"Thôi đi! Người như anh cũng biết nói lời ngon tiếng ngọt nữa à?"
Lạc Kỳ nghiêng mặt sang một bên, tránh né cái nhìn mị tình của Vi Vũ. Anh thì không dễ dàng bỏ cuộc, khi cô nhìn ở đâu thì anh cũng nhìn theo hướng ấy. Cô bị sự trêu ghẹo này làm cho không nhịn được mà bật cười.
Hai người tình bể tình, cứ như một cặp đôi đang ở trong giai đoạn yêu nhau mặn nồng vậy.
Vi Vũ cúi đầu, chóp mũi của anh nhẹ nhàng lướt qua cánh môi hồng của Lạc Kỳ. Anh âm trầm cất giọng nhẹ nhàng bên tai cô.
"Ai bảo em là hoa thơm, dụ dỗ con ong khát mật như tôi chứ?"
Tay anh lại trượt xuống đặt lên vòng 3 của cô, còn nghịch ngợm véo một cái khiến cô giật mình. Không giữ được thăng băng, Lạc Kỳ ngã vùi vào lòng anh rồi đánh lên ngực anh một cái. Cả hai bật cười.
Vi Vũ đột nhiên không đùa giỡn nữa mà vòng tay ôm gọn cô vào lòng mình. Lạc Kỳ chớp mắt, tay vô thức bám vào ngực áo của anh, mùi hương hổ phách lại thoảng qua cánh mũi. Cảm giác này nếu như cứ quanh quẩn bên cạnh, cô sợ mình sẽ mềm lòng mất.
"Ở bên cạnh nhau đã 5 năm, em nói xem quan hệ của chúng ta bây giờ là gì?"
"Hở?"
Quan hệ hai bên cùng có lợi thì sao? Nói như vậy thì cũng không đúng. Như suy nghĩ của Lạc Kỳ từ trước, cô dù không có Vi Vũ thì cũng có thể dựa vào sự nghiệp diễn xuất của mình mà thăng tiến. Anh cũng thế, cũng sẽ tự mình đầu tư ở các lĩnh vực khác để thu lợi nhuận. Quan hệ là tình nhân? Chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến nhau, vì cô cũng không cần dựa vào tiền của anh để sống.
Vậy thì tại sao cô vẫn còn ở đây? Trong căn nhà này, có một người đàn ông ngày nào vẫn chờ cô đi làm về, nấu ăn cho cô, xếp chăn cho cô, chăm cô mỗi khi cô ốm.
"Tôi không biết."
Vi Vũ rơi vào trầm tư.
Quả thực anh chưa bao giờ nghĩ đến việc mình và cô sẽ chấm dứt mối quan hệ mập mờ này. Nhưng anh thật sự không thể nào chịu nổi, khi nó cứ kéo dài mãi như vậy mà chẳng rõ trong lòng mình là loại cảm xúc gì. Là nhớ nhung, là thổn thức, là chờ đợi. Anh sợ một ngày nào đó Lạc Kỳ sẽ rời khỏi anh.
Cô sẽ sống cuộc sống tự do của cô, sẽ có ước mơ, có con đường sự nghiệp rộng mở. Những gì mà anh đã giúp đỡ trong suốt 5 năm qua, trả cũng đã trả rồi. Lạc Kỳ, sẽ rời khỏi anh bất cứ khi nào cô muốn.
Vi Vũ khẽ thở dài, chỉ rất khẽ thôi nhưng cô cũng nhìn ra được tâm trạng của anh đang rất nặng nề.
"Em có từng nghĩ đến, nếu như chúng ta công khai bên cạnh nhau với một mối quan hệ khác thì sẽ như thế nào chưa?"
Lạc Kỳ đứng yên trong vòng tay anh, chậm rãi trả lời m
"Đã từng!"
"Vậy còn chuyện rời khỏi tôi? Em đã từng nghĩ đến chưa?"
Khi hỏi câu này, trong lòng anh quả thực có đến 9 phần lo lắng. Lạc Kỳ là một người con gái thông minh, nhạy bén, về phương diện tình cảm lại càng thêm dứt khoát. Trước đây khi bị vướng phải tin đồn hẹn hò khi đóng phim cùng các bạn diễn nam, cô đã rất thẳng thắn để đáp trả bọn phóng viên.
Vu Vi Vũ anh chưa từng sợ trời, chưa từng sợ đất, lại càng không sợ thiếu ăn thiếu mặc. Thứ mà anh sợ nhất, chỉ là sự quyết định và một câu nói nào đó từ phía Lạc Kỳ.
