Vợ Ngọt

Chương 70: Ngoại truyện về Đào Ảnh đế 4



Kiều Thù hôn xong cũng không dám tách ra vì sợ cả hai xấu hổ.

Đào Tinh Lai không có biện pháp, liền cắn đầu lưỡi cô một chút.

Kiều Thù “Á” một cái than đau.

Mặt Đào Tinh Lai đỏ lên, “Tôi, miệng tôi đều sưng cả lên.”

Kiều Thù nhăn mày, cố gắng bình tĩnh.

Đào Tinh Lai liếc mắt nhìn cô ấy một cái, quở trách: “Cô là một cô gái, sao lại có thể cởi mở như vậy, cũng không thèm hỏi xem người ta có đồng ý không mà đã động miệng rồi, cũng không phải là lần đầu tiên.”

Lần trước, lúc thôi nôi của Manh Manh cũng thế, Kiều Thù cũng hôn anh, bất quá chỉ là chạm môi, không có ướt át như đêm nay.

Kiều Thù không nói lời nào, lại giả vờ cao lãnh, đôi mắt nhìn không khí.

Đào Tinh Lai cắt lời, “Rõ ràng cũng hồi hộp muốn chết, nhịp tim đều đụng đến ngực tôi.”

Kiều Thù nhàn nhạt liếc cậu một cái, “Đó không phải là tim đập, là ngực.”

Cha mẹ ơi, chuyện cũ nghĩ lại liền không chịu được nha.

Kiều Thù nhìn Đào Tinh Lai khó xử, nói: “Anh kéo đi.”

“Tôi kéo cái gì?”

“Quần.” Kiều Thù thực bình tĩnh, “Kéo một chút, không có gì to tát cả, là phản ứng sinh lý bình thường thôi, em hiểu được.”

Đào Tinh Lai: “!!!”

Hiểu biết của Ảnh hậu còn rất rộng nha.

Cậu nhỏ giọng nói thầm: “Không cần kéo, tôi thẳng tắp, không có lệch.”

Kiều Thù: “…”

“Được rồi, cái cần diễn cũng diễn xong rồi, đùi gà cũng ăn rồi, cảnh đêm cũng nhìn rồi, chúng ta dẹp đường hồi phủ.”

“Chờ một chút.”

Kiều Thù đem người gọi lại.

Đào Tinh Lai quay đầu lại: “Làm gì? Nói trước nha, không được giở trò lưu manh.”

Kiều Thù đứng tại chỗ, hai người đứng cách nhau một khoảng cách, cô cao gầy mảnh khảnh, đứng trong màn đêm, cả người khoác lên ánh trăng.

“Anh có thể suy nghĩ một chút về em được không? Hai chúng ta, thử xem xem.”

Đào Tinh Lai lén lút đếm đếm, đây chính là hồi ba của biểu đạt yêu thương.

Rất có thành ý.

Giờ phút này, Kiều Thù ánh mắt tuy nhạt, nhưng vẫn không giấu được khẩn trương, dù gì cô ấy cũng là một cô gái.

Nhìn thật đáng thương.

Đào Tinh Lai dùng não lớn nhỏ của cậu nghĩ đi nghĩ lại, thận trọng nói: “Tôi vẫn chưa nghĩ ra, nếu tùy tiện đáp ứng thì chính là đùa bỡn cô. Người xấu như vậy sẽ bị Thị trưởng bắt bỏ tù.”

Kiều Thù nhìn anh chằm chằm, muốn nói lại thôi.

Đào Tinh Lai bĩu môi, “Kỳ thật tôi cũng không biết, tôi không chán ghét cô.” Nhưng giống như cũng không có như vậy thích cô.

Nửa câu sau không cần phải nói Kiều Thù cũng có thể hiểu.

Cô ấy cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Suy nghĩ rõ ràng lại nói với em.”

Đào Tinh Lai nghĩ đến những điểm chưa rõ trong đầu mình rồi gật đầu, “Ừ!”

