“Đẩy kẻ đó ra rồi xử lý” – hẳn tỉnh bơ đáp lại
Lục Xu gật đầu, giở lại hồ sơ đã thống kê rồi lên tiếng
” Con bé thì không giống cậu. Ở nó còn có triệu chứng khó thở, buồn nôn … nhưng cách giải quyết lại khác, nó cam chịu để người đó tùy ý dù trong lòng cực kỳ khó chịu”
Nói xong liền xoay qua Châu Vỹ “Đây chỉ là do tôi suy luận. Nếu con bé không muốn nói, hay là sử dụng cách thôi miên?”
” Vợ tôi không muốn nhớ lại, nếu cưỡng ép có khi sẽ phản tác dụng” – Tống Tử Duệ sốt ruột lên tiếng
Đáp lại hắn là ánh mắt có chút coi khinh của bác sĩ cùng mẹ mình Gương mặt bọn họ như đang muốn thốt lên – Người tùy tiện làm theo ý mình mà cũng có mặt mũi bắt bẻ người khác?
“Đúng là chúng ta ai cũng muốn biết con bé đã trải qua những gì. Nhưng nếu Giai Lệ không muốn nhớ đến thì không cần đâu. Tránh làm con bé nhớ đến chuyện cũ lại tổn thương” – Châu Vỹ thở dài
Ba người ở trong phòng, chẳng thể ngờ lại có người nghe lén bên ngoài
Bóng dáng nhỏ bé trong bộ đồ ngủ mỏng manh đứng tựa lưng vào cửa. Cố Giai Lệ rơi vào trầm tư
Mọi người đối với cô tốt như thế này, ngay cả khi tò mò về quá khứ cũng đặt cảm xúc của cô lên hàng đầu
Cổ Giai Lệ à, mày rốt cuộc sợ cái gì? Họ sẽ không bao giờ bỏ rơi hay khinh thường mày. Mày cũng biết điều đó mà
Không muốn nhớ lại quá khứ, nhưng mỗi đêm đều bị ác mộng tra tấn Vậy chẳng thà kể rõ mọi chuyện
Mày muốn sống hạnh phúc thì phải thay đổi. Sống nhu nhược hơn 15 năm đã đủ lắm rồi
Cố Giai Lệ hít sâu, như muốn tiếp thêm cho bản thân dũng khí Cô xoay người, đẩy cửa
Người bên trong chốt lát bị kinh động, hướng mắt về cửa liền thấy cô gái nhỏ đứng đó củi đầu nhưng không bước vào
Tống Tư Duệ là người đầu tiên đứng lên Hắn tiến đến nơi cô đang đứng, có chút đắn đo
Xong rồi, có phải vợ hắn đã nghe được cuộc trò chuyện nên sợ bị mọi người tính kể cho nên mới bước vào đây nói chuyện?
Lục Xu hắng giọng, thấy tình hình có chút khó xử liền đứng lên “Ở đây không còn việc gì thì tôi đi trước nhé”
Châu Vỹ liếc xéo
– Thật đúng là không có nghĩa khí gì cả
Tống thiếu gia chủ tâm lên người vợ mình, cũng chẳng thèm để ý đến hai người bọn họ “Vợ …”
Cố Giai Lệ cúi đầu, ngẩng lên nhìn đôi chút rồi rụt rè bước vào
Châu Vỹ cũng chột dạ đôi chút. Cảm giác như bản thân đang phạm phải lỗi lớn
Cô gái nhỏ tiến đến chỗ mà bác sĩ vừa rời đi, ngồi vào. Đặt tay lên đùi, cô có chút khúm núm.