Anh mở cửa bước vào phòng một thiếu nữ khoảng 19 tuổi,dáng người nhỏ nhắn, khuôn mặt có vài phần giống với Nguyên Y cầm gối đánh liên tiếp vào người anh.Không cẩn thận tay anh va vào cạnh cửa, cảm giác đau nhức lan truyền khắp cơ thể.
Nghe thấy tiếng động Nguyên Y từ phòng tắm vội vàng chạy ra.
" Xin lỗi, em gái tôi nó bị bệnh, nó không biết gì cả anh đừng có làm gì nó được không? "
Nguyên Y quay sang nhìn Nguyên Linh rồi nhẹ nhàng đưa tay lên xoa đầu cô bé. Nguyên Linh là em họ của cô do một lần bị tai nạn nên cô mới trở thành như vậy.
" Nguyên Linh ngoan, em xuống dưới lầu chơi nha. "
Nghe Nguyên Y nói vậy nó rất ngoan ngoãn mà đi ra khỏi phòng.
" Anh không sao chứ "
Cô nhìn vết thương trên tay anh vừa đỏ lại vừa sưng.
Nguyên Y đi tới tủ thuốc lấy đồ rồi nhẹ nhàng cầm tay anh lên tỉ mỉ bôi thuốc.
Đột nhiên anh nhận ra trên đời này ngoại trừ mẹ anh ra thì cô là người thứ hai quan tâm anh như vậy.
" Tôi xin lỗi, anh còn đau không... hay tôi đưa anh đi bệnh viện được không? "
Nước mắt cô dần dần tuôn ra. Không biết tại sao khi thấy anh bị như vậy cô rất sót.
Lau đi nước mắt của Nguyên Y. Anh khẽ vuốt ve khuôn mặt cô.
" Em bị ngốc đúng không , người bị thiệt hại là tôi sao em phải khóc "
Nguyên Y không nói gì chỉ lặng lẽ bôi thuốc cho anh.
Cô không biết phải trả lời anh như thế nào. Cô chỉ biết tay anh bị thương cô không hề vui.
" Em gái của em rất đẹp "
Rất đẹp. không phải chứ, anh ta chắc không phải có ý gì với em họ của cô chứ.
Nguyên Y: " anh làm ơn dẹp bỏ mấy suy nghĩ bậy bạ với con bé đi"
Vưu Trường Tĩnh: " Tôi không có hứng thú với mấy cái trò chơi Loạn Luân đó "
Không thích thì nói không thích làm gì phải ăn nói như vậy , chẳng lịch sự gì cả.
" Không có thì tốt "
----------------------------- Nhà Bếp -----------
" mẹ có thấy Nguyên Linh không, con kiếm nãy giờ mà không thấy con bé đâu cả "
Bà Vưu quay sang nhìn cô.
" Con bé được ba mẹ rước về rồi. Con ngồi xuống ăn cơm đi,đây đều là thằng con quý tử của mẹ nấu cho con đó. Con cứ ăn trước đi nó đi làm rồi "
Thiệt không ngờ một người vừa có tiền, vừa có quyền lại có thêm địa vị như vậy mà cũng biết nấu ăn.
Bàn ăn thịnh soạn như vậy nhưng toàn là những món cô thích. Anh quan tâm cô như vậy sao.
" Dạ, mẹ ngồi xuống ăn cùng con đi "
Bà Vưu vui vẻ ngồi xuống.Bà là một người hiền từ lại rất tốt với cô, nên cô coi bà như là mẹ ruột của mình.