Sau khi đưa Kiều Thù trở về, đêm đó Đào Tinh Lai liền mất ngủ.

Chủ yếu là mãi cho đến năm hai mươi lăm tuổi, tuy rằng được nhiều cô gái thích qua nhưng cậu thật đúng là chưa có động tâm với ai.

Đào Tinh Lai cảm thấy những cô gái đó chưa đủ đẹp bằng Giản Tích.

Phiền muốn chết đều là Giản Tích.

Cậu bọc chăn nằm trên giường, xoay 360 độ.

Nửa đêm, thiếu nam có tâm sự.

Đào Tinh Lai nghĩ tới nụ hôn nơi sườn núi, đầu lưỡi nhỏ vừa mịn lại vừa trơn trượt, còn có mùi vị của gà nướng.

Càng nghĩ càng đói, càng nghĩ lại càng thanh tỉnh.

“Đệt.”

Eo Đào Tinh Lai căng lên, tay anh không thể bị ức chế, hướng vào trong chăn.

Đêm dài đằng đẵng, có ai xem qua máy bay bị đánh chưa?

- ----

Những ngày kế tiếp, thực sự bận rộn.

Cùng với sự tương tác của Kiều Thù, Đào Tinh Lai dần dần được biết đến bởi đại chúng.

Cùng với bộ phim điện ảnh thanh xuân kia, sau đó nhận được giải Ảnh đế, thời gian này không quá dễ chịu.

Công ty đã cho cậu xe đưa đón chuyên dụng đưa đón, Lý Tiểu Cường không còn phải nhận lương gốc mỗi tháng một ngàn năm trăm nữa, hắn ta hiện tại được trích phần trăm, cũng đủ để giả trang thành kẻ ngốc tán gái.

“Tối nay có buổi tụ hội của những người trong ngành, có cả người chế tác cùng đạo diễn, tài nguyên rất nhiều, còn có rất nhiều người cao tầng tham gia.” Lý Tiểu Cường nhắc nhở lịch trình, “7 giờ rưỡi xuất phát, 8 giờ khai tiệc.”

Đào Tinh Lai không thích xã giao, “Em muốn xin nghỉ, dì cả của em tới.”

“Cậu tìm một cái lý do nào tốt hơn được không hả?”

“Cái mặt chó nhà anh, dì cả của em tới thật đó.”

Buổi chiều, Đào Khê Hồng gọi điện thoại cho cậu, yêu cầu cậu nếu có thời gian liền về nhà ăn cơm, nói là dì cả từ quê lên chơi.

Lý Tiểu Cường cự tuyệt, “No, buổi tụ hội này cậu cần thiết phải tham gia.”

Đào Tinh Lai không thích xã giao là có nguyên nhân.

Cái kiểu tụ hội trong giới này, không có gì mới mẻ, toàn bộ quá trình hết cười nói thảo mai lại chính là khen tặng lấy lòng.

Đào Tinh Lai uống xong một lượt rượu, cả người đều rã rời.

Cậu trốn qua một bên sô pha nghỉ ngơi, thuận tiện điều tra một chút tình hình quân địch.

Chỉ thấy một cô gái trẻ tuổi, bị người đại diện mang theo, cơ hồ cả đám người đều kính rượu. Mặt cô ta đều đỏ ửng lên do uống nhiều nhưng vẫn phải miễn cưỡng cười vui.

Đào Tinh Lai cùng chung chí hướng, mơ hồ thấy được hình ảnh của mình lúc mới vào nghề.

“Xã hội này không dễ lăn lộn.” Cậu im lặng cảm khái.

Cảm khái xong, liền thấy cô gái kia đi đến chỗ mình.

Người đại diện bắt chuyện, “Chào Tinh Lai, tôi cùng anh Cường quan hệ không cũng không bình thường, cô gái này là Tô Tiền Tiền, mười tám tuổi, quê Giang Tô, sinh ở Hồ Nam Trường Sa.”

