Vợ Nhỏ Nhút Nhát, Chồng À! Anh Đừng Qua Đây

Chương 122



Châu Vỹ điểm chỉ vào từng cái tên, nhẹ nhàng nhìn Gray ra lệnh ” Hack tài khoản, điều tra cho rõ chúng là kẻ nào. Tôi phải khiến chúng khóc ra máu mới hả dạ”

Gray cúi đầu -” Vâng”

Xem ra những ngày sắp tới, anh không thể ngủ ngon được rồi.

Gương mặt cô buồn thiu, sau khi dùng bữa tối liền vào phòng leo lên giường bọc kín Hắn tiến vào, ngồi bên cạnh chẳng biết nên an ủi thế nào thì cô gái đã lên tiếng

“Tại sao em luôn là người bị ghét vậy?”

Tống Tư Duệ đập mạnh lên giường, hùng hổ nói ” Ai dám ghét em, anh chém kẻ đó. Em đừng vì những kẻ như vậy mà buồn nữa”

Cố Giai Lệ chui ra khỏi chăn, ánh mắt man mát buồn Cô biết chứ, nhưng vẫn vì những câu đó mà có chút tủi thân

” Giai Lệ, nếu anh đánh em thì em sẽ làm gì?”

Cô nghe hắn hỏi, nước mắt lưng tròng

“Anh muốn đánh em?”

” Anh chỉ nói là nếu, giả dụ thôi mà” – Tổng Tử Duệ xua tay phủ nhận

Cô gái nhỏ ngồi dậy, có chút oán giận lườm hắn rồi nói ” Mách mẹ, để mẹ trừng phạt anh”

Hắn cười phì, hỏi thêm ” Nếu như mẹ không có ở đây thì sao?”

Cố Giai Lệ nghĩ ngợi đôi chút ” Em sẽ dùng cây kiếm mẹ tặng đánh anh”

Tống thiếu gia di chuyển đến gần, cô né tránh đôi chút, lấy chăn quấn quanh người

Hắn vươn tay bẹo cái má nhỏ của vợ mình, bộ dạng cực kỳ thích thú ” Giả sử bây giờ anh khiến em không thích, em có dám đánh anh không?”

“Có …” – cô lắp bắp rồi vung cú đấm nhỏ lên bả vai con gấu trước mặt

“…” – Tống Tư Duệ -” Em đang gãi ngứa sao?”

Cổ Giai Lệ cuộn nắm đấm, dồn nhiều lực hơn. Kết quả cũng chẳng khiến hắn chịu tổn thất gì, ngược lại còn làm cho bàn tay chính mình có chút ê ẩm

” Giai Lệ nhà chúng ta thế này thì có thể đánh được ai chứ? Con kiến cắn còn đau hơn em”

Câu nói vô tình làm cho máu tự ái trong cô nổi lên. Phẫn uất mà cắn lấy bàn tay đang không ngừng bẹo má chọc ghẹo

Tống thiếu gia bị tấn công bất thình lình, giật thót thu tay về. Hít một hơi than đau, nhìn bàn tay liền thấy hằn cả dấu răng

Hắn không tức giận mà còn cười “Không sợ anh nữa sao?”

Cố Giai Lệ đấm loạn xạ lên cánh tay rắn rỏi, hắn sảng khoái tặng cô nụ cười, nhưng cũng không quên trêu đùa

” Lần này có chút ê ẩm rồi. Cứ tiếp tục phát huy”

Người bị đánh không đau, người tấn công đã thở dồn dập. Gương mặt đỏ ửng, dường như đang rất bất mãn vì bị lôi ra làm trò

Cô bị chiều hư rồi a. Bây giờ còn tùy ý mà đánh hơn nữa Không biết sợ là gì

Cố Giai Lệ thở hổn hển, tức giận không muốn chú ý đến người nào đó nữa. Phủ chăn che kín cơ thể

Không lâu sau liền nghe thấy tiếng cười của hắn. Làm cho cô càng cau có hơn, lập tức vùng dậy .

“Em mách mẹ!”

Hắn không nhịn được cười. Song, vẫn sợ cô sẽ bỏ đi Lập tức túm lấy cổ tay mảnh khảnh “Em giận rồi à? Không ngờ da mặt của Giai Lệ nhà ta lại mỏng như thể”

Cô vùng vẫy, không thèm để tâm hơn nữa

Tống thiếu gia đột ngột kéo mạnh, cô nhanh chóng mất thăng bằng ngồi lên đùi hắn

Muốn đứng lên nhưng đã bị người đàn ông ôm chặt lấy. Cằm hắn tì lên bờ vai nhỏ, giọng nói gần kề phả bên tai

” Không đùa em nữa, được chưa?”

Cô xoay mặt đi nơi khác, thật sự giận quá mà

Hắn lại nói tiếp “Em còn nhớ lúc anh đấm anh trai của em không? Từng cú giáng xuống khiến tên đó không kịp trở tay. Em sau này nếu có kẻ dám gây chuyện, cũng nên làm như vậy”

“Em làm sao mạnh như vậy?”