" Chào chị, em là Bạch Vi, là bạn gái hiện tại của Lãnh Tư Hàn."
Thẩm Nhiên Diễm nhìn Bạch Vi thoáng chút bất ngờ, nhưng liền lập tức lấy lại thái độ bình tĩnh, rời tay ra tiến tới chỗ cô, đưa tay muốn làm quen.
" Chào em, chị là Thẩm Nhiên Diễm."
" Vâng ạ. Rất vui được làm quen với chị."- Bạch Vi cũng chẳng kiêng nể gì, tiến tới bắt tay Thẩm Nhiên Diễm.
Hai người con gái đứng đối diện nhau, ánh mắt như xuất hiên một tia lửa điện, còn phảng phất một mùi giấm chua đâu đâu nhỉ? Bàn tay của Thẩm Nhiên Diễm nói là bắt tay, nhưng dường như nắm chặt lấy tay Bạch Vi hơn.
Nhưng không gian căng thẳng này như bị phá tan, Lãnh Tư Hàn tiến lên một bước, khoác lấy vai của Bạch Vi, ý đánh dấu chủ quyền.
" Nhiên Diễm, em và Tư Kỳ cứ ở đây thử đồ, anh đưa cô ấy về trước."
Lãnh Tư Kỳ ở phía cửa bây giờ cũng tiến tới phía Thẩm Nhiên Diễm, khẽ nắm lấy cổ tay cô, gương mặt thư sinh cũng làm nên một vẻ lịch sự.
" Anh, anh về cẩn thận. Tối nay gặp lại."
" Được."
Lãnh Tư Kỳ dứt khoát kéo tay Thẩm Nhiên Diễm về phía quầy lễ tân như không hề để ý tới ánh mắt của cô vẫn với lại phía Lãnh Tư Hàn, ánh mắt vẫn hướng thẳng.
" Anh đi từ từ coi."
" Xin lỗi, anh làm em đau sao?"
Sau khi Lãnh Tư Hàn và Bạch Vi đã đi ra khỏi cửa, Lãnh Tư Kỳ mới sực tỉnh. Trong vô thức ghen tuông, anh đã nắm chặt lấy tay Thẩm Nhiên Diễm mà kéo đi. Thẩm Nhiên Diễm giật mạnh cánh tay ra khỏi bàn tay của Tư Kỳ, gương mặt nhìn anh với vẻ khó chịu.
" Anh bị cái gì vậy? Tại anh mà Tư Hàn đi mất rồi kìa."
" Chúng ta mau đi lấy lễ phục đi."
" Thiệt tình, hôm nay anh bị cái gì vậy không biết."
Lãnh Tư Kỳ làm như không thấy vẻ mặt cau có kia của cô, nói một câu không liên quan gì. Như thật ra trong lòng anh là không muốn nhìn thấy cảnh tượng anh trai cùng cô thân mật. Nó khiến anh gợi lại những kí ức đẹp đẽ, nhưng cũng đau lòng của năm 17 tuổi…
Thẩm Nhiên Diễm thì cũng không nghĩ gì nhiều. Mục tiêu của cô về nước chỉ là muốn kéo Lãnh Tư Hàn về lại bên mình như những năm tháng tuổi 17-18, đối với Thẩm Nhiên Diễm hiện tại, Lãnh Tư Kỳ chỉ là một người bạn thân mà cô rất coi trọng.
…
Sau khi ra khỏi cửa tiệm, bàn tay nhỏ của Bạch Vi vẫn không để ý mà vẫn nắm chặt lấy tay Lãnh Tư Hàn, khiên hắn vẫn còn cảm thấy rất vui.
Lãnh Tư Hàn hạ tầm nhìn xuống, nhìn Bạch Vi bằng một ánh mắt chứa đầy tình cảm. Có vẻ như rất hài lòng.
" Dễ thương gì?"
" Nhìn em ghen vì tôi như vậy, cảm thấy rất đáng yêu."
" Chú lại bị cái gì vậy? Ai thèm ghen chứ?"
Bạch Vi có chút đỏ mặt nhìn lên gương mặt đầy sự thích thú, nhưng lại chứa trong đó tia dịu dàng của hắn.
" Vậy, sao em lại tự nhận mình là bạn gái của tôi trước mặt Thẩm Nhiên Diễm vậy? Không phải ghen thì là gì?"
" Tôi chỉ bảo vệ người của tôi thôi. Chẳng phải chú từng nói sẽ luôn ở bên tôi còn gì."
" Em nói đúng, tôi là người đàn ông của em, sẽ không bao giờ rời xa em."
Bàn tay lớn đang dường như cầm chặt lấy bàn tay mảnh mai của người con gái hơn, tay còn lại còn không quên bóp lấy chiếc mũi nhỏ của Bạch Vi, vẻ cưng chiều.