Má ơi, người đại diện này đại khái nghĩ muốn lên trời sao.

Đào Tinh Lai toàn bộ quá trình chỉ quan tâm, quan hệ giữa anh ta cùng Lý Tiểu Cường có cái gì gọi là quan hệ không bình thường.

Dù sao hắn ta nhìn ‘gái tính’ như vậy, không phải là mối quan hệ đó chứ.

Trời ạ.

Đào Tinh Lai tự tưởng tượng ra nguyên vở kịch, âm thanh mềm mại của Tô Tiền Tiền kéo cậu về thực tại.

“Anh Tinh, chúc mừng anh giành được giải Ảnh đế, em kính anh.”

Một ly rượu vang đỏ đầy, đứa nhỏ này quá thành thật.

Người đại diện của cô ta đi ra chào hỏi người quen, Đào Tinh Lai vội nói: “Không cần uống, đổ đi, đều là những kẻ nhỏ bé, không cần kính tôi, rượu rất quý.”

Tô Tiền Tiền cười rộ lên, có má lúm đồng tiền, ấn tượng của cô ta với Đào Tinh nhanh chóng tăng lên.

Một chút cũng không có cái xa cách của một minh tinh, thật thân thiết.

Cứ như vậy, hai người nói chuyện phiếm một chút.

Tan tiệc, Đào Tinh Lai về nhà tắm rửa, trước khi ngủ, cậu có thói quen bình thường của một boy nghiện mạng xã hội.

Mở Weibo, hả, Tô Tiền Tiền chú ý cậu?

Đào Tinh Lai click mở trang chủ của cô ta, đều là hình tự chụp vui vẻ cùng súp gà cho tâm hồn.

Để bày tỏ lễ phép, Đào Tinh Lai cũng xác nhận bạn bè với cô.

Không nghĩ tới, Tô Tiền Tiền nhanh chóng đăng một bài viết:

[Thật vui quá, anh Tinh Lai chú ý mình, buổi tối anh đã dạy cho mình rất nhiều triết lý cuộc sống. Thật sự cảm động. Cảm ơn anh, em sẽ không phụ kỳ vọng của anh @Đào Tinh Lai.]

“Mẹ kiếp, cô gái này rất biết viết kịch bản nha.”

Đào Tinh Lai click mở bình luận, hầu như đều là:

“Đau lòng Kiều muội của ta.”

“Hai người đang nói chuyện Marx sao? Cái thứ nhất Engels không phục.”

“Vì Kiều Thủ đốt nến.”

Trong lòng Đào Tinh Lai hụt hẫng, cái gì đó, thật tình là không nghĩ sẽ gây ra bất kỳ scandal nào.

Cậu chính là con trai Thị trưởng, thân thể tắm mình dưới ánh mặt trời, toàn bộ đều không có một vết đen.

Đào Tinh Lai lười phản ứng, tắt Weibo đi ngủ.

Nhưng vừa mới thiu thỉu ngủ, di động vang lên như thiên lôi đánh xuóng.

Cậu sợ tới mức thiếu chút nữa tiểu ra quần.

“Haizz, hơn nửa đêm, Chu Bái Bì (*) cũng không độc ác như vậy đâu.” Đào Tinh Lai oán hận liên tục, cầm di động, vừa thấy là Kiều Thù gọi đến.

(*) Chu Bái Bì là nhân vật cường hào ác bá trong truyện Tiếng gà gáy lúc nửa đêm của tác giả Cao Ngọc Bảo. Để bóc lột người lao động hắn ta giả tiếng gà gáy lúc nửa đêm để yêu cầu người ta phải ra đồng làm việc.

Cậu bắt máy, “Cô không ngủ được à?”

Kiều Thù: “Đào Tinh Lai anh muốn chết đúng không?”

Chưa hiểu gì liền nghe mắng một thôi một hồi, Đào Tinh Lai tức giận, “Từ chết rất không văn minh, ít nhất có rất nhiều từ có thể thay thế. Ít nhất cô có thể dùng từ không muốn sống nữa để biểu đạt.”

