt tay lên vai của người mẫu nam.” Nhiếp ảnh gia Chít Chít nhiệt tình nhắc nhở.
Kiều Thù lại trực tiếp bắt tay duỗi đến phía dưới của Đào Tinh Lai sờ lên eo cậu.
Đào Tinh Lai giật mình một cái.
Mười ngón tay Kiều Thù nhẹ nhàng cuộn lại, nhéo nhéo eo cậu, nhẹ giọng thì thầm: “Hồi hộp sao? Đều nổi hết da gà rồi.”
Đào Tinh Lai chỉ cảm thấy trên người cô ấy thơm quá.
Chủ đề của tạo hình lần này là thiên nhiên, cho nên trang phục của Kiều Thù mười phần mát mẻ.
Đào Tinh Lai để trần thân trên, hai ngườii nhanh chóng hóa thân vào nhân vật.
Kiều Thù dán vào Đào Tinh Lai, mặt đối mặt.
“Tách.”
“Tách.”
Đào Tinh Lai từ phía sau, đem Kiều Thù ôm vào ngực.
Đào Tinh Lai ngây người, “Tôi, chúng ta phải dùng động tác này sao?”
Kiều Thù gật đầu, “Ừ.”
Lúc làm việc, cả người cô ấy nghiêm túc chuyên nghiệp, mười phần lạnh lùng thanh cao.
Tay trên người cậu, không ngừng di chuyển nhiều góc độ, có gắng tìm được vị trí chính xác nhất để chụp.
Tay Kiều Thù thực mềm, lòng bàn tay có chút nóng, cơ ngực của Đào Tinh Lai đều bị cô ấy sờ qua.
Cuối cùng, Kiều Thù nắm tay đặt lên trái tim cậu.
Tim đập rộn ràng.
Kiều Thù nhướng mắt, “Anh nóng?”
Sau gáy cậu đã đổ lên một tầng mồ hôi, cậu lắc đầu một cái, “Không, không nóng. Chỉ là trao đổi chất có chút nhanh thôi.”
Kiều Thù nói: “Tay tôi đặt ở đây, hiệu quả chụp ảnh càng xuất sắc. Anh đeo kính lên, tay của tôi đưa lên trên, sau đó lấy nó xuống, treo ở đầu ngón tay.”
Đào Tinh Lai không thể không bội phục, Ảnh hậu chính là Ảnh hậu, thật là chuyên nghiệp quá đi.
Kiều Thù bắt đầu di chuyển dọc cơ ngực, một đường hướng lên trên, xương quai xanh, yết hầu, nhẹ nhàng vuốt, chậm rãi di chuyển.
Cuối cùng ngón trỏ xẹt qua cằm cậu, đụng trúng râu lúng phúng, tay có chút cảm giác.
Hô hấp của Đào Tinh Lai có chút loạn, hơi thở hổn hển, hô hấp có chút thô.
Kiều Thù đột nhiên tiến sát vào, mượn gọng kính, quét qua mặt cậu.
Cái đụng chạm như có như không như vậy như một cái lông vũ quét qua đầu quả tim.
Đào Tinh Lai liền ngốc nghếch.
Kiều Thu cong miệng lên, vuốt vuốt ngón tay lên môi, hạ thấp giọng nói: “Xúc cảm không tồi.”
Tựa như đổ thêm dầu vào lửa, mặt Đào Tinh Lai nhanh chóng nóng như lửa.
Nhiếp gia giơ kí hiệu OK, “Đặc biệt đẹp! Nghỉ ngơi một chút, sau đó tiếp tục chụp những shot khác.”
Cho đến khi không còn cảm nhận được vòng eo mềm mại của Kiều Thù, nhìn thấy bóng dáng bước đi xa của cô, Đào Tinh Lai mới ý thức được.
Cậu giống như đang bị đùa giỡn.
Toàn bộ công việc quay phim chụp ảnh được hoàn thành cũng đã đến 10 giờ đêm.
