Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn

Chương 135: Không Đi Quá Giới Hạn





Bạch Cẩm Sương toàn thân cứng đờ, sắc mặt tái nhợt.

Cô khó tin nhìn Mặc Tu Nhân, vẻ mặt vô cùng bối rối.

Cô không bao giờ dám nghĩ Mặc Tu Nhân lại nói ra những lời như vậy. 
Cô biết rằng buổi sáng mình đã khăng khăng không cho Mặc Tu Nhân dạy dỗ Sở Tĩnh Dao, Mặc Tu Nhân lại cho rằng cô quá lố bịch nên vô cùng bất mãn.

Nhưng mà, cho dù là như vậy, anh ta không muốn giúp thì cứ nói thẳng, sao lại làm nhục người ta như thế này! Bạch Cẩm Sương nghiến răng, hai mắt đỏ hoe.

Lòng kiêu hãnh của cô không cho phép cô cúi mình cầu xin sự giúp đỡ của Mặc Tu Nhân. 

Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng không để mình mất bình tĩnh: "Đúng vậy, anh Mặc, lời anh nói là đúng.

Chúng ta vốn không liên quan gì đến nhau, đều do tôi đã quá đề cao bản thân mình.

Anh Mặc không có lý do gì phải giúp tôi cả, là tôi bất cẩn, tôi xin nhận trách nhiệm về mình, sau này tôi sẽ không bao giờ đi quá giới hạn nữa, rất xin lỗi!" Bạch Cẩm Sương nói xong, quay người loạng choạng bước lên lầu.

Mặc Tu Nhân bối rối, anh không biết vừa rồi mình đang nói cái gì. 
Nhìn vẻ mặt khó xử của Bạch Cẩm Sương, anh thực sự có chút hối hận.

Khi Bạch Cẩm Sương đi ngang qua anh, anh không chút suy nghĩ vươn tay nắm lấy cánh tay của cô. 
Bạch Cấm Sương đột nhiên cao giọng, giọng nói xấu hổ xen lẫn tức giận: "Anh Mặc, buông tay!" Tiểu Bạch ngao ngao kêu lên, tiếng kêu nhỏ nhẹ bỗng trở nên meo meo tức giận.

Nó túm lấy ống quần của Mặc Tu Nhân rồi liều mạng cào móng vuốt lên. 
Mặc Tu Nhân vô thức buông tay ra, quát lớn: "Bạch Cẩm Sương!" Bạch Cẩm Sương quay đầu nhìn anh: "Anh Mặc, tôi tự biết rồi, anh đừng nhắc nữa!" Mặc Tu Nhân mặt mũi sượng trân, còn Bạch Cẩm Sương đã nhanh chóng bước lên cầu thang.

Bạch Cẩm Sương vừa đi, Tiểu Bạch lại trốn vào góc tường. 
Mặc Tu Nhân nhắm mắt đứng yên lặng, trên gương mặt luôn nghiêm nghị của anh xuất hiện một nét phiền muộn hiếm thấy. 
Anh đúng là đã uống quả nhiều, vừa rồi...!quả thực anh không cố ý mài Anh chỉ là tâm trạng không được tốt thôi! Nhưng bây giờ anh giải thích, liệu Bạch Cẩm Sương có nghe không? Mặc Tu Nhân chán nản lắc đầu, đi uống một cốc nước lạnh. 
Mặc Tu Nhân tắm rửa sạch sẽ, lấy một viên kẹo bạc hà ra, ngồi trên chiếu tatami trước cửa sổ sát đất, trong lòng đã bắt đầu hối hận vì đã nói ra những lời không hay.

Anh không giấu nổi sự bất bình với quyết định của Bạch Cấm Sương trong hội sở Quân Mạch ngày hôm nay. 

Nhưng anh cũng biết Bạch Cẩm Sương thực sự mạnh mẽ đến nhường nào, ngay từ đầu khi cô đối đầu với Trịnh Hoài Thanh và Bạch Linh Lan, cho dù anh đã đích thân đề nghị giúp đỡ nhưng cô vẫn một mực từ chối.

Bởi vậy có thể thấy, lần này cô chủ động mở miệng cũng vì quá uất ức mà không nhịn nổi nữa. 
Chẳng qua vì những điều anh nói vừa rồi, Bạch Cẩm Sương có chết cũng không muốn mở lời với anh. 
Ngày hôm sau, Mặc Tu Nhân vừa đến công ty đã giao cho Triệu Văn Vương điều tra xem gần đây Bạch Cẩm Sương có gặp phải chuyện gì không.