“Anh quen cô ta khi nào?”

“Tối nay.”

Âm thanh của Kiều Thù rất gấp, hoàn toàn không nhìn ra sự bình tĩnh thường ngày, “Anh vì cái gì mà cùng cô ta nói chuyện phiếm?”

Lời nói này quá không dễ nghe nha.

Đào Tinh Lai cũng có chút bực mình, trực tiếp hỏi lại: “Vì sao tôi không thể cùng cô ta nói chuyện phiếm chứ?”

“Anh!” Kiều Thù tức giận vô cùng, sau một chút tạm dừng ngắn ngủi, cô ấy nghẹn ra một câu, “Anh không thể khinh dễ em như vậy.”

“Buồn cười.” Đào Tinh Lai cảm thấy cô ấy quá bá đạo, “Cô chính là vừa ăn cắp vừa la làng đó, giữa hai chúng ta ai là người khinh dễ ai trước, dùng cái đầu thông minh của cô suy nghĩ kỹ càng một chút đi.”

Kiều Thù không hé răng.

Chỉ có tiếng hô hấp nặng nề, lên án thủ đoạn độc ác vô tình của cậu.

Đào Tinh Lai phải hướng mặt lên trời chứng minh, cậu không nhận thua, tiếp tục phản bác: “Trai chưa vợ, gái chưa chồng, tôi chỉ nói chuyện với bạn bè thì có gì không bình thường, cũng không phải là yêu đương gì. Hơn nữa, cô cũng chẳng phải là gì của tôi.”

“Anh còn nói như vậy!” Kiều Thù đột nhiên lạnh giọng.

Đào Tinh Lai sợ tới mức thiếu chút nữa ném di động xuống đất.

“Anh chưa từng tìm em để nói chuyện về cuộc sống, anh rõ ràng biết em thích anh, anh còn qua lại với người khác.” Kiều Thù nghẹn ngào, cực kỳ ấm ức mà nói: “Anh quá xấu xa rồi.”

Cậu không nhận thua, “Tôi có làm gì đâu nào? Cô đây là đang hưng sư vấn tội tôi sao? Tôi không có làm gì sai?”

“Anh mà dám, tôi liền phong sát cô ta.”

“Trời ơi, sợ quá.” Đào Tinh Lai cắt ngang, “Cô có giết cô ta, cũng không liên quan đến tôi.”

Trong điện thoại, truyền đến sự nức nở cố nén của Kiều Thù.

Đào Tinh Lai nhụt chí, “Được rồi, thực sự là tôi sợ cô.” Thái độ của cậu mềm xuống, hẳn là dỗ con gái.

“Tôi đối với cô ta không có hứng thú, cũng không đẹp được như chị tôi. So với cô như là thiên thượng nhân gian.”

Kiều Thù không tình nguyện mà “Ừ” một tiếng.

Đào Tinh Lai nằm trên giường, chân bắt chéo, thưởng thức đôi vớ trên năm ngón chân của mình, “Kiều Thù, vì sao cô lại thích tôi? Tôi tuy rằng đẹp trai nhưng tôi không có tiền, cô sao lại coi trọng tôi?”

Kiều Thù ở đầu bên kia, bị logic của lời nói này làm cho choáng váng.

Đào Tinh Lai này, nghề nghiệp là một tay vẽ bùa thiện nghệ.

Cô ôm chặt chính mình, gió đêm vẫn là rất lạnh, “Anh thật là muốn biết?”

“Tôi có thể thừa nhận bất luận là cô muốn ca ngợi cái gì.”

Kiều Thù cong miệng, không tiếng động mà cười cười, cho ra một đáp án có phần ích kỷ nhưng mười phần chân thật.

