Vu Vi Khởi đứng hút thuốc ở ngoài ban công, nghe đàn em ở sau lưng đang luyên thuyên nói về mấy chuyện hắn vừa điều tra được. Gần đây im ắng, từ lúc Vi Vũ rời khỏi Nam Kinh về lại Vô Tích, anh ta cứ nghĩ anh đã không đá động gì đến việc của mình. Nào ngờ, anh lại bất ngờ mở ra cuộc vận động tuyên truyền trên diện rộng, còn kết hợp với Cửu lão gia nổi danh ở Nam Kinh.
Việc này ảnh hưởng không nhỏ đến những người làm ăn phi pháp, trong đó có tên Giang thân thiết với anh ta. Người dân ở Nam Kinh bắt đầu nhận được thư mời cùng với việc xem các bài báo, đã bị tác động rất nhiều. Họ cũng nhận ra rằng giới trẻ bây giờ rất dễ để mình rơi vào tệ nạn, đặt biệt là ma túy. Những gia đình có con cái trong độ tuổi vị thành niên bắt đầu chú ý nhiều hơn.
"Anh Vu! Chúng ta tính sao?"
Vu Vi Khởi dập tắt điếu thuốc trong tay rồi ném tàn thuốc vào thùng rác, quay lại nhìn tên đàn em đang cúi gằm mặt.
"Tính? Tính gì? Cửu lão gia là người làm ăn lâu năm hơn nữa còn có tiếng tăm ở Nam Kinh. Mày nghĩ có thể động vào ông ta được à?"
"Nhưng cũng không thể để Vu Vi Vũ được lợi như vậy. Anh ta rõ ràng đang muốn qua mặt anh, phá hỏng chuyện làm ăn của chúng ta. Nếu như lần đó anh nhẫn tâm hơn để anh ta xuống Âm tào địa phủ, thì đã xong chuyện rồi."
Vu Vi Khởi nghiến răng, tát cho hắn ta một cái.
"Ngậm cái miệng mày lại! Chuyện của tao không cần mày quan tâm. Nếu như nó là tên vô danh tiểu tốt thì dễ rồi. Nhưng nó ở Vô Tích gầy dựng cơ nghiệp đã bao lâu rồi? Mày muốn bóc lịch à?"
Anh ta nói rồi bỏ đi vào trong nhà ngồi. Bây giờ bản tin trên ti vi đều là hình ảnh của Vi Vũ và Cửu lão gia, thân thiết bắt tay nhau, nở nụ cười. Không những vậy, còn có cả Lạc Kỳ ở đó. Nhan sắc kinh diễm của cô làm Vu Vi Khởi ngẩn ngơ, nhìn vào màn hình ti vi không hề chớp mắt. Hint hẹn hò giữa cô và Vi Vũ mặc dù đã được công khai, nhưng mấy lời nói đó so với anh ta cũng chẳng là gì.
Một ngày anh ta còn tranh giành với anh, thì đến cả cô anh ta cũng sẽ không bỏ sót.
Có điều bây giờ chiến dịch này đang quá rộng rãi, anh ta không có cách nào ngăn chặn được nên chỉ đành bảo tên Giang ngưng nhận hàng. Bây giờ đến cả cảnh sát cũng vào cuộc vận động, vì tuyên truyền lần này vô cùng hữu ích. Nếu như hắn ta làm liều mang hàng về, khác nào tự để mình vào lưới.
Sau khi chiến dịch phòng chống ma túy nhận được hưởng ứng tích cực, Vi Vũ rất nhàn nhã ngồi ở nhà xem tin tức. Anh uống trà, nhìn bản tin của các kênh đa phần đều là hình ảnh của anh và Cửu lão gia.
"Lần này yên tâm rồi chứ?"
Lạc Kỳ vừa gội đầu xong tóc vẫn còn ướt, trên đầu quấn cái khăn bông trắng đi đến chỗ của anh ngồi bên cạnh.
"Chúng ta làm như vậy, chính là đang ngầm nhắc cho Vu Vi Khởi nhớ, dù anh ta có thế nào thì cũng không qua được anh."
Vi Vũ lắc đầu, đặt ly trà xuống rồi nói.
"Vậy cũng không hẳn. Anh ta không thể trực tiếp thì có thể dùng đến kế gián tiếp, không làm người thiện thì có thể làm quỷ thần. Người càng ở trong tối, thì ở ngoài sáng như chúng ta càng khó nhìn thấy."
Lạc Kỳ hiểu câu nói này của Vi Vũ. Quả thực người như Vu Vi Khởi rất khó để đề phòng, vì không biết khi nào anh ta sẽ phản công, lại còn lộ liễu như vậy. Chuyện anh bị bắn ở Nam Kinh rõ ràng có liên quan đến anh ta, vậy mà anh ta vẫn có thể đến bệnh viện lấy cớ để thăm anh không chút ái ngại.
Cô ngồi gần hơn một chút ôm lấy anh, sau đó lại vùi vào ngực anh. Mùi hương này êm dịu, ngửi vào lại có cảm giác buồn ngủ, muốn được chở che.
"Thật khó để tìm được một người nữa giống như anh. Vậy nên, em phải giữ anh thật kĩ mới được!"
Vi Vũ cúi đầu xuống nhìn cô, cọ cọ chóp mũi.
"Anh có gì để em phải giữ chứ? Thật ra anh cũng không hoàn hảo đến như vậy."
Lạc Kỳ chớp mắt, hai gò má phồng lên trông vô cùng xinh xắn, đáng yêu.
"Nhưng anh có được thứ mà người ta không có được."
"Là thứ gì?"
Cô đưa hai tay lên dưới cằm, tạo ra hiệu ứng cute mỉm cười.
"Là em đây này!"
Anh ngẩn ra vài giây, sau đó nhanh chóng bị sự ngọt ngào này của cô làm cho mê mẩn. Không thể không nói rằng, dù cô có sắc sảo quyến rũ hay ngọt ngào dễ thương gì thì anh cũng đều thích đến khó lòng rời mắt. Chính vì là cô, nên dù có thế nào anh cũng muốn say sưa ngắm nhìn.
Vi Vũ cúi thấp xuống một chút, bất ngờ phủ môi mình lên môi cô, hôn thật sâu. Lạc Kỳ chớp mắt, phản ứng chậm đi một nhịp để cho môi lưỡi bị anh quấn quýt. Cảm giác này thật sự quá đỗi mê hoặc, hơn nữa anh còn thành thạo mấy chuyện này như vậy nên rất biết cách khiến cô thấy thoải mái.
Lạc Kỳ đáp lại anh, vòng tay ôm lấy cổ anh, môi lưỡi tạo ra âm thanh ái tình. Anh không đơn giản dừng lại ở việc hôn môi, mà còn trượt xuống hôn lên rãnh ngực của cô, cắn một dấu nhẹ. Tay của Vi Vũ sờ mó lung tung, xốc váy ngủ của cô lên rồi luồng vào nắn eo cô một cái.
"Ưm... Đừng! Mai em còn đến phim trường!"
"Một lát thôi! Mai cũng chỉ là nhận vai, không cần lo lắng!"
Lạc Kỳ nghiêng sang một bên, lại tạo thuận lợi để anh cắn lên cổ của cô.
"Kỳ Kỳ! Anh muốn em! Nhìn em như vậy anh thật sự không kìm chế được! Chỉ muốn ăn em sạch sẽ mà thôi!"