Tin tức Bạch Cẩm Sương giành ngôi vị quán quân trong cuộc thi trang sức Nắng Mai đã lan truyền khắp bộ phận thiết kế. 
Mọi người đều chúc mừng Bạch Cẩm Sương, chỉ có Phùng Hoàng Hân là thái độ ra mặt. 
Cô ta không ngờ rằng bấy lâu nay đổ bao nhiêu công sức hỗ trợ Sở Tĩnh Dao, thậm chí còn trải đường sẵn cho Sở Tĩnh Dao, thế mà bản thảo thiết kế của Bạch Cẩm Sương vẫn không bị đổi. 
Chưa dừng lại ở đó, ngày hôm qua không thấy Sở Tĩnh Dao đi làm, đến hôm nay cô ta mới biết, Sở Tĩnh Dao đã bị sa thải rồi! Phùng Hoàng Hân nhìn đám đông xung quanh đang chúc mừng Bạch Cẩm Sương, tức muốn trào máu, ghen tị đến nhức cả răng. 
Cô ta tự an ủi mình, đừng vội, nhất định sẽ tìm cơ hội làm Bạch Cẩm Sương mất hết danh dự, đuổi cô ra khỏi bộ phận thiết kế. 
Chỉ cần Bạch Cấm Sương bị khai trừ khỏi bộ phận thiết kế, cô ta sẽ trở thành nhà thiết kế giỏi nhất, ánh mắt của Lâm Thanh Tuấn nhất định sẽ chỉ nhìn cô ta mà thôi. 
Lúc này, Lâm Thanh Tuấn gọi Bạch Cẩm Sương vào phòng làm việc, ánh mắt ghen tị của Phùng Hoàng Hân như muốn xuyên thấu Bạch Cẩm Sương.

Bạch Cẩm Sương cảm thấy khó chịu, cô bất giác quay người lại, Phùng Hoàng Hân vội vàng thu hồi ánh mắt. 
Mặc dù Bạch Cẩm Sương giành được giải thưởng cao nhất nhưng cô không vui chút nào.

Sáng sớm hôm nay, Bạch Cao Minh đã gửi tin nhắn thúc giục, ông ta còn chụp ảnh hai dòng đầu tiên của bức thư cho cô xem.

Bạch Cẩm Sương càng chắc chắn rằng đó là thư của mẹ cô Vu Huyền, trong lòng cô nóng như lửa đốt. 
Khi Lâm Thanh Tuấn nói chuyện với cô, cô cũng có chút lơ đễnh, Lâm Thần muốn cô tham gia cuộc thi thiết kế trang sức Trái Tim Biển ở Nha Trang.


Lúc đó cô phải đi xa một chuyến vì các thí sinh tham dự sẽ thiết kế và phác thảo ngay tại chỗ.

Bach Cẩm Sương gật đầu, trông cô như đang ngổn ngang trăm mối tâm sự. 
Lâm Thanh Tuấn không khỏi nhíu mày: "Cẩm Sương, em không sao chứ?” Bạch Cẩm Sương hoàn hồn, lập tức lắc đầu: "Không có gì ạt" Lâm Thanh Tuấn liếc cô một cái: "Vậy khi nào em xong thì đi tìm tổng giám đốc Mặc nhé.

Tư liệu thi đấu lần này đều ở chỗ anh ấy, em sắp xếp thời gian đến đó lấy nhé!" Bạch Cấm Sương giật mình, vẻ mặt có chút khó xử: "Anh có thể giúp em một chuyện được không?" Tối hôm qua vừa cãi nhau với Mặc Tu Nhân xong, cô sợ bây giờ nhìn thấy Mặc Tu Nhân sẽ bị anh ta gây khó dễ.

Lâm Thanh Tuấn trong nháy mắt nhìn thấu suy nghĩ của cô: "Em không muốn gặp tổng giám đốc Mặc?" Vẻ mặt của Bạch Cẩm Sương có chút mất tự nhiên, cô tùy tiện tìm một cái cớ: "Tổng giám đốc Mặc nghiêm khắc quá, một mình em đến gặp riêng anh ấy sẽ rất căng thẳng!" Lâm Thanh Tuấn gật đầu: "Cũng đúng, đừng tưởng rằng tổng giám đốc Mặc chỉ hơn anh một tuổi, lúc mới bắt đầu làm việc với anh ấy, anh cũng rất sợ, nhưng em không cần quá căng thẳng. 
Tổng giám đốc Mặc coi trọng người tài, chỉ cần em có tài năng thực sự, anh ấy sẽ không làm khó dễ em đâu! " "Hơn nữa, làm việc lâu dài không thể cứ mãi tránh mặt tổng giám đốc Mặc được! Huống hồ, tổng giám đốc Mặc trước đây đã từng cùng những người khác tham gia cuộc thi này nên chắc chắn anh ấy phải nắm rõ tình hình hơn rôi, đi theo anh ấy học tập cũng là một điều tốt cho eml" Lâm Thanh Tuấn khẩn thiết nhìn Bạch Cẩm Sương. 
Bạch Cẩm Sương nghe vậy là biết mình trốn không thoát rồi.

Bạch Cẩm Sương làm công tác tư tưởng rất lâu trước khi quyết định xông pha hiểm nguy.

Cô định gõ cửa thì cửa văn phòng đã được người trong phòng mở ra.