“Tuy rằng anh có chút ngốc, có chút lý tưởng hóa, có chút không thực tế.” Kiều Thù dừng lại, hô hấp nhàn nhạt, nói: “Nhưng cách anh sống rất rực rỡ, mà em, em cần sự ấm áp đó, anh biết mà, em lớn lên trong hoàn cảnh không được tốt lắm.”

Nhưng Đào Tinh Lai từ nhỏ áo cơm vô ưu, gia đình hòa thuận, Giản Nghiêm Thanh cùng Đào Khê Hồng, bồi dưỡng cậu luôn tích cực tiến về phía trước, nguyên khí tràn trề.

Cái mà Kiều Thù khát vọng chỉ là một ánh nắng, chỉ đơn giản như vậy cũng đủ làm cô sáng lên nóng lên.

Đào Tinh Lai nghe xong, trầm mặc một lát, cuối cùng mới nói: “Thì ra là cô muốn tìm tôi để quang hợp. Giá trị con người của tôi quá cao.”

Kiều Thù nhẹ nhàng cười ra tiếng.

Tâm của Đào Tinh Lai cũng nhẹ nhàng mà đau theo.

“Cô thực sự như vậy thích tôi?”

Kiều Thù trả lời dứt khoát: “Thích.”

“Nhà tôi không có tiền nhiều như nhà cô.”

“Không liên quan.”

“Mẹ tôi bán chất tẩy rửa, cô có để ý không?”

“Không liên quan.”

“Ba tôi tuy rằng là người quản lý đô thị, nhưng tiền lương thấp.”

“Không liên quan.”

“Còn chị tôi làm kết hoạch hóa gia đình.”

Kiều Thù nghĩ nghĩ, nói: “Về sau chúng ta không sinh nhiều con, ủng hộ công việc của chị ấy.”

Tư tưởng giác ngộ rất cao nha.

Trái tim Đào Tinh Lai lại đập thình thịch mấy cái, nói năng bắt đầu lộn xộn, “Anh rể tôi rất đáng sợ, chính là xã hội đen nha. Nếu không có việc gì, liền xách người trong nhà ra để luyện quyền.”

Kiều Thù trực tiếp ép hỏi: “Đến tột cùng thì làm thế nào anh mới đáp ứng em?”

Đào Tinh Lai hồ ngôn loạn ngữ, “Nội trong hai phút cô có thể xuất hiện ở nhà tôi, tôi liền đáp ứng.”

Buổi chiều có nghe Lý Tiểu Cường nhắc tới, Kiều Thù đã bay đi Paris chụp quảng cáo.

Cái lý do này quả thực là thông minh tuyệt đỉnh.

Đào Tinh Lai nhịn không được cho mình một sự khen ngợi, cậu quá được rồi.

Lúc này, đột nhiên có tiếng đập cửa.

Âm thanh trong điện thoại đồng thời vang lên, “Mở cửa.”

Đào Tinh Lai: “?!?!”

Kiều Thù: “Em đang ở trước cửa nhà anh.”

Mẹ kiếp, Đào Tinh Lai nhanh chóng lăn xuống giường, dép lê cũng không kịp mang, để chân trần chạy ra.

Tay nắm cửa vừa động, “Soạt” một tiếng kéo ra.

Kiều Thù giơ di động, lắc lắc, “Hi.”

Đào Tinh Lai thực sự mở hồ, “Không phải cô đang ở Paris sao?”

“Chuyến bay bị hủy.” Kiều Thù nhàn nhạt mà nói: “Anh lại muốn không giữ lời.”

Ôi Chúa ơi, đôi mắt tôi.

Cay chết nó rồi.

Đào Tinh Lai vỗ vỗ trán, vỗ đã rồi, hít một hơi thật sâu, một lần nữa ngẩng đầu nhìn về phía Kiều Thù.

Một bụng lời nói lòng vòng trong răng lưỡi, nhìn nhau trong giây lát, toàn bộ đều nuốt xuống.

Vài giây sau, hai người “Phụt” một tiếng, đồng thời bật cười.

