Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn

Chương 297: Bác Sĩ Lừa Gạt





Bạch Cẩm Sương thấy Vân Thành Nam tức giận, mở miệng nói: “Viện trưởng Vân, anh đừng tức giận, tính khí của cô ấy là như vậy đấy.

Tôi biết chắc chắn sự việc không phải như Bạch Mai nói, đúng không?
Tuy Vân Thành Nam không thích Tề Bạch Mai, nhưng anh ta cũng không thể nổi giận với Bạch Cẩm Sương.

Anh ta nhìn Bạch Cẩm Sương gật đầu, giọng điệu có chút bất lực: “Sáng hôm nay có một ca phẫu thuật khẩn cấp, tôi lập tức chạy qua đó, người nhà bệnh nhân chỉ đích danh muốn tôi làm bác sĩ mổ chính.

Kết quả, trên đường xảy ra chút chuyện, cơ thể bệnh nhân đột nhiên khó chịu, đợi đến lúc tôi đến bệnh viện, ca phẫu thuật đã bắt đầu rồi, phó viện trưởng làm bác sĩ mổ chính, tôi không vào trong! Cảm xúc của người nhà bệnh nhân không tốt, bây giờ phẫu thuật vẫn đang được tiến hành, bây giờ chỉ hy vọng phẫu thuật thành công thôi!”.

Nghe thấy câu này của Vân Thành Nam, Tề Bạch Mai giương mắt liếc nhìn anh ta, biểu cảm có chút không tự nhiên.

Rất rõ ràng, ở trước ca phẫu thuật liên quan đến mạng người, Tề Bạch Mai có thể ý được lỗi lầm của bản thân.

Cô ta thấp giọng nói: “Anh cũng không nói mình phải chạy qua đó làm phẫu thuật!”
Sắc mặt Vân Thành Nam không vui: “Tôi nói tôi có chuyện gấp, lẽ nào cô không hiểu hàm nghĩa của chuyện gấp à? Cứ nhất quyết đòi tối giải thích rõ ràng với một người xa lạ như cô sao? Hơn nữa, lúc đó cô có thái độ gì, một mực cản không cho tôi đi, tôi nói không sai chứ, cho dù tôi nói rõ với cô, cô cũng sẽ cảm thấy tôi là một tên bác sĩ lừa gạt, đúng không!”.


Bạch Cẩm Sương hiểu rõ gật đầu, sau đó cô nói Vân Thành Nam không phải loại người không có phép tắc đó.

Tề Bạch Mai lập tức trở nên ủ rũ, lúc đó cô ta đang cảm tính hóa, có lẽ thật sự đã nghĩ như vậy.

Bạch Cẩm Sương không vui lắc đầu, xin lỗi với Vân Thành Nam: “Thật ngại quá, Bạch Mai...!Cô ấy thật sự không biết tình hình, cô ấy cũng không phải cố ý, anh đừng tức giận!”
Vân Thành Nam xua tay: “Không có gì để tức giận cả, tôi chỉ hy vọng ca phẫu thuật có thể thuận lợi!”
Bạch Cẩm Sương mở miệng nói: “Vậy bây giờ anh.”
Vân Thành Nam nhìn ánh mắt nghi ngờ của Bạch Cẩm Sương, lập tức hiểu ý cô: “Tôi tạm thời qua đây thay trực ban giúp một bác sĩ khoa chỉnh hình!”
Bạch Cẩm Sương gật đầu: “Vậy phiền anh xem giúp Bạch Mai lưng và mắt cá chân!”
Lời Bạch Cẩm Sương vừa dứt, Tề Bạch Mai suýt chút nữa nhảy khỏi ghế: “Tớ không muốn anh ấy xem!”.

Tề Bạch Mai bặm môi, giận dỗi nhìn Bạch Cẩm Sương, tuy cô ta đã thừa nhận làm sai, nhưng bây giờ để Vân Thành Nam kiểm tra cho cô ta, cô ta vẫn cảm thấy rất kỳ quặc!
Bạch Cẩm Sương cũng đã lấy số rồi, đầu thể để cô ta vì tính trẻ con mà làm đi làm lại nhiều lần.

