Tất cả mọi người chỉ có thể dùng hai từ đó để hình dung Cố Thịnh lúc này.
Cánh tay hữu lực ôm người trong lòng chặt chẽ không một khe hở cứ như đang tuyên bố chủ quyền bất khả xâm phạm.
Ánh mắt sắc bén, lạnh nhạt, hung tàn, khát máu và tràn đầy sát khí, toàn thân người đàn ông này đều tỏa ra hơi thở của sự chết chóc và tàn nhẫn.
Kiều Hạ Linh mở lớn hai mắt, quên cả phản kháng, nắm lấy đôi bàn tay đang run rẩy ôm chặt lấy bản thân, không hiểu sao lại cảm thấy đau lòng.
Cho dù là xã hội đen đi nữa thì khí tức khi nãy người này tỏa ra cũng quá đáng sợ, quá lạnh lẽo, khiến cho người ta hít thở không thông, thậm chí đến ngay cả những sát thủ hàng đầu cũng chưa chắc có được loại khí tức chết chóc và tuyệt vọng thế này.
Vậy thì người này sao lại có đây?
Là trời sinh đã vậy hay là...
Mạc Nhan và hai dàn vệ sĩ từ cửa bước vào, song song đứng hai bên cánh, vừa vặn bao vây lấy đám người mà An Tùy Lâm vừa gọi đến, không lọt dù chỉ là một khe hở.
Mạc Nhan giật giật khóe miệng, ban đầu thấy ông chủ bào bọn họ đến bảo vệ cho Kiều tiểu thư, hắn lúc đó còn cho rằng ông chủ chuyện bé xé ra to. Trong bữa tiệc sang trọng như hôm nay, ai lại hạ thấp thân phận đi so đo với một cô gái chân yếu tay mềm chứ!
Nhưng sự thật lại hoàn toàn ngược lại, có lẽ ông chủ không bảo bọn hắn đến để bảo vệ cô ấy như bình thường mà là bảo vệ cô ấy khỏi những kẻ đứng đằng sau mấy tên bị vị tiểu thư này đắc tội.
Kiều Hạ Linh không những có thể gây chuyện mà trình độ gây chuyện phải đến đến trình độ thượng thừa luôn rồi. Đến nơi một cái đã khiến cho tiểu thư nhà họ Kiều ngậm đắng nuốt cay ra về, tiếp đến chưa bao lâu lại chọc khóc “công chúa nhỏ” nhà họ An.
Năm trong bốn thế lực lớn nhất ở Giang thành đều bị cô ấy đắc tội chỉ trong chưa đến một tiếng đồng hồ. Bản lĩnh này không phải lớn bình thường đâu mà là lớn siêu cấp mới đúng. Chỉ e cả Giang thành này duy nhất có ông chủ của bọn họ dám thu nhận, nếu đổi lại là người khác, sợ đã chết vì yếu tim luôn rồi.
An Tùy Lâm trừng lớn hai mắt nhìn người đàn ông đang tiến lại chỗ mình, hai chân sợ hãi đến mức nhũn ra không thể di chuyển, lắp bắp nói:
“Anh... Anh muốn làm gì? Tôi... Tôi nói cho anh biết, tôi chính là...”
Cố Thịnh bình thản đứng trước mặt hắn ta, chiều cao chênh lệch giữa hai người khiến cho An Tùy Lâm chỉ có thể ngước lên nhìn. Mà mỗi mỗi lần như vậy, Cố Thịnh trong mắt hắn không khác gì một quái vật khổng lồ đang giễu cợt nhìn con mồi bất lực giãy giụa dưới chân.
An Tùy Lâm run rẩy, chân mềm nhũn ngã quỵ xuống đất, mặt trắng đến mức không còn một giọt máu, lần nữa bật khóc mà hét lớn:
“Oa... Anh hai cứu em...”
Mọi người: “...” Đúng là không khác gì một bé con chưa dứt sữa.
Lúc này, An Lâm đã chạy đến nơi, đưa tay ra ngăn cản.
“Cố thiếu, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, hôm nay em trai tôi có lỗi, tôi thay mặt nó xin lỗi cậu. Chuyện này đến đây coi như bỏ.”
Nói xong còn không quên nhìn về người đang được Cố Thịnh ôm trong lòng, không hiểu sao hắn lại cảm thấy người này có gì đó rất quen. Kiều Hạ Linh nhận thấy ánh mắt của hắn, vội vã tỏ ra đáng thương ôm lấy eo của Cố Thịnh, giấu mặt đi, trong lòng thầm cầu nguyện cái tên này đừng nhận ra mình.