Sau khi mở cửa cho Tiểu Bạch Thỏ, ngồi vào xe, Lãnh Tư Hàn cũng ngồi vào bên ghế lái, quay sang nhìn cô với vẻ mặt mê muội, còn mỉm cười rất dịu dàng.
" Nhưng mà nhìn kiểu gì, cũng cảm thấy em rất dễ thương."
Sau đó hắn ghé sang sát bên của Bạch Vi, để gương mặt tuấn tú của mình kề sát với gương mặt nhỏ nhắn, thuần khiết của cô, khoảng cánh rất gần, hai cánh môi dường như chỉ còn cách một khoảng rất nhỏ là chạm nhau. Lãnh Tư Hàn cảm nhận rõ nhịp tim của mình đang tăng lên rất nhanh.
Bờ mi dài chớp chớp trên đôi mắt trong veo, tròn xoe ngây thơ kia, lại thêm hai cánh môi mỏng mềm mại, hồng nhẹ một màu tuổi xuân, vài sợi tóc đen mềm rũ xuống gần mắt. Gương mặt đáng yêu, nhưng lại vô cùng kiều diễm này khiến cho Lãnh Tư Hàn thật sự mê mệt.
" Chú định làm gì vậy?"
" Thắt dây an toàn giúp em thôi."
Lãnh Tư Hàn tỏ vẻ bình tĩnh, miệng còn nở một nụ cười bí hiểm, với tay sang cắm sợi dây an toàn cho Bạch Vi.
" Em nghĩ tôi định làm gì chứ?"
" Không có gì."- Bạch Vi quay sang một bên, gương mặt bỗng đỏ lên. Hình như ban nãy cô suy nghĩ hơi quá đà rồi. Chắc tại dạo này bị Đường Hoa rủ đọc truyện ngôn tình nhiều quá.
Không ngờ Lãnh Tư Hàn lại chơi một quả đánh úp, hắn bất ngờ xoay mặt cô lại, đặt lên môi cô một nụ hôn sâu, khiến cho Bạch Vi không kịp trở tay mà chỉ biết thuận theo.
Lãnh Tư Hàn mân mê cánh môi, từ từ đi vào bên trong nêm nếm những vị ngọt không buông, cảm giác như bờ môi của Tiểu Bạch Thỏ chính là một viên kẹo đường khiến hắn bị nghiện vậy. Hắn nhanh chóng, ngông cuồng lấn chiếm hết tiện nghi của cô, bàn tay không yên vị còn định lần mò vào lớp áo trong nhưng bị cô ngăn lại.
Sau khi rời khỏi bờ môi thiếu nữ kia, hắn nhìn cô lúc này đã đỏ hết cả mặt lên.
" Có phải điều em nghĩ tới là cái này?"
" Không hề mà…tôi đâu có nghĩ chú định làm mấy cái trò đen tối này trong xe đâu!"
Lãnh Tư Hàn nhìn cô nhóc của mình mặt đỏ tía tai, không nhịn được sự dễ thương của Bạch Vi mà cúi xuống cắn lên xương quay xanh của cô một cái,ngước lên với chất giọng còn khàn khàn.
" Tối nay, em cho tôi, được không?"
Bạch Vi nhìn hắn, dù cảm thấy rất ngại nhưng vẫn khẽ gật đầu một cái. Thật ra cô đã hết giận hắn từ lâu rồi, chỉ là vẫn còn ngại chút gì đó thôi. Nhưng vừa lúc nãy trong vô thức, Bạch Vi vẫn cảm thấy rõ ràng, Lãnh Tư Hàn vẫn muốn giữ cô luôn bên cạnh, vẫn luôn coi cô là người phụ nữ trong lòng hắn trước mặt Thẩm Nhiên Diễm. Cô cũng nên thử tin hắn một lần nữa chứ nhỉ?
Hi vọng niềm tin của cô vào người đàn ông mà cô coi là nam chính của cuộc đời mình, sẽ không sai chỗ, sẽ có một kết thúc có hậu như những quyển chuyện ngôn tình mà Đường Hoa thường đọc với cô.
[ Đường Hoa đang đi chung với Nhất Trí Dương thì tự nhiên hắt xì một cái.
" Sao thế? Cậu bị cảm à?"- Nhất Trí Dương tay đang sách túi đồ vừa mua cho mẹ cũng quay sang lo lắng.
" Không biết, chắc là ai nhắc tôi thôi."
" Cẩn thận không cảm đó. Thời tiết dạo này đang thay đổi đó."
Nhất Trí Dương nhanh chóng lấy một tờ khăn giấy từ trong túi ra, đưa cho Đường Hoa.
" Cảm ơn."- Đường Hoa nhìn cậu, gương mặt có chút hồng.]