Hơn nữa, tay nghề chữa trị của Vân Thành Nam cao minh, vốn dĩ không cần phải đổi người.

Tề Bạch Mai phản kháng không hiệu quả, cuối cùng, vẫn để cho Vân Thành Nam kiểm tra.

Suốt quá trình, mặt Tề Bạch Mai tối sầm, giống như người khác chém cô ta một triệu nhát.

Khám bệnh xong, đã gần trưa, Vân Thành Nam còn phải ngồi khám bệnh, Bạch Cẩm Sương vịn lưng cô ta, dìu cô ta khập khiễng đi ăn cơm trưa.

Bạch Cẩm Sương vừa gọi thức ăn xong thì nhận cuộc gọi của Lâm Kim Thư.

“Cẩm Sương, cậu đang ở đâu?” Lâm Kim Thư trước nay đều lạnh nhạt, nhưng giọng nói lúc này của cô ta lại chứa đựng lửa giận rõ ràng.

Bạch Cẩm Sương chau mày: “Ăn cơm ở bên ngoài, sao vậy?”
Đôi mắt Lâm Kim Thư lạnh lùng liếc nhìn hai người đàn ông đánh nhau ở cách đó không xa, giọng nói có chút khó nghe: “Lâm Thanh Tuấn và Cảnh Hạo Đông đánh nhau ở trước cửa công ty.

rồi!”
Bạch Cẩm Sương cầm điện thoại, kinh ngạc đứng dậy: “Hả? Tại sao họ đánh nhau?”
Lâm Kim Thư đè nén lửa giận: “Tớ cũng không biết, lúc tớ xuống lầu, họ đều ở dưới lầu, muốn mời tớ ăn cơm, tớ còn chưa đồng ý, hai người họ đã cãi nhau, một lời không hợp thì bắt đầu đánh nhau.

Có lẽ trước khi tớ xuống lầu, họ đã cãi qua một lần rồi!”

Bạch Cẩm Sương mím môi: “Vậy bây giờ cậu..”.

Lâm Kim Thư hít sâu một hơi: “Bây giờ tớ đang một bên xem nè!”
Đôi mắt Bạch Cẩm Sương lóe sáng: "Cậu mặc kệ bọn họ, lái xe đến chỗ tớ ăn cơm đi, vừa đúng lúc, tớ giới thiệu một người bạn cho cậu quen biết!”.

Đôi mắt Lâm Kim Thư lạnh lùng nhìn về phía đó, hai người đánh nhau túi bụi, cất điện thoại, cô ta xoay người rời đi.

Cảnh Hạo Đông và Lâm Thanh Tuấn đánh đến mức anh chết tôi sống, vốn dĩ không nhìn thấy Lâm Kim Thư đã rời đi.

Cảnh Hạo Đông tức giận đấm vào khóe miệng Lâm Thanh Tuấn một cái: “Tôi cảnh cáo anh, bảo anh cách xa cô ấy một chút, mẹ nó, anh không hiểu tiếng người à?”
| Lâm Thanh Tuấn lau khóe miệng, trả lại Cảnh Hạo Đông một cú đấm: “Anh tưởng anh là thứ gì, chỉ là một cậu cả cậy vào nhà muốn gì làm nấy, anh có tư cách gì cảnh cáo tôi!”
| Chuyện Cảnh Hạo Đông và Lâm Thanh Tuấn đánh nhau truyền đến Hoàng Thụy một cách xôn xao.

Hôm sau, Lâm Kim Thư từ chức đi ra ngoài du lịch, lần này, Lâm Thanh Tuấn đến tìm Bạch Cẩm Sương một lần, sau đó cũng không chủ động xuất hiện thêm lần nào nữa.

| Còn về Cảnh Hạo Đông, sau khi anh ta không tìm thấy Lâm Kim Thư, hoàn toàn dập tắt đi lửa giận.

Mấy ngày liên tiếp, Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân đều không nói chuyện, nhưng lần này Mặc Tụ Nhân cũng không ra ngoài ở.