“Đúng đó, bày ra trận doanh lớn như vậy, người ngoài nhìn vào còn tưởng cậu đưa người đám sát bọn tôi chứ không phải là đáng dạy dỗ một đứa nhỏ đâu.” Trình Hoài Cảnh, người thừa kế của nhà họ Trình lên tiếng.
An Lâm nhíu mày, không vui nhìn lại. Chuyện của hắn và Cố Thịnh, bọn hắn giải quyết riêng là được, tên này xen vào giữa chừng là có ý gì? Muốn đổ thêm dầu vào lửa sao?
“Ông chú à, lời nói không mất tiền mua thật đấy nhưng ít nhất trước khi nói cũng phải nghĩ kĩ chứ? Ám sát giữa thanh thiên bạch nhật trước con mắt của bao nhiều người thế này, Cố Thịnh nhà tôi đâu có bị điên. Trái lại là chú đấy, cả đống tuổi rồi nói còn không biết suy nghĩ trước sau gì cả.” Kiều Hạ Linh nghịch ngợm uốn lọn tóc trên vai, một điều chú, hai điều chú, thản nhiên nói ra.
Phụt...
Mạc Nhan là người đầu tiên nhịn không được cười thành tiếng, đến khi bị Cố Thịnh liếc một cái mới ngậm miệng, có điều bụng mỡ của cậu ta cứ run lên liên tục thế kia, để người ta không biết là đang cười trộm thật khó.
Trình Hoài Cảnh bị gọi thành như vậy cũng không tức giận, chỉ đưa ánh mắt thích thú về phía Kiều Hạ Linh quan sát trước sau. Kiều Hạ Linh bị nhìn đến nổi hết cả da gà, bĩu môi quay mặt đi.
Hôm này vai chính là Cố Thịnh, thôi thì cô cứ làm một bông hoa mẫu đơn vô dụng cắm trong chậu xem kịch vui là được, chỉ cần không động đến cô, lão nương đây lười quản.
“Cố thiếu, vật nhỏ không biết trời cao đất dày như vậy không phải nên được dạy dỗ cẩn thận sao? Nếu ngài không nỡ thì có thể đưa cho tôi, đảm bảo khi trả lại sẽ ngoan ngoãn y như mèo nhỏ vậy.”
Cố Thịnh đè lại Kiều Hạ Linh, xoay người đặt cô xuống chiếc ghế gần đó, nở một nụ cười nhẹ, nhìn vào đó, Kiều Hạ Linh lại cảm thấy an tâm đến kỳ lạ, sự tức giận do lời nói khi nãy của An Tùy Lâm cũng theo gió bay đi.
Năm ngón tay của Cố Thịnh siết chặt, đốt ngón tay vang lên tiếng “răng rắc”, xoay nhẹ cổ tay, ánh mắt không chút cảm xúc dừng lại trên người của Trần Hải Nam.
“Cậu có hứng thú với em ấy?”
“Tuy rằng chỉ là một món đồ chơi bị chơi nát nhưng ai bảo...”
Rầm...
Cơ bụng truyền đến cảm giác đau nhức, chưa để hắn định hình được chuyện gì đang xảy ra thì miệng đã hộc ra một ngụm máu, xương cốt giống như bị vỡ vụn, nằm bất động cách vị trí vừa rồi đến gần hai mét.
“Cố Thịnh, mày làm vậy là có ý gì?” Trần Minh Trí ngồi trên xe lăn, tức giận hỏi.
Sống chết của Trần Hải Nam hắn vốn không quan tâm, nhưng mặt mũi của Trần gia, không phải ai muốn đạp là đạp, đặc biệt còn là trước mặt hắn lại càng không thể.
“Trần đại thiếu, nuôi chó thì hãy nuôi thứ nào đó khôn ngoan một chút, nếu không lại vô ý mang đến phiền phức cho chủ nhân thì không hay đâu.”
“Mày dám uy hiếp tao?”
“Cứ cho là vậy đi.”
Cố Thịnh mang theo vệ sĩ rời đi, để lại hiện trường hỗn loạn, Trần Minh Trí tức giận đến nghiến răng, kêu người lôi Trần Hải Nam dưới đất về Trần gia, bữa tiệc theo đó cũng giải tán.
Nhưng từ nay, ai cũng biết Giang thành đã sắp không còn bình yên như vẻ bề ngoài nữa rồi.