Âu Ảnh Quân lướt qua đám người đang hò hét nhảy nhót bên trong rồi đi thẳng lên phòng VIP trên tầng 2.
Anh tháo mắt kính đen ra rồi ngồi xuống, không lâu sau đã có hai mỹ nữ đi vào ngồi rót rượu, nhìn vẻ mặt đằng đằng sát khí của Âu Ảnh Quân, Lãnh Phong liền bỡn cợt lên tiếng:
[Hôm nay ai lại ăn gan hùm dám chọc giận Âu tổng khiến ngài lại đằng đằng sát khí vậy chứ...]
Âu Ảnh Quân không thèm trả lời, anh phất tay bảo hai nữ tiếp viên ra ngoài rồi bực dọc nốc cạn một ly rượu lại rót tiếp uống liền một lúc ba ly ..
[ Cậu gọi tôi đến đây chỉ để nhìn cậu uống rượu thôi đấy à, không thèm đếm xỉa tới tôi vậy tôi về đây, Lãnh Phong tôi hôm nay rất là bận]
[ Hề hề.. Tôi nào dám, chỉ sợ làm phiền nhã hứng thưởng rượu của Âu tổng thôi]
Lãnh Phong cười hề hề rồi quay lại ngồi xuống tiếp tục uống rượu.
Thấy Âu Ảnh Quân vẫn không nói lời nào mà chỉ chăm chú uống rượu hết ly này đến ly khác, Lãnh Phong lại chịu không nổi mà lên tiếng..
[ Âu Ảnh Quân, uống rượu cũng không thể tập trung như vậy chứ thật sự rất là nhàm chán đó]
[ Tôi gọi cậu đến là để uống rượu chứ không phải để nói chuyện phím]
Âu Ảnh Quân đã ngà ngà say anh đưa đôi mắt đỏ ngầu nhìn Lãnh Phong ..
[ Thái độ này không hề giống với Âu Ảnh Quân như mọi khi,...Có phải là bị cô em nào chọc giận rồi không?]
Câu hỏi của Lãnh Phong như chọc trúng tim đen anh.. Âu Ảnh Quân nhìn Lãnh Phong như thú dữ rình mồi..
[ Cậu phiền phức suốt ngày lãi nhãi như đàn bà]
Nói rồi anh đứng dậy loạng choạng ra ngoài rồi phóng xe đi..
[ Cái tảng băng hắc ám Âu Ảnh Quân này đúng là khó hầu hạ, thật là đáng thương cho những người ở bên cậu ta ]
Lãnh Phong lắc đầu nói rồi uống cạn một ly rượu.
Anh là anh em tốt của Âu Ảnh Quân cả hai đã cùng nhau vào sinh ra tử rất nhiều trận chiến.
Trong thế giới ngầm nghe đến cái tên Lãnh Phong ai ai đều phải nể mặt tận tám phần vì anh là người luôn thay mặt Âu Ảnh Quân giải quyết mọi chuyện trong bóng tối.
Bề ngoài anh là người rất hài hước , thân thiện nhưng khi làm việc anh sẽ như hoàn toàn biến thành một con người khác, lãnh khốc và tàn nhẫn không thua kém gì Âu Ảnh Quân.
...----------------...
Âu Ảnh Quân phóng xe như bay trên đường về Dinh Thự. Vừa vào tới anh liền nhanh đi tới phòng của Vân Hi.
Hôm nay cô đã bị giam ở đây suốt một ngày không được ăn không được uống. Vân Hi nằm gọn một góc trên giường cả cơ thể đã tều tụy không ít ,đôi môi nhỏ đã khô khốc nứt nẻ., nghe tiếng mở cửa có người đi vào cô khẽ mở mắt nhưng vẫn nằm đó không cử động..
Âu Ảnh Quân bước đến cạnh giường ngủ rồi nở một nụ cười như ác quỷ nhìn cô..
[ Cảm giác như thế nào]
Giọng anh khinh khỉnh vang lên rồi lôi Vân Hi ngồi dậy.
Vân Hi vẫn lạnh lùng, cô liếc nhìn anh rồi nhếch môi cười khinh bỉ chẳng thèm đáp trả lời nói của anh.
Âu Ảnh Quân nhận ra sự khinh thường của Vân Hi dành cho mình, anh lập tức phát điên như một con thú dữ, anh đè cô xuống giường rồi xé toạc quần áo cô ra ..nhìn thân thể không một mảnh vải che thân đang trước mắt mình anh bật cười lớn rồi nói:
[ Thân thể này cũng rất thuận mắt, nếu cô van xin, thì tôi có thể tha cho cô một mạng]
Vân Hi cười nhạt rồi nhắm mắt lại cô nhẹ nhàng lên tiếng không chút lo sợ..
[ Tôi bây giờ chỉ cầu được chết. Nếu được xin anh hãy toại nguyện]
Âu Ảnh Quân sau khi nghe được câu nói của Vân Hi sắc mặt liền sầm xuống, anh không tức giận nữa mà rời khỏi người cô đôi môi mỏng khẽ nở một nụ cười tà mị..