Kiều Thù bị tiền hô hậu ủng, thậm chí còn chưa kịp nói lời nào với Đào Tinh Lai.
Lý Tiểu Cường đã tan làm, đón tàu điện ngầm đi về. Dù sao Đào Tinh Lai cũng không nổi tiếng nên cậu vẫn chưa có đãi ngộ được dùng xe chuyên dụng đưa đón.
Cậu huýt sáo, vào bãi đỗ xe lấy xe.
Bãi đỗ xe thật sự an tĩnh, đi đến bên cửa xe, đột nhiên một giọng nói, “Hù!”
Đào Tinh Lai sợ tới mức ôm chặt ngực chính mình, “Ai đó?”
Kiều Thù ló đầu ra từ đuôi xe, “Bất ngờ không? Ngạc nhiên không? Vui không?”
Đào Tinh Lai: “Trời ạ! Ảnh hậu, cô còn có tinh thần chơi trò trốn tìm của trẻ con nữa à?”
Kiều Thù giễu cợt tư thế của cậu, “Anh làm gì vậy? Còn che ngực.”
“Vừa rồi bị cô làm cho có bóng ma tâm lý.” Đào Tinh Lai cảm thấy thật xấu hổ, “Đúng rồi, sao cô còn ở chỗ này? Vệ sĩ của cô đâu?”
Kiều Thù nghiêng đầu, cười nói: “Tan làm rồi. Anh dẫn tôi đi ăn cái gì đi, tôi đói bụng.
Cô tựa như quen thuộc vòng đến vị trí lái phụ, kéo cửa xe ra ngồi lên.
Đào Tinh Lai có chút choáng váng, “Cô chính là Ảnh hậu!”
Đào Tinh Lai không có biện pháp, cùng cô lên đường.
Chiếc xe Jeep đi về trung tâm thành phố.
Kiều Thù nhíu mày, “Tôi không thể đến những chỗ đông người.”
Đào Tinh Lai ngừng sang bên, “Biết rồi, cô là Ảnh hậu nha, ngồi đó đi, tôi đi mua cho cô.”
Dù sao cậu cũng không nổi tiếng.
Kiều Thù nhìn bóng dáng của cậu, càng lúc càng đi xa vào khu phố bán đồ ăn khuya, phố phường ầm ĩ, khói dầu từng trận. Đào Tinh Lai hai tay chống nạnh, nhìn tư thế kia, chắc là đang mặc cả kì kèo cùng với người bán hàng rồi.
Kiều Thù cách cánh cửa sổ xe, ánh sáng phản chiếu đều ngưng tụ trên khóe miệng đang cong lên của cô.
Đẹp nhất nhân gian chính là pháo hoa.
Đào Tinh Lai quay về đem theo một đống túi thức ăn.
Đào Tinh Lai hỏi: “Đúng rồi, vì sao lần đầu tiên cô lại gạt tôi?”
“Là chính anh nhận nhầm mà.” Kiều Thù thong thả ung dung uống trà sữa, “Anh có phải là người trong ngành không hả?”
“Tôi chưa từng làm việc cùng cô.” Đào Tinh Lai nói: “Trên lầu là nơi ghi hình của chương trình Cosplay nữa, tôi cho là cô đến chỗ đó.”
Cậu lải nhải không yên, trong miệng đột nhiên bị nhét một vật.
Kiều Thù duỗi thẳng tay, đem trà sữa tới bên miệng cậu, ống hút vừa vặn đi vào.
Đào Tinh Lai hút một hơi, ồn ào xôn xao mà hút một họng trà sữa.
Kiều Thù nhẹ nhàng bâng quơ, “Không tốt uống.”
Đào Tinh Lai “Ực ực” một tiếng, nuốt trà sữa xuống.
Cậu mới phản ứng lại, trà sữa này, Kiều Thù vừa mới uống qua, bọn họ chính là gián tiếp hôn môi.
Tâm tư của Ảnh hậu có chút khó đoán nha.