Lời mà cô đã nói ra, tuyệt đối sẽ không rút lại.
Sau khi im lặng khoảng chừng vài phút, Lạc Kỳ mới lên tiếng.
"Chưa từng."
Anh cúi đầu nhìn cô, buông lỏng hai tay ra để nhìn rõ hơn biểu cảm trên gương mặt cô lúc này. Chưa từng thật sao? Sống cùng nhau đã 5 năm, mà cô chưa từng nghĩ đến một ngày nào đó sẽ rời khỏi anh? Nhưng cô cũng không nghĩ đến chuyện mình và anh sẽ có một mối quan hệ mới. Vậy thì tình thế này, khác gì khiến anh giống như đang bị trêu đùa.
"Tại sao?"
Lạc Kỳ khó xử quay lưng lại.
"Tôi cũng không biết. Mấy câu hỏi khó nhằn này, anh đừng hỏi tôi nữa được không? Tôi không trả lời được đâu!"
Cô nói rồi lại muốn bỏ đi. Sự lúng túng này càng làm cho Vi Vũ thêm thổn thức, thêm phần muốn giữ cô ở lại bên cạnh. Anh bước vội theo để giữ tay cô lại, muốn cô phải nhìn mình.
"Tôi còn chưa nói hết mà em đã muốn đi?"
Lạc Kỳ bị anh giữ lại không đường nào để thoát, cô tiến không được mà lùi cũng không xong.
"Còn gì để nói nữa chứ?"
"Em bảo tôi hỏi khó nhằn, vậy thì tôi sẽ nói đơn giản một chút cho em dễ hiểu."
Cô nhíu mày, sợ rằng nếu còn đứng đây đôi co nữa thì người mềm lòng nhất định sẽ là cô. Vi Vũ đột nhiên bóp eo của Lạc Kỳ, gặm lấy môi cô không chịu buông ra. Cô ra sức kháng cự, muốn thoát thân nhưng môi thì bị lưỡi của anh càng quét, eo thì bị siết chặt. Cơ thể này cô không thể tự mình làm chủ được nữa, càng không có sức để chống lại.
Cô nói rồi lại lướt qua người anh tiến lên mấy bước. Nào ngờ anh từ phía sau tóm gọn lấy cô, ôm ghì trong lòng mình.
"Tôi chưa cho em đi! Em không được đi!"
"Vu Vi Vũ! Hôm nay anh bị sao vậy? Anh uống nhầm thuốc rồi sao?"
"Em muốn nghĩ sao cũng được. Nhưng tôi không muốn chúng ta mập mờ như vậy nữa. Tôi hỏi em, trong lòng em xác định tôi là gì?"
Lạc Kỳ im lặng, cô không trông mong rằng anh sẽ nhìn thấy gương mặt lộ ra vẻ lúng túng này của mình. Anh càng lúc càng kì lạ. Những câu hỏi này thật sự quá mơ hồ và quá khó khăn để cô phải trả lời. Vi Vũ đợi không được, lại lên tiếng hỏi một lần nữa.
"Nói đi! Sao không trả lời?"
Giọng anh rất nhẹ và rất trầm. Nhưng cô có thể nhìn ra được anh đang nôn nóng, đang mong chờ một câu trả lời mà anh cảm thấy hài lòng nhất. Lạc Kỳ đẩy anh ra, quay người lại nhìn anh cong môi cười, cố gắng trấn tĩnh bản thân.
"Chẳng phải anh từng nói rồi sao? Chúng ta có giao ước mà? Là giao ước tình nhân ấy!"
Vi Vũ cười lạnh, gương mặt thoáng hiện ra nét lạnh lùng và thất vọng.
"Không còn ý gì khác?"
"Vậy anh muốn thế nào đây? Hôm nay anh rốt cuộc bị gì thế hả? Anh chưa bao giờ hỏi tôi những câu hỏi vớ vấn này. Nó không giống anh một chút nào hết."
"Làm sao giống được? Vu Vi Vũ của 5 năm trước khi em chưa xuất hiện và khi em bước vào cuộc sống của tôi hoàn toàn khác nhau."
Vi Vũ đột nhiên lớn tiếng, giống như có một thứ gì đó đã kìm nén bấy lâu nay trong lòng anh, là để chờ đến thời điểm này mà bùng phát.
Căn phòng im lặng, anh và Lạc Kỳ bốn mắt nhìn nhau.