Hôm nay là một ngày đẹp trời, vừa sáng sớm đã có cơm mưa sau đó lại xuất hiện cầu vồng, bầu trời trong xanh,thoáng đãng.
Vưu Trường Tĩnh thức dậy từ sáng sớm đến bệnh viện đón Dĩnh Nhi về nhà. Cô ta thì oai rồi chỉ cần một cơn bệnh thôi là có được tất cả. Nguyên Y đứng một góc nhìn hai người họ ân ân ái ái với nhau mà chướng mắt.
" Đứng đó làm gì? Sao không đi lấy cho cô ấy ly nước! "
Anh nhìn cô rồi ra lệnh cứ như kiểu cô thật sự là người hầu của cái nhà này.
( Cầu cho anh chết cũng không yên thân) Trong lòng cô thầm nguyền rủa anh một trăm lần, một nghìn lần như vậy.
" Đây nè! "
Nguyên Y đưa cho cô ta một cô nước lạnh. Cô ta chạm nhẹ vào ly nước rồi.
" Lấy ly khác, tôi mới vừa khỏi bệnh mà cô lại đi lấy cho tôi ly nước lạnh muốn tôi chết sớm phải không "
Cô nhịn! Nếu không phải vì ba mẹ cô thì còn lâu cô ta mới có dịp ăn hiếp cô .
Thế là Nguyên Y lại phải đi đổi cho cô ta ly nước nóng. Nhưng mà lần này tự nhiên cô ta không gây sự như lần trước bắt Nguyên Y đổi ly khác mà trực tiếp tạt thẳng cả ly nước nóng vào người Nguyên Y.
" Aaaaaaaaaa "
Bàn tay cô đỏ lên, đau rát vô cùng.
Nhưng mọi người đâu mà ngờ khi vừa nhìn thấy cô bị như vậy anh liền không nương tay tát thật mạnh vào mặt cô ta. Nhất thời không kịp phản ngã nhào ra ghế salon.
" Bắt cô ấy lại "
Cả đám người hầu chạy lại giữ chặt tay Dĩnh Nhi.
" Không sao chứ? "
Anh cầm tay cô lên thổi thổi nhưng Nguyên Y giật tay lại không cho anh động vào.
" Em nghĩ mình là ai mà dám làm vậy với cô ấy. Cô ấy là vợ anh, thiếu phu nhân của cái nhà này trừ anh ra không ai có quyền ức hiếp cô ấy. "
Rõ ràng là anh cho cô ta làm vậy, giờ tỏ vẻ như mình vô tội.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại anh chỉ cho cô ta kêu Nguyên Y làm việc chứ đâu nói cho cô ta làm vậy với Nguyên Y.
Sau đó anh lại định đánh cô ta thêm cái nữa những chưa kịp thì đã bị Nguyên Y ngăn cản.
" Để tôi "
Ý cô là muốn tự mình ra tay sao?
" Tay em vẫn còn bị thương "
Anh đứng trước mặt cô từ trên nhìn xuống người con gái bé nhỏ. Không ngờ vợ anh dữ như vậy.
" Tôi làm được "
" Ừm "
Anh gật đầu đồng ý.
Nguyên Y tiến đến chỗ Dĩnh Nhi.Đột nhiên mẹ anh từ trên lầu đi xuống.
" Nguyên Y con đi bôi thuốc đi những chuyện còn lại cứ để ta giải quyết "
Bà vừa dứt lời anh liền kéo cô lên phòng rồi đóng cửa lại.
" Anh buông tôi ra, anh kéo tôi lên đây làm gì "
Tiếp đó là đá một cái, đạp một cái, tát một cái.
( Aaaaaaaaa)
" Tôi kéo em vào đây để bôi thuốc chứ có định làm gì em đâu. Phụ nữ gì mà hung dữ dễ sợ, bộ em định giết chồng mình hả? "
Nguyên Y nhìn anh cười cười rồi...
Đạp mạnh vào chân anh ( Aaaaaaa)
" Anh đừng có mà ở đó mà chơi trò đấm xong rồi xoa với tôi. "
Cô quay đầu bước đi thì bị anh kéo trở lại,tay anh đặt sau ót của cô. Đôi môi vừa mỏng lại vừa lạnh chạm vào môi cô. Lưỡi anh tấn công vào khoan miệng hút hết dịch ngọt trong đó.
Đang lúc cao trào thì Nguyên Y cắm anh làm cho máu lan ra khắp khoan miệng của hai người. Anh khẽ nhíu mày trừng mắt nhìn cô.
" Nếu còn như vậy nữa ông đây chơi chết em! "
Nghe những lời đó cô đứng hình luôn. Đe dọa cô xong anh lại tiếp tục thực hiện việc còn dang dở lúc nãy. Nụ hôn anh trao cô lúc cuồng nhiệt lúc dịu dàng làm cho người nào đó sau một phản kháng lại bị cuống vào thậm chí còn đáp lại.
Sau một lúc anh buông ra,đưa tay chạm vào môi cô như vẫn còn lưu luyến.
" Ngồi xuống đi tôi bôi thuốc cho em "
Nguyên Y rất ngoan ngồi xuống để anh bôi thuốc.
" Hồi nãy bị tôi đánh có đau không? "
Cô xoa xoa má anh.Anh lắc đầu nhìn cô
" Không đau! Vậy còn em bị bỏng có đau lắm không? "
" Rất đau!"
Rồi anh chuyên tâm bôi thuốc cho cô. Giống như muốn bù đắp cho những gì cô phải chịu.
Còn về phần việc sử lý Dĩnh Nhi thì, sau khi anh và cô đi lên lầu mẹ anh sai người lôi cô ta ra ngoài vườn rồi treo ngược cô ta lên cây còn ở dưới gốc cây thì để cả đống Sầu Riêng. Bà biết cô ta sợ nhất mùi Sầu Riêng nên để đó cho cô ta ngửi một lần cho đã.
" Thả tôi xuống...ọe..."
" Ở trong nhà ta mà dám giở trò còn dám ức hiếp con dâu của ta. Để xem hôm nay lão nương xử lý cô như thế nào "
.........................
Như yêu cầu là phần này ngọt.
Nhưng mình thấy có nhiều bạn thích ngược nên đã thêm một ít vào.
Chương này viết dài một chút rồi đó. Định mai mới đăng nhưng giờ rảnh nên đăng luôn.