Vợ Nhỏ Nhút Nhát, Chồng À! Anh Đừng Qua Đây

Chương 97



Châu Vỹ buồn rười rượi thở dài vỗ nhẹ lên bờ vai gầy yếu của cô “Đứa trẻ ngốc, con không cần sợ đâu”

Sau khi dùng bữa, Tống phu nhân liền lên tiếng ” Giai Lệ, ở ngoài vườn hoa ta vừa cho xây một mái đình nhỏ. Con ra đó đợi ta nhé”

Cố Giai Lệ nghe theo Đợi cô đi mất, bà liền xoay sang hắn rồi chất vấn “Đã bảo con không được phép đến gần con bé rồi vẫn cứ thích bỏ ngoài tai. Có tin mẹ đuổi con ra khỏi đây không?”

“Chúng con là vợ chồng, ở cạnh nhau là chuyện hết sức bình thường”

Bà bước đến, mắt trừng miệng cười nhạo, tay chỉ trỏ ” Ha, con hành hạ người ta thừa sống thiếu chết mà còn dám nói là bình thường? Đêm nay mẹ đem vào cô đến phòng quấy rối xem con có thể bình thường nữa hay không”

Tống Tư Duệ nghe xong, nhanh chóng nhượng bộ ” Mất khống chế là lỗi của con, con cũng đã xin lỗi cô ấy rồi”

Châu Vỹ dùng tay chỉ trỏ lên đầu hắn. Không quan tâm đến tổng giám đốc là người sĩ diện ” Làm xong rồi nhận lỗi là xong à? Giai Lệ nó hiền lành nên con cứ thể thoả thích bắt nạt hay

sao?”

Hắn thở dài “Thật sự không hiểu mẹ đang muốn thể nào nữa”

“Ây da? Con nói xem mẹ muốn gì?” – nói dứt câu bà gỡ từng chiếc nhẫn bằng đá quý ném lên người hắn, từng chiếc sáng lấp lánh trên ngón tay cứ thế rơi xuống dưới đôi giày da đắc tiên

“Mẹ làm gì …”

“Mẹ lỡ tay ném đồ vào người con. Thành thật xin lỗi nha”

” Mẹ ném xong xin lỗi có ích gì?”

“Vậy con nói xem con làm cho con bé hoảng sợ, xin lỗi thì được gì?” – bà không nhân nhượng, nhanh chóng và cho hắn một cú đau đớn

Tống Tư Duệ sờ vào bên má bỏng rát, cúi đầu suy ngẫm Đột nhiên thông suốt. Hắn ăn năn, cảm thấy day dứt nhưng lại chưa từng có ý định bồi đắp cho cô Sau khi bị đánh mắng mới chợt nhận ra bản thân mình thiển cận đến nhường nào

“Mẹ chăm sóc thương yêu con dâu, xem nó như đoá hoa diễm lệ vừa chớm nở tận tâm nuôi dưỡng. Không phải để cho đứa con trai mặc sức giẫm đạp dưới chân. Cứ nghĩ đi vài hôm để con tận dụng phát triển tình cảm, ai ngờ lại dám…”

Bà nói đến đây, hận không thể đem hết trang sức tích lũy bao nhiêu năm ở trong phòng đem ra ném thẳng vào gương mặt tuấn tú kia. Nóng giận dùng ngón tay chọc chọc lên ngực hắn ” Cảnh cáo lần cuối. Lo mà ăn năn sám hối, bù đắp lỗi lầm đi”

Nói xong liền đi mất, để hắn đứng yên trong căn phòng bề thế

Cổ Giai Lệ đi dạo ở sân vườn, mái đình được xây dựng không quá lớn. Có để một bộ sofa, xung quanh còn cẩn thận lắp đặt rèm mỏng tránh côn trùng

Cô ngồi trên ghế nhìn ngắm cảnh vật xinh đẹp trong khu vườn Thảm cỏ rộng êm ái lay động mỗi khi cơn gió thổi đến. Phản phất hương thơm đặc trưng vốn có Mùi hương của hoa hoà vào không khí, thỉnh thoảng khẽ bay đến quấn quanh lấy cơ thể mảnh khảnh của cô Tiếng gió thổi, tiếng hoa lá đung đưa xào xạc, tiếng chim hót … đều như bản nhạc của thiên nhiên

Mát mẻ dễ chịu, làm cho tâm trạng ngộp ngạt của cô dịu đi rất nhiều Nơi thanh tịnh thế này, dù có ngồi từ sáng đến tối cũng không chán

Bầu trời xanh thẳm, bao la rộng lớn. Được ngắm nhìn thế này thật thích Không như trong quá khứ, chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng yếu ớt len lỏi vào vách cửa gỗ đã mục Cô còn ngây ngô tưởng rằng thế giới nhỏ bé. Hoá ra, chỉ là cô đã ở trong chiếc lồng chim quá lâu

Cố Giai Lệ ngắm được không lâu thì Châu Vỹ đã đến. Lúc nhìn thấy, bà đã ở bên cạnh ôm chầm lấy cô

Đôi tay bà siết chặt lấy cô gái trong lòng. Không thể nhìn thấy biểu cảm, nhưng cô nhận ra được bà đang run lên từng đợt, hơi thở cũng có chút loạn

Tiếp theo sau đó là giọng nói có phần trách mắng “Đứa bé ngốc, nếu con gặp chuyện thì phải tìm người giúp đỡ. Sao lại giấu trong lòng rồi âm thầm chịu đựng?”

Châu Vỹ buông cô ra, khẽ vuốt cái má tiều tụy Cố Giai Lệ buồn bã không dám đối diện, nhỏ giọng

” Con … xin lỗi”

Bà thở dài, tuy biết cô đang rối rắm nhưng vẫn không nhịn được mà nói

” Đó không phải là câu mẹ muốn nghe”