Đào Tinh Lai rất ngượng ngùng, “Cô cũng làm quá rồi.”

Kiều Thù mặt mày dịu dàng, “Bất ngờ không? Ngạc nhiên không? Vui không?”

Đào Tinh Lai không nhịn được, một lần nữa bật cười thành tiếng.

Không khí buông lỏng hòa hoãn không ít, cậu nhường đường, “Vào đi.”

Kiều Thù nửa nói giỡn, vừa đi vừa nói chuyện, “Đi vào là em không đi ra nữa đâu.”

Đào Tinh Lai: “Vậy cũng được, vừa hay em có thể gánh vác một nửa tiền thuê cái nhà quý không biết xấu hổ này.” (*)

(*) Lúc này đã xác định mối quan hệ, nên sẽ để cho Đào Tinh Lai xưng hô anh-em với Kiều Thù từ đây.

Cậu đóng cửa, xoay người.

Nháy mắt đã bị Kiều Thù đẩy lên tường.

Đào Tinh lai liếm liếm môi, nhỏ giọng nói: “Trước đó, anh đã thay em nếm thử nha, anh đánh răng vị dưa hấu, rất ngon nha.”

“Phải vậy không?” Lông mi Kiều Thù rất dài, khoảng cách gần, thoạt nhìn như một cái bàn chải nhỏ.

Đào Tinh Lai chớp chớp mắt, “Vậy em thử xem…”

Cái từ cuối cùng, biến mất nơi môi răng Kiều Thù.

Đã có kinh nghiệm sau lần đầu tiên, lúc này đây, hai người ngựa quen đường cũ, thiên lôi câu địa hỏa (*).

(*) Thiên lôi câu địa hoả. Thiên lôi được ví như khao khát của phái nam, trong khi địa hỏa tượng trưng cho khao khát của phái nữ. Câu này đại khái có nghĩa là khao khát nguyên thủy không thể cưỡng lại của con người.

Tay Đào Tinh Lai chui từ vạt áo cô ấy lên, càng sờ càng hăng say.

Kiều Thù thở đến độ sắp không được nữa.

Lại sờ lại hôn một hồi lâu, Đào Tinh Lai nhíu mày, hàm hàm hồ hồ hỏi: “Cái gì vậy, ướt như vậy.”

Mặt Kiều Thù, đỏ không chịu nổi.

Tay Đào Tinh Lai đặt ở đùi cô ấy, vừa sờ từ trong ra ngoài, vừa thắc mắc về 10 vạn câu hỏi vì sao.

Cậu bừng tỉnh đại ngộ(*), trời ạ, “Thân thể lại thần kỳ như vậy, sờ sờ tí là có thể ra nước, còn chảy nhiều như vậy.”

(*) Đột nhiên hiểu ra, đột nhiên thông suốt.

Kiều Thù đem đầu vùi vào ngực cậu, “Anh thật là đáng ghét.”

Đào Tinh Lai nhanh chóng trấn an, “Không cần mất mặt, đợi lát nữa anh cũng rất nhiều.”

Kiều Thù không hiểu lắm, “Cái gì nhiều?”

Đào Tinh Lai cắn vành tai cô ấy, trầm giọng, “Cũng giống như em đó, chỗ có thể ra nước, em nói xem là cái gì?”

Một tiếng sau.

Kiều Thù khóc ngày càng lớn, “Đừng có dùng nó nữa.”

“Anh có thể làm gì bây giờ! Nó chính là muốn khoan vào trong đó.”

“Đào Tinh Lai, anh là đồ khốn(*).”

“Anh không thể có một trứng(*), chỉ có hai cái, không phải vừa rồi em vừa ăn sao?”

(*) Trong tiếng Hoa, từ vô lại (hỗn đãn) nghĩa đen là trứng thối nên Đào Tinh Lai đang chơi chữ ở đây.”

- ---

Đêm dài đằng đẳng.

Quả thực là rất ngầu.

Phải không mọi người?