Dĩnh Nhi đột nhiên ôm lấy anh khóc như mưa. Nhất thời mọi chuyện xảy ra làm anh chẳng biết nên làm thế nào cứ ngơ ngác nhìn cô ta.
" Dĩnh Nhi biết anh vẫn còn quan tâm,lo lắng cho Dĩnh Nhi mà đúng không? "
Đúng là anh còn quan tâm và lo lắng cho cô ta nhưng anh dám chắc đó không phải là tình cảm giữa nam và nữ.
Vừa nói xong Dĩnh Nhi liền áp môi mình lên đôi môi mỏng của anh tham lam xâm chiếm. Chiếc lưỡi đinh hương len lỏi trong khoang miệng của anh. Nhưng hình như anh không có cảm giác,thời khắc cô ta nhào tới anh đã muốn đẩy cô ta ra nhưng do phần lưng bị thương đột nhiên đau dữ dội đau tới nổi anh phải nhíu mày.
Thấy anh không phản kháng cô ta làm càng đưa tay cởi từng cút áo của anh ra sờ soạng khắp nơi.
Nhưng chẳng biết Nguyên Y từ lúc nào đã đứng trước cửa phòng nhìn hai người họ.
" Có phải tôi làm phiền hai người rồi đúng không? "
Nghe thấy tiếng Nguyên Y cô ta dừng lại tất cả các hành động của mình đưa mắt nhìn Nguyên Y.
" Đúng vậy "
Cô ta ngang ngược tuyên bố chủ quyền của mình.
Còn anh thì chỉ ngồi lặng im quan sát cô. Anh muốn xem cô sẽ xử lý chuyện này như thế nào nói trắng ra anh muốn nhìn thấy vẻ mặt lúc ghen tuông của cô.
Nhưng trái với suy nghĩ của anh,cô không những không tức giận mà còn vui vẻ nhìn hai người.
" Xin lỗi vì đã làm phiền! Tôi đi đây chúc hai người vui vẻ nhưng phải nhớ đừng có làm việc quá sức không tốt cho sức khỏe đâu! "
Cô nói gì vậy? Từng câu từng chữ của cô thật đúng là khiến cho người nào đó muốn đập đầu xuống gối tự tử.
Cô vừa đi anh cũng cố hết sức đứng dậy đi theo cô.
" Trường Tĩnh anh đi đâu vậy?"
Anh nhìn cô ta
" Anh dọn đồ đi lát nữa sẽ có người tới chở em về căn nhà ở ngoại ô thành phố "
Rồi anh từ từ đi xuống phòng khách gặp Vú Trương,lưng đau nên anh đi lại rất khó khăn.
" Vú Trương lác nữa nhờ vú chuẩn bị xe đưa Dĩnh Nhi về nhà của cô ấy. "
Bà vui mừng nhìn anh.
" Được "
Anh đi lên phòng ngủ của mình vừa mở cửa anh liền thấy Nguyên Y đang ngồi trên giường nhìn về phía mình.
" Lại đây nằm đi để tôi bôi thuốc cho anh "
Chẳng lẽ cô ngồi đó đợi anh tới? Không thể nào!
Nhưng anh vẫn nghe theo cô đóng cửa phòng lại bước tới chiếc giường rộng lớn cởi chiếc áo sơ mi trắng ra nằm úp mặt xuống giường.
" Em.... không giận vì chuyện...vừa rồi sao? "
Anh ấp úng nói chuyện lắp ba lắp bắp hỏi cô.
" Tại sao phải tức giận vì chuyện vừa rồi? Vốn dĩ ngay từ đầu khi anh vừa bước vào căn phòng đó tôi đã đứng bên ngoài nghe thấy toàn bộ cuộc hội thoại của hai người rồi "
Hóa ra là thế vậy mà anh còn tưởng cô không thèm quan tâm tới việc anh và bạn gái cũ cùng nhau ở chung một phòng,thì ra cô đã nghe hết mọi chuyện nên mới bỏ qua cho anh.
Nguyên Y nhìn vết thương trên lưng anh mà không khỏi xót xa. Cô chạm nhẹ vào vết thương rồi ngồi nhìn lưng anh cả buổi trời.
" Em đang quan tâm đến tôi phải không? Yên tâm đi chỉ là vết thương nhỏ thôi tôi chịu được được!"
Người gì đâu mà tự tin dễ sợ, rõ ràng bản thân đau nhức đi đứng không vững, vết thương lại vừa sưng vừa đỏ mà còn ở đó mạnh miệng.
Bôi thuốc cho anh xong cô định đi xuống lầu thì vừa hay bị anh nắm tay khéo trở lại.
" Sáng giờ em cũng mệt rồi nằm đây ngủ chút đi lác nữa tới giờ ăn cơm tôi sẽ gọi em dậy "
Cô không từ chối mà còn ngoan ngoãn nằm xuống bên cạnh anh.
Cô ôm lấy anh ngủ rất ngon lành,lâu lâu còn ghé sát người anh để tìm tự thế ngủ thoải mái.
--------------
Còn về phía Dĩnh Nhi khi vú Trương nói cô ta nhanh chóng chuẩn bị đồ đạc để về nhà thì cô ta một mực không chịu cứ khăng khăng đòi ở lại.
" Tôi không đi có chết cũng không đi!"
Mẹ anh từ trên lầu bước xuống, dáng dấp oai phong vẻ mặt hung dữ nhìn cô ta.
" Con dâu và con trai ta đang ở trong phòng *làm việc* cô cứ la lối như vậy làm sao tụi nó tập trung được. Người đâu bắt cô ta lại quăng lên xe "
Trong căn nhà này mọi lời nói của bà là mệnh lệnh tối cao. Đám người làm nghe vậy liền làm theo.
Dĩnh Nhi bị bọn họ quăng vào xe làm cô ta đau nhức toàn thân.