Hai người họ giống như người xa lạ ở dưới cùng một mái hiên.

Rất nhanh đã đến chuyến đi chơi tập thể của công ty.

Sáng hôm nay, dự cảm của Mặc Tu Nhân không tốt lắm, anh luôn cảm thấy hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì đó.

Nhân viên công ty đều ngồi xe buýt do công ty sắp xếp đến núi Trà Giang, xe Mặc Tu Nhân dừng ở dưới lầu công ty, anh nhìn thấy Bạch Cẩm Sương sắp bước lên xe buýt, đột nhiên muốn đến trước mặt Cảnh Hạo Đông nhắc nhở.

Trước khi Thượng Vân Dương chạy ra nước ngoài, đã thương lượng với Lăng Như Yến trong nhà vệ sinh chuyện ngầm ra tay với đèn đuổi muỗi trong phòng của Bạch Cẩm Sương.

Theo lý mà nói, người giật dây ở đằng sau Thượng Vân Dương đã biết rõ họ biết chuyện này, chắc sẽ không dễ dàng ngầm ra tay thêm lần nữa.

Nhưng không biết tại sao, nghĩ đến đây, Mặc Tu Nhân đột nhiên cảm thấy ấn đường giật rất nhiều.


Dường như anh cũng chẳng nghĩ ngợi gì, trực tiếp mở miệng gọi Bạch Cẩm Sương: “Bạch Cẩm Sương!”
Bạch Cẩm Sương sững sờ, ánh mắt của nhân viên khác cũng rơi lên người Bạch Cẩm Sương.

Bạch Cẩm Sương chau mày, đeo ba lô, đi về phía xe của Mặc Tu Nhân.

Ở trước mặt nhiều người như vậy, Bạch Cẩm Sương không thể không cho Mặc Tu Nhân thể diện, gương mặt cô không biểu cảm nhìn Mặc Tu Nhân: “Giám đốc Mặc, ngài có chuyện gì sao?”
Nghe tên gọi tôn kính từ Bạch Cẩm Sương, Mặc Tu Nhân chau mày khó chịu.

Nhưng, anh cũng không nói thêm gì, giọng nói tràn đầy vẻ lạnh lùng: “Ngồi xe của tôi, tôi có lời muốn nói với cô!”.

| Thái độ Bạch Cẩm Sương lạnh nhạt, chú ý lùi về sau một bước: “Muốn nói gì thì giám đốc Mặc nói ở đây là được, dù sao còn có rất nhiều người vẫn chưa lên xe.

Tôi ngồi xe buýt được rồi, nếu thực sự không tiện, vậy đợi đến núi Trà Giang rồi nói sau, đến lúc đó, có đủ thời gian, tôi cũng không ngại!”.

Mặc Tu Nhân híp mắt lại, giọng điệu có chút tức giận: “Nhưng tôi ngại, tôi muốn nói về chuyện công việc, lẽ nào nhà thiết kế Bạch cũng không thể phối hợp sao?”
Thần sắc Bạch Cẩm Sương không thay đổi: “Công việc ở phương diện nào, mong giám đốc Mặc chỉ rõ!”.

.

||||| Truyện đề cử: Thống Đốc Đại Nhân, Em Xin Anh! |||||
Mặc Tu Nhân cũng nhìn ra được, Bạch Cẩm Sương đã hạ quyết tâm không lên cùng một chiếc xe với mình.

Nhưng, cuối cùng anh cũng lo lắng cho Bạch Cẩm Sương! Không thể buông bỏ thể diện, lại không thể nhẫn tâm.

Anh đè thấp giọng nói, giọng nói vô cùng nặng nề: “Bạch Cẩm Sương, cô nhất quyết gây khó dễ với tôi mới chịu sao?”.

| Thái độ Bạch Cẩm Sương xa cách, giống như một con nhím toàn thân mọc đầy gai: “Giám đốc Mặc nói đùa rồi, tôi chỉ sợ mình quá xem trọng bản thân khi ngồi chung một chiếc xe với giám đốc Mặc mà thôi!”