Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 187



Chương 187

Người đầu tiên hô lên có chút không nhịn được, cô ta nhíu mày rồi nói với vẻ lạnh nhạt: “Nhân viên thực tập kia, cô điếc à? Không nghe thấy chúng tôi nói gì sao? Cô còn không đi mua đi?”

Hứa Minh Tâm nhận ra cô ta, là trưởng phòng của phòng tài vụ. Tất cả mọi người đều gọi cô ta là chị Dương, năm nay cũng chưa tới ba mươi tuổi.

Tới giờ vẫn chưa lập gia đình, rất khó chơi. Bạch Thư Hân đã kể lể về chị ta không chỉ một lần.

Ý thế hiếp người, làm quan hệ bám váy ngay trong bộ phận, lừa trên gạt dưới.

Nhưng năng lực làm việc lại rất mạnh, cho nên người khác có giận cũng chẳng dám nói gì.

Hứa Minh Tâm nhìn thoáng qua về mặt không tình nguyện của Bạch Thư Hân thì lại sợ cô ấy gây chuyện nên vội vàng lôi cô ấy đi.

Bạch Thư Hân liếc Hứa Minh Tâm một cái rồi nói: “Cậu tốt như thế làm gì? Rõ ràng là bọn họ đang nghiền ép sức lao động miễn phí là tớ đây.”

“Dù sao đối phương cũng là cấp trên của cậu. Cậu cũng không muốn sau này chị ta hạch sách cậu đúng không?”

“Bà đây đã không muốn làm từ lâu rồi. Toàn bộ phòng tài vụ đều bị cô ta kiến cho tối tăm rối loạn. Cậu nên khuyên chồng chưa cưới của cậu đi, rửa sạch mắt vào, đừng có nhìn không rõ.”

“Tớ chẳng quan tâm tới chuyện của anh ấy, tớ chỉ quan tâm cậu thôi. Nếu mà cậu cảm thấy làm việc ở đây không được thu lợi thì có thể đổi m chỗ khác, kiểu gì chẳng kiếm được chỗ phù hợp.”

“Minh Tâm, cậu vẫn luôn lạc quan như thế này sao?”

Bạch Thư Hân vốn đang tức tới bốc khói, nhưng lại bị Hứa Minh Tâm nói mấy câu mà bình tĩnh lại.

Hứa Minh Tâm luôn có kiên nhẫn khuyên bảo mình, dường như trời có sập trước mặt cô thì cô cũng có thể hóa nhỏ lại một chút vậy.

“Đây là lạc quan à? Đây không phải là tích cực hướng về phía trước sao?”

“Đây là ngốc.”

“Đại trí giả ngu cậu hiểu không. Tớ cũng biết bị người khác sai bảo không được thoải mái lắm. Nhưng tớ cũng không thể vì chồng sắp cưới của mình là Cố Gia Huy mà tùy ý làm bậy được đúng không. Tớ ở bên cạnh anh ấy có thể trở nên càng tốt hơn, nhưng tớ cũng không hi vọng rằng mình rời khỏi anh ấy sẽ trở nên nghèo khó, chẳng làm được trò trống gì.”

“Tớ có thể dán lên người mình nhãn hiệu của Cố Gia Huy, nhưng tớ không muốn trở thành thứ phụ thuộc anh, dựa vào anh mà sống. Nếu anh ấy cho mình cái gì thì mình sẽ nhận. Nếu anh ấy không cho thì mình vẫn có thể sống tốt. Đây không phải rất tốt sao?”

Bạch Thư Hân nghe thấy thế thì trái tim cô ấy run lên.

Có thể để mình dán lên nhãn hiệu của anh ấy, nhưng không thể trở thành kẻ phụ thuộc.

Ỷ vào quyền thế của người khác cũng mãi chỉ là giả dối mà thôi.

Chỉ có dựa vào chính bản thân mình mới là an toàn. Hóa ra Hứa Minh Tâm không ngốc, cô nhìn rõ mọi chuyện hơn bất cứ mọi người.

Nếu không thì chỉ cần dựa vào quan hệ giữa cô và Cố Gia Huy thì ai dám sai sử chứ. Có khi còn không kịp nịnh bợ.

Nếu như người khác trở thành vợ của chủ tịch thì chắc chắn vui tới nỗi không biết đông tây nam bắc gì rồi. Nhưng Hứa Minh Tâm lại khác.

Cô chân thật, cho nên mãi mãi cũng sẽ không bị tiền tài quyền thế mê hoặc.

“Ông chủ, lấy cho tôi mấy cái này.” Bạch Thư Hân chủ động nói, khiến Hứa Minh Tâm có hơi kinh ngạc.

Cô còn tưởng rằng trong lòng cô ấy không vui nên không bằng lòng xách nước về chứ.