"Em không biết. Em không muốn nói chuyện với anh nữa. Tên mặt lạnh, đầu đất!"
Diệp Hoa Ly nói rồi nhân lúc anh buông tay không cảnh giác, trượt khỏi vòng tay anh mà chuồn mất hút. Anh nhìn theo bóng lưng nhỏ của cô, lắc đầu cười. Cô bé này trước đây hay bây giờ vẫn vậy, vẫn rất bướng bỉnh và không chịu nghe lời. Trước đây khi cô được đón về Tần gia, vì cha mẹ mất chưa bao lâu nên cô không chịu ra khỏi phòng nửa bước, ăn cũng không ăn. Tần phu nhân lo đến mức đứng ngồi không yên, lúc mở cửa phòng ra mới phát hiện cô bị sốt cao ngất trên đất, suýt nữa mất mạng.
Sức đề kháng của Hoa Ly vốn đã rất yếu, chỉ cần trái gió trở trời sẽ liền cảm, sốt liên miên không dứt. Năm cô 19 tuổi, lúc đi cắm trại cùng các bạn trong trường không cẩn thận ngã xuống hồ sâu bị chuột rút, Tần Viễn phải bỏ việc ở công ty đến tận trường làm cho ra lẽ. Không ai là không nhớ đến lần đó, nếu như bác sĩ không thông báo kịp thời rằng cô không sao thì trường học đã bị anh lật tung lên rồi.
"Ngày mai anh có đi làm không?"
Tần Viễn vừa mở cửa phòng tắm đã nhìn thấy cô đứng đợi sẵn. Cô mặc một bộ đồ ngủ ngắn tay hình quả cherry đỏ, mái tóc đen được búi lên một cách tùy tiện, nhưng vẫn trông vô cùng thuần khiết. Anh hơi ngẩn ra vài giây, sau đó mới kịp trả lời cô.
"Ngày mai chủ nhật. Anh rảnh."
Hoa Ly đột nhiên tỏ vẻ thích thú rồi mỉm cười, lúc cười hai gò má liền có một lõm sâu của má lúm đồng tiền.
"Hay là chúng ta chơi nối chữ một lát được không?"
Anh nhíu đầu lông mày, mái tóc đen có vài sợi rũ xuống vừa chạm đến mi mắt.
"Bây giờ?"
Hoa Ly gật đầu rồi đưa hai tay ra kéo anh đến bên giường ngồi xuống, có vẻ rất phấn khởi. Còn anh từ đầu đến cuối chỉ chú ý đôi mắt tinh nghịch của cô, nụ cười trong veo như nắng mùa hè ấy. Anh biết cô lại muốn giở trò, nhưng vẫn rất kiên nhẫn cùng cô tham gia trò chơi nối chữ này.
Bên ngoài trời nắng dịu, gió mát thổi vào làm tấm rèm cửa lung lay, nhanh chóng làm khô tóc của Tần Viễn. Anh chống hai tay lên gối, hơi khom người đến nhìn Hoa Ly.
"Em nói trước đi!"
"Khô gà."
Trong đầu Tần Viễn liền nhảy số, biết rằng có người đang suy nghĩ gì nên không để cô toại nguyện.
"Gà con."
Hoa Ly ngẩn ra, sau đó cô liền có phản ứng.
"Gà con? Tại sao lại là gà con?"
"Vậy tại sao không được là gà con?"
"Tại sao không phải là gà hầm nhân sâm vậy hả? Nói anh đầu đất đúng là đầu đất thật mà!"
Hoa Ly vừa nói vừa vùng vẫy không hài lòng. Cô còn nghĩ mình và anh chơi cùng nhau từ nhỏ, sẽ hiểu ý nhau hơn bất kì ai. Có điều chỉ có mỗi Tần Viễn là biết được, cô đã từng trải qua những chuyện gì. Vậy nên dù cô ngang bướng đến mức độ nào, có khó chiều đến đâu thì anh cũng làm lơ không trách móc.