Đào Tinh Lai nói sang chuyện khác, ho khan hai tiếng, “Quên mất, tôi còn có hình chưa kịp đăng Weibo.”
Người đại diện yêu cầu cậu đăng cái hình lưu manh kia lên.
Kiều Thù nghiêng đầu, ánh mắt lạc vào di động của cậu, liếc mắt một cái liền nhìn đến phần khe mông bị lộ ra.
Cô nhíu mày, theo bản năng mà vươn tay, ngón trỏ hất lên, di động của Đào Tinh Lai bị hất rớt xuống đất.
“Cô làm gì vậy?!” Đào Tinh Lai khủng hoảng.
Giọng nói của Kiều Thù lạnh nhạt, “Anh muốn nổi tiếng?”
“Vô nghĩa.” Đào Tinh Lai xoay người nhặt điện thoạt, “Cô gái à đừng có thô lỗ, ít dùng Nhất Dương Chỉ thôi.”
Kiều Thù không nói gì.
Cô thừa dịp Đào Tinh Lai mở Weibo ra, lúc cậu đang chọn từng bức từng bức ảnh, cũng lấy di động ra.
Hai người bọn họ làm cái gì đó.
Bức ảnh cuối cùng, cuối cùng thì Đào Tinh Lai đã chọn ảnh xong, vừa chuẩn bị đăng.
Di động đột nhiên chấn động điên cuồng, giống như mô tơ chạy bằng điện.
“Trời ạ.” Đào Tinh Lai bị sốc, tâm tê dại.
Weibo, thông báo số bình luận mỗi giây tăng thêm mấy trăm, còn đang điên cuồng tăng thêm.
Loại phản ứng này, cậu chưa từng thấy qua.
Một bên Kiều Thù, rất bình tĩnh, an an tĩnh tĩnh mà gặm đùi gà.
Đào Tinh Lai run run rẩy rẩy mở ra bình luận. Đôi mắt trợn to-----
Một phút trước, Kiều Thù thích tấm hình cậu mặc áo lông vũ ngắm tuyết trắng xóa.
Hơn nữa còn để lại bình luận: “Người so với cảnh còn đẹp hơn.”
Weibo của Kiều Thù chính là có sáu ngàn vạn fan, động thái của cô không nhiều lắm. Ngay cả phim điện ảnh mới cũng rất ít khi tuyên truyền, lạnh lùng cao ngạo, đặc biệt giữ khoảng cách với người khác.
Do đó sự chủ động ám muội của cô làm cho fan bùng nổ.
Lượng pin của Đào Tinh Lai trong nháy mắt tụt xuống còn 20%.
Cậu há hốc miệng, “Cô, cô muốn làm gì?”
Kiều Thù cũng không biết mình muốn làm gì.
Chỉ là nhìn thấy cậu muốn đăng cái hình lộ mông ra cho công chúng xem, trong lòng như có lửa đốt.
Cô tiếp tục gặm đùi gà, nhẹ nhàng nói: “Không phải anh muốn nổi tiếng sao?”
Đào Tinh Lai: “…” Sớm nghe nói, Kiều Ảnh hậu hành xử khác người, thật là trăm nghe không bằng một thấy.
Kiều Thù đột nhiên buông đùi gà, bình tĩnh nói: “Anh không cảm thấy tôi đặc biệt sao?”
Đào Tinh Lai vẫn còn ngại ngùng, “Đặc biệt chỗ nào?”
Lông mày Kiều Thù hơi vặn, xúc động trong nháy mắt, thẳng thắn nói ra những gì trong lòng.
Cô quay đầu, nhìn thẳng cậu, cười như không cười, vừa thật vừa giả.
Nhẹ giọng nói: “Đặc biệt thích anh.”
Nội tâm Đào Tinh Lai như có một cơn sóng thần.
Tự đáy lòng nghĩ đến một câu độc thoại --- “I’m thực là fine, cô có khả năng ** chính cô. Bây giờ không phải đang hè sao, làm sao mà hoa đào có thể nở được?”