"" Cố tiểu thư, việc mà cô nói sao lại không giống với những gì đang chiếu trên video. Có phải vì ganh tị với em gái cho nên cô mới hãm hại tam tiểu thư không?""
"" Vì lúc đầu cả thành phố đều đồn đại Tống thiếu là lão già nên cô mới ép em mình gả thay. Bây giờ sự thật không phải cho nên ghen tức muốn dồn em gái vào đường cùng đúng không?""
"" Không... không phải...""
Những phóng viên có mặt lúc này ồ ạt tấn công, lời họ nói lại thêm đoạn video kia làm cho ả ta cùng mẹ mình không biết nên bịa lý do gì mới hợp lý
Tiếng máy ảnh cùng đoàn người đang mất không chế xông lên sân khấu mặc sự can ngăn của nhóm bảo vệ khiến cô ả sợ rơi tim. Chẳng thể nói được gì cong đuôi chạy đi
Thông qua màn hình tivi, gia đình ba người gồm mẹ chồng nàng dâu và đứa con trai đều đang theo dõi
Chương 132: mong ước
Thông qua màn hình tivi, gia đình ba người gồm mẹ chồng nàng dâu và đứa con trai đều đang theo dõi
Châu Vỹ cắn hạt dưa hả hê cười
"" Cứ nghĩ nắm được đuôi của người khác, còn không biết sợ mà mở họp báo. Giờ thì tự mình làm xấu mặt mình. Đúng là tự làm tự chịu""
"" Suốt quá trình đều không thấy mặt mũi lão già Cố Nham đó. Đang ủ mưu gì sao?"" - Tống Tư Duệ đăm chiêu
"" Mọi quyền hành. trong nhà... đều do vợ ông ta làm chủ"" - Cố Giai Lệ lên tiếng
Trong đầu cô mỗi lần nghĩ đến bọn họ đều sẽ vô thức nhớ lại cảnh tượng bản thân bị hành hạ thừa sống thiếu chết. Bất giác mất đi sự tự tin mà chồng cùng mẹ mình cố gắng tìm lại trong những tháng qua
Hắn nắm tay cô, nhìn bằng ánh mắt trìu mến
Cố Giai Lệ trong lòng thật sự áy náy, cô buồn bã nhìn mẹ và chồng
"" Vì chuyện này mà cổ phiếu...""
Chương 132: mong ước
"" Vì chuyện này mà cổ phiếu...""
"" Em đừng lo. Nhà chúng ta không phải chỉ có mỗi Thiên Hạc"" - hắn trấn an
"" Đúng đó, như me rụng lá thôi. Con yên tâm""1
Đêm đó, hắn cùng cô nằm trên giường. Vén đi những sợi tóc vươn trên gương mặt nhỏ, Tống Tư Duệ dịu dạng hỏi
"" Em có nguyện vọng hay mơ ước gì không?""
"" Em muốn mỗi ngày... đều vui.vẻ"" - cô lẩm nhẩm trả lời bằng giọng mũi
"" Ý anh muốn hỏi, là ước mơ của em kìa"" - hắn phì cười, chọc chọc cái má nhỏ của cô
Cố Giai Lệ ngây ra, còn đang định ngủ liền mở mắt. Ngẩn đầu lên nhìn hắn, sau đó hạ tâm mi. Ánh nhìn trong mắt đầy luyến tiếc cùng nỗi buồn chôn vùi bấy lâu
Từ khi đến nhà họ Cố, cô chỉ toàn làm theo mong muốn của bọn họ. Cố gắng sống luồng cúi nhất có thể
Chương 132: mong ước
Lúc nhỏ có rất nhiều mơ ước, nhưng trải qua 14 năm. Rốt cuộc đến bây giờ, được tự do tự tại lịa chẳng còn nhớ rõ bản thân từng muốn điều gì
Cô bị hành hạ, trong tâm sinh ra khát vọng muốn được yêu thương. Lâu dần, nó đã trở thành mong ước lớn nhất
Từ khi gả đến nơi này, cô được cưng chiều che chở. Điều mong muốn bấy lâu đã thành hiện thực rồi
Câu hỏi của hắn quá đột ngột, thật sự không biết nên nói gì
"" Em... em từng cầu nguyện mình sẽ được ai đó thương yêu. Bây giờ đạt được rồi... nếu còn muốn thêm... có phải. rất tham lam không?""
Hắn nhích lại gần hôn hôn lên má cô, đôi mắt ẩn chứa sự đau xót, sau đó chuyển dần sang giận dữ
"" Sao lại tham lam? Em xứng đáng nhận được điều tốt hơn gấp trăm ngàn lần. Thời gian qua em đã chịu nhiều tổn thương, anh chỉ mong em vui vẻ""
Chương 132: mong ước
"" Sao lại tham lam? Em xứng đáng nhận được điều tốt hơn gấp trăm ngàn lần. Thời gian qua em đã chịu nhiều tổn thương, anh chỉ mong em vui vẻ""
Tống Tư Duệ cười, nói thêm
"" Em có việc gì muốn làm không?""
Cô lắc đầu thở dài
"" Từ nhỏ. em không được đi học... dù có muốn làm gì thì. cũng chẳng có kiến thức""
"" Dù bây giờ em muốn đi học, anh cũng sẽ giúp em""
Cô thật sự muốn đi làm, tự tay kiếm những đồng tiền. Lúc trước đã hứa sẽ tặng quà cho hắn bằng tháng lương đầu tiên
Nhưng mà, cô thật sự...
Trong đầu Cố Giai Lệ chợt nhớ đến gì đó. Cô đắp chăn, nhỏ giọng
"" Em sẽ suy nghĩ thêm rồi trả lời cho anh. Bây giờ ngủ thôi""
Tống Tư Duệ không làm khó, thở dài cho qua rồi ôm cô đi ngủĐối lập với đôi nam nữ quấn quích trên giường. Ở một biệt thự nào đó, trong căn phòng nữ tính lấy màu trắng làm chủ đạo
Giờ đây mọi thứ đều lộn xộn cả lên. Màn cửa bị chủ nhân căn phòng xé rách. Chăn đệm bị xốc lên rạch nát khiến lông ngỗng bay tứ hướng
Lọ hoa, những vật trang trí đẹp mắt đều bị Cố Minh Châu ném xuống đất