Thấy cô sắp giận đến mức hét lên rồi, Tần Viễn mới phì cười mà kéo cô lại gần.
"Chỉ vì muốn anh đưa em đi ăn gà hầm nhân sâm mà bày đủ trò vậy sao?"
Cô không thèm trả lời anh câu nào, quay lưng lại với anh, mấy sợi tóc con sau gáy có màu nâu nhàn nhạt. Sau lưng không còn ai nói gì, Hoa Ly ấm ức, còn nghĩ Tần Viễn đã bỏ đi mất thì bỗng nhiên eo của cô bị ai đó giữ lại. Cô giật thót mình, hai tay bất giác đưa ra phía trước. Cả cơ thể bị nhấc bổng lên một cách dễ dàng, sau đó cô đặt mông ngồi gọn trên đùi Tần Viễn.
Hoa Ly mặt đỏ bừng bừng, eo của cô đang bị vòng tay to lớn của Tần Viễn giữ lại, lưng tựa vào lòng anh. Giọng anh từ phía sau truyền đến, hơi thở phả vào gáy của cô nhồn nhột.
"Con bé này càng lúc càng cứng đầu rồi nhỉ?"
"Em... Em không có. Thả em xuống đi!"
Cô nói mà giọng như dây đàn đang run lên, hai bàn tay nhỏ xíu giữ lấy cánh tay của Tần Viễn muốn gỡ ra. Nhưng anh không những không buông mà còn ôm cô chặt hơn lúc trước. Cảm giác này khiến Hoa Ly thấy sợ, vì trước giờ anh chưa từng đùa giỡn với cô theo cách này.
"Anh chiều em quá nên em như vậy với anh sao?"
"Không có. Em..."
Cộc! Cộc! Cộc!
Tiếng gõ cửa ở bên ngoài làm phá vỡ tâm trạng muốn trêu đùa Hoa Ly của Tần Viễn. Anh nhẹ nhàng buông tay ra để cô được đứng dậy, sau đó cũng cầm khăn trên tay vắt lên cổ. Từ lúc anh về đến bây giờ, cả hai vẫn chưa chịu xuống ăn cơm nên bà Tần có phần sốt ruột. Bà biết tính khí của anh, cũng hiểu được sự ngang bướng của Hoa Ly nên mới không nói gì mỗi khi thấy cô giận dỗi.
Nói cô là con gái ruột của Tần gia, có lẽ người ta cũng sẽ tin sái cổ mất.
***
Dù rằng không biết hôm nay Tần Viễn có đưa mình đi ăn gà hầm nhân sâm hay không, nhưng có người vẫn dậy từ rất sớm. Buổi sáng Hoa Ly chăm chỉ tập thể dục, chạy vòng quanh trước sân, còn bơi lội vào ngày cuối tuần. Nước hôm nay khá ấm, nên cô nhân lúc còn sớm xuống hồ bơi một chút để thư giãn. Tần gia ngoài có điều kiện ra thì chẳng có gì, trước sân có một hồ bơi, bên còn lại là hồ nuôi cá cảnh, xung quanh là các chậu cây quý được đích thân Tần phu nhân chăm sóc.
Hoa Ly ngâm mình trong dòng nước mát, để cơ thể nổi tự do trên hồ rồi nhắm mắt thư giãn. Có thứ gì đó bất chợt che đi ánh sáng trên đầu cô, cùng một giọng nói quen thuộc.
"Dặn bao nhiêu lần không được bơi lội buổi sáng rồi?"
Cô giật mình mở mắt, phát hiện ra người chắn hết tầm nhìn trên đầu là Tần Viễn mới xoay người đứng dưới hồ.
"Hở?"
Anh cốc đầu cô một cái.
"Sức đề kháng của em yếu hơn người khác. Câu này còn phải đợi anh dặn dò em mỗi